Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Ngược

Chương 10

Trước Sau

break

"Không đâu, Tịch Nhi yêu anh nhất. Dù anh Nghiêu có hôi chân, ngủ ngáy hay nghiến răng, em đều thích. Yêu nhau yêu cả đường đi lối về mà." Nguyễn Nguyệt Tịch vươn tay ôm lấy cánh tay Thương Nghiêu, cười toe toét với anh, xem cô khen thật "chân tình" đến mức nào.

Thương Nghiêu: "… Khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo thấu xương, anh dùng sức gỡ tay Nguyễn Nguyệt Tịch ra.

Phùng Diệc bên cạnh sắp cười đến co giật rồi, vì giọng Nguyễn Nguyệt Tịch không lớn, chỉ những người ở gần mới nghe thấy.

"Anh sao vậy?" Bạn gái của Phùng Diệc thấy anh ta cứ co giật.

Phùng Diệc nén cười, xua xua tay ra hiệu không sao cả. Vừa nhìn sang Nguyễn Nguyệt Tịch, cô đang khó hiểu nhìn chằm chằm anh ta nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì.

"Răng anh dính lá rau xanh kìa."

Phùng Diệc: "… " Anh ta muốn đánh cô quá!
 

Nguyễn Nguyệt Tịch ôm lấy tay Thương Nghiêu lại bị gạt ra: "Sao không cho em chạm vào anh?" Giọng cô rất to và đầy tủi thân, lập tức khiến ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía cô và Thương Nghiêu.

Bắt đầu diễn kịch rồi, phải tạo tiền đề cho nam chính thôi.

Lòng Đường Tình Tình thắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trắng bệch thêm mấy phần. Lục Dực Lương bên cạnh cau mày an ủi nắm lấy tay cô ta, ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Nguyễn Nguyệt Tịch.

Nguyễn Nguyệt Tịch tủi thân trách móc khiến Ninh Trầm và mấy người khác chờ xem náo nhiệt, những người khác đều đoán Thương Nghiêu chắc chắn lại sắp mắng Nguyễn Nguyệt Tịch rồi.

Mấy cô gái đều dựa vào bạn trai giàu có bên cạnh, ánh mắt hả hê nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch.

Còn Đường Tình Tình rõ ràng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại luôn nhìn chăm chú về phía Nguyễn Nguyệt Tịch, dường như rất quan tâm đến hành động giữa Nguyễn Nguyệt Tịch và Thương Nghiêu.

Khí tức quanh Thương Nghiêu lạnh lẽo đến kinh người: "Buông tay." Đôi mắt lạnh lùng chết chóc nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyệt Tịch, không hề nể nang chút tình cảm vợ chồng nào.

Lúc này, có người không nhịn được bật cười, đó là bạn gái của Ninh Trầm. Còn Đường Tình Tình dường như thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng trên mặt từ âm u chuyển sang tươi sáng.

Lục Dực Lương cụp mắt, ngồi tựa vào ghế sofa một cách ôn hòa, vươn tay hơi đẩy đẩy kính.

Nguyễn Nguyệt Tịch cũng không để tâm đến khuôn mặt lạnh lùng của anh ngược lại còn ghé sát vào tai Thương Nghiêu thì thầm: "Anh cầu xin em đi, anh cầu xin thì em sẽ buông tay."

Hơi nóng phả vào tai Thương Nghiêu, má mềm mại và đôi môi mềm suýt nữa chạm vào vành tai anh, gây ra từng đợt tê dại.

Thương Nghiêu rõ ràng sững sờ vài giây, mỹ nhân quyến rũ sát bên, vẻ đẹp mê người như tiên nữ cùng thân hình gợi cảm, không một chi tiết nào không khiến người khác phải ngoái nhìn.

Nguyễn Nguyệt Tịch căn bản không nghĩ nhiều đến thế, đầu óc nóng lên là làm luôn, tuy rằng phải giả vờ đáng thương nhưng cũng không thể quá thiệt thòi được.

"Nghiêu caca?" Nguyễn Nguyệt Tịch thấy anh nhìn mình mãi không đáp lại liền lay lay anh hai cái.
Khuôn mặt của Thương Nghiêu đông cứng, lạnh lùng thu hồi ánh mắt. Còn câu nói "để anh cầu xin cô buông tay" đã sớm tan biến trong cơn mơ màng đó.
Nguyễn Nguyệt Tịch ngạc nhiên, anh không tức giận? Chẳng lẽ bây giờ anh còn chưa biến thái đến thế?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc