Sau Khi Xuyên Sách Ta Dựa Vào Làm Con Buôn Tình Báo Thành Thần

Chương 43

Trước Sau

break
Editor: L’espoir

*

Thật… Thật sự khiến bà bất ngờ.

Long Bồi Từ nhìn bóng lưng Cảnh Bội, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.

“Kẻ xấu bắt nạt chị Long Linh!” Con trai bà ở bên cạnh lại lẩm bẩm nói.

Long Bồi Từ tháo găng tay, tát một cái vào mặt cậu: “Câm miệng, thằng báo đời.”



Căn hộ 2901, tòa nhà số 1, khu chung cư mới Văn Hân, khu vực Nhất Giang, thành phố Thanh Điểu.

Người phụ nữ có thân hình hơi mập mạp ngồi trước máy tính, trời đã tối nhưng chị lại không bật đèn, ánh sáng trắng nhợt nhạt của máy tính chiếu vào trên mặt chị, phản chiếu một khuôn mặt hơi đáng sợ, vô cảm và chết lặng, trên hai gò má còn vương vãi vài giọt máu.

Cửa thư phòng mở rộng, đèn trong phòng khách lại bật sáng, vì thế có thể nhìn thấy vệt máu đỏ tươi trải dài khắp sàn nhà, cùng với một người đàn ông nằm dưới đất, bụng bị rạch toang.

Chị giết người, cuối cùng chị cũng đã giết gã rồi, đáng lẽ nên làm vậy từ lâu rồi mới đúng, từ nay về sau, không còn ai có thể đánh chị nữa, đánh đến nỗi chị gãy xương, chảy máu mũi không ngừng, thậm chí còn đánh cha mẹ chị, đứa bé đáng thương của chị bị gã ta tát một ngã xuống cầu thang chết, cuối cùng đã có thể yên nghỉ rồi.

Giết xong rồi, sau đó làm gì đây? Chờ cảnh sát đến bắt ư? Chắc chắn chị sẽ bị kết án tử hình, lần trước thẩm phán của bang Thanh Điểu đã kết án như thế nào nhỉ? Đúng rồi, tử hình.

Còn cha mẹ thì sao? Họ chỉ có một mình chị là con gái.

Sau khi bình tĩnh lại, chị mới bắt đầu hối hận, không phải hối hận vì đã giết gã đàn ông này, mà là vì bản thân phải trả giá cho con chó đó vì chuyện này, tìm chết vì gã, khiến cho cha mẹ đau lòng muốn chết, thật không đáng.

Bây giờ phải làm sao đây?

Đầu óc chị không thể suy nghĩ, chị tìm kiếm lung tung trên mạng, sau đó tình cờ thấy được tin tức về phòng thông tin, đó là một diễn đàn tên là “Quỷ thám kỳ văn”, là nơi tụ tập của một số người thích sự kỳ lạ hoặc là chuyên tìm kiếm những sự kiện hiếu kỳ để chia sẻ.

Trên bài viết nói nhà họ Bạch và nhà họ Hoàng ở bang Trường Hải trước đó suýt nữa đã khai chiến trong Bong Bóng số 3, nhưng sau đó nhờ vào thông tin của một phòng thông tin mới thay đổi số phận của hai gia tộc, thậm chí có thể nói là thay đổi số phận của rất nhiều người ở bang Trường Hải, hai đại gia tộc lại giống, mỗi gia tộc cung cấp hàng trăm nghìn việc làm…

Thậm chí còn dán cả số điện thoại.

Ngay lúc đó, chị tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nhưng cọng rơm này lại quá mỏng manh yếu ớt tựa như sợi tơ thần ban xuống, chị nắm lấy mà lòng dâng lên một sự tuyệt vọng, bởi vậy ngay cả khi gõ chữ, lòng chị cũng tê liệt, tâm hồn tuyệt vọng nhưng bình thản.

Chị chỉ vì không cam tâm mà giãy giụa trong lúc sắp chết, nhưng rõ ràng số phận duy nhất của chị chỉ có thể là đền mạng cho người đàn ông này, hoặc đánh mất phần đời còn lại.

Chị không phải đợi lâu, đã nhận được email hồi đáp, câu hỏi của đối phương giống như đang lừa gạt chị, để đối phương có thể lập tức báo cảnh sát tới bắt chị.

Nhưng chị không quan tâm, dù sao cũng phải chết thôi.



Vừa mới lên đèn.

Hạng Hoa Công ngồi trên bệ chắn va chạm ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, hắn thoạt nhìn rất chật vật, bộ âu phục hơi rộng thùng thình không vừa người dính một ít bụi, dưới chân chỉ có một chiếc giày da, chiếc tất lộ ra ở chân kia bị thủng một lỗ.

Hắn thu hút sự chú ý của những người đang chờ đèn xanh giống mình, nhưng trên mặt hắn không hề có vẻ chật vật nào, ngược lại nhìn thấy người đẹp, hắn còn huýt sáo, và nhận lại cái liếc mắt đầy khinh thường từ người đẹp.

“Cậu đủ rồi nha, đã là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng tán gái.” Người bạn bên cạnh hắn mặc dù bộ vest cũng hơi bẩn nhưng ít nhất vẫn còn mang giày, cạn lời nói: “Hơn nữa kỹ năng tán gái của cậu thực sự rất tệ hại, thời nào rồi ai còn dùng cách huýt sáo lỗi thời như vậy nữa.”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc