Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Ngược

Chương 17

Trước Sau

break

Thương Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch: "Cô tự dưng xuống bãi cát làm gì." Luôn cho rằng đó là chuyện tốt mà Nguyễn Nguyệt Tịch đã làm.

Lòng biết ơn của Nguyễn Nguyệt Tịch đối với anh chưa kịp trỗi dậy đã tan biến không còn một chút cặn bã.

Được thôi, đây là anh tự dâng mình cho cô diễn, còn anh nghĩ gì về mình thì cô không quan tâm, dù sao điểm ngược văn đủ rồi thì cô sẽ phủi đít bỏ đi.

Còn Đường Tình Tình ánh mắt lảng tránh hoàn toàn không có ý định ra mặt xin lỗi cô.

Nguyễn Nguyệt Tịch đã biết nữ chính không hề ngây thơ và tốt đẹp như trong nguyên tác ngay từ khi ngã xuống cầu thang.

"Nghiêu caca… " Nguyễn Nguyệt Tịch khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lắc đầu, dáng vẻ không tin được anh lại hiểu lầm cô. Điểm ngược văn ơi điểm ngược văn, mau về với vòng tay của cô đi.

"Thương Nghiêu, đừng trách cô ấy, chuyện này không phải lỗi của cô Nguyễn." Lục Dực Lương hơi cau mày, không kìm được lên tiếng bênh vực Nguyễn Nguyệt Tịch.

"Đúng vậy anh Nghiêu, đây chỉ là tai nạn thôi, Nguyễn Nguyệt Tịch cũng là nạn nhân mà, sao có thể trách cô ấy được." Ninh Trầm cũng lên tiếng bênh vực Nguyễn Nguyệt Tịch, Thương Nghiêu bị làm sao vậy? Nguyễn Nguyệt Tịch đã bị thương rồi, đâu cần quá đáng như vậy chứ?

Vẻ mặt Thương Nghiêu lạnh lùng không hề bị lời nói của họ lay động, chỉ liếc nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch rồi dời mắt đi.

Nguyễn Nguyệt Tịch không quan tâm đến sự lạnh nhạt của anh, nếu anh mà không lạnh nhạt thì mới đáng sợ. Nghĩ đến những gì Thương Nghiêu đã làm, Nguyễn Nguyệt Tịch rùng mình. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ tránh xa những người như vậy càng xa càng tốt.

Lúc này chính là thời điểm tốt nhất để tăng điểm ngược văn, đợi khi cô đạt đủ một trăm điểm ngược văn, cô có thể tạm biệt nhóm nhân vật chính này rồi.

"Anh Nghiêu nói gì cũng được, muốn gán tội gì thì sợ gì không có lí do." Nguyễn Nguyệt Tịch cúi đầu buồn bã, dường như đau khổ đến mức không muốn giải thích.

Thương Nghiêu vẫn lạnh lẽo đứng đó một mình, hoàn toàn không có ý định an ủi cô.

Phùng Diệc cũng không nhìn được nữa vội vàng hòa giải, dù sao anh ta cũng không thể đắc tội với Thương Nghiêu.

"Tôi tận mắt chứng kiến, tôi có thể làm chứng là tai nạn, anh Nghiêu, Nguyễn Nguyệt Tịch bây giờ bị thương rồi, tốt nhất đừng đả kích cô ấy nữa." Phùng Diệc khuyên nhủ.

Thương Nghiêu thờ ơ, không thèm nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch thêm một lần nào nữa.

Nguyễn Nguyệt Tịch mặc niệm trong lòng hệ thống ngược văn, thấy điểm ngược văn đã lên 11 điểm! Suýt nữa thì reo lên, không ngờ cú ngã này lại mang về 4 điểm ngược văn, ngã cũng không uổng.

Ninh Trầm trong lòng bắt đầu bất bình thay cho Nguyễn Nguyệt Tịch, đây có phải cái gọi là định kiến không?

Đường Tình Tình liếc nhìn mấy người vài lần, đang định nói gì thì có người khiêng cáng cứu thương xuống, muốn đưa Nguyễn Nguyệt Tịch và Lục Dực Lương lên. Cô ta đành nuốt lời vào trong.

Nguyễn Nguyệt Tịch được Ninh Trầm giúp đỡ đưa lên xe cứu thương, nhìn thấy Phùng Diệc cô chợt nhớ ra điều gì: "Phùng Diệc, mông anh bị tôi đá một cú, có cần đi bệnh viện kiểm tra không?"

Ninh Trầm vội vàng chạy ra phía sau anh ta xem: "Thật hay giả vậy? Có cần tôi xem giúp cậu không?"

Phùng Diệc đẩy Ninh Trầm ra như đuổi ruồi, những người phụ nữ khác nghe thấy đều lén cười.

Khuôn mặt tuấn tú của Phùng Diệc lập tức đỏ lên: "Cô đừng nói bậy!" Hình tượng của anh ta bị Nguyễn Nguyệt Tịch phá hủy hoàn toàn rồi!

Nguyễn Nguyệt Tịch nhún vai, coi như cô chưa nói gì, ai mà biết anh ta đột nhiên xông ra chứ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc