【Xin chào, tôi thấy tin tức của bạn trên mạng, nghe đồn bạn là người buôn tin thông tin gì cũng có, không dám chắc đây là thật hay giả, tôi hy vọng là thật. Không nói nhiều lời thừa thãi nữa, tôi muốn mua thông tin là ở thành phố Lạc Dương, bang Thanh Điểu, có chỗ nào vứt xác mà không bị phát hiện không? Hoặc là bạn có thể nói cho tôi biết, xử lý thi thể như thế nào, có thể qua mặt mọi người không?
Ngoài ra, bây giờ tôi chỉ có 20 nghìn, có đủ không? Nếu như mọi việc thành công, tôi sẽ bán nhà, có thể đưa hết hết số tiền bán được cho bạn, có thể bán được khoảng 700.000 ạ.】
Cảnh Bội: “Ồ hố.”
Mở cửa khai trương sau vài ngày, thực sự kích thích như vậy sao?
Cảnh Bội chớp mắt mấy cái, bắt đầu gõ chữ trả lời email.
【Xin chào, khách hàng, phí thông tin về thông tin này không thể chỉ dừng lại ở 20.000, nhưng vì bạn sẵn lòng thanh toán 700.000 còn lại, vậy thì việc trả chậm cũng không phải là không thể, tuy nhiên, như vậy thì tôi phải đảm bảo sự thành công trong hành động của bạn, để tránh việc tôi làm ăn lỗ vốn.
Vì vậy, xin vui lòng cung cấp chi tiết về danh tính, vị trí hiện tại, sự kiện bắt đầu và kết thúc cũng như mối nguy hiểm mà bạn sắp gặp phải.
—— Chủ nhà của phòng thông tin tìm ra lời giải】
Gửi đi.
Cảnh Bội cất điện thoại đi, vào phòng ăn ăn cơm.
Hôm nay một nhà ba người Long Linh vẫn không trở về nhà họ Long, mặc dù thiếu vắng ba người họ, trong nhà ăn khiêm tốn xa hoa của nhà họ Long vẫn đông đúc người như cũ, dù sao đây cũng là đại gia tộc, có một số quy tắc không tính là quá ồn ào.
Món ăn trên bàn ăn nhà họ Long hôm nay là món ăn của bang Trường Hải, nguyên liệu chủ yếu là hải sản, cua hoa hồng ngâm rượu là món ăn nổi tiếng nhất của bang Trường Hải, nhưng lại rất dễ say.
Người lớn vừa im lặng ăn, vừa liếc trộm Cảnh Bội ngồi bên cạnh Long Ý Minh.
Họ đã nghe nói đến hành động vĩ đại của Cảnh Bội ở Học Viện 12 Con Giáp hôm nay, mỗi một người trong nhà họ Long đều tốt nghiệp Học Viện 12 Con Giáp, đương nhiên họ biết câu hỏi cộng điểm khó như thế nào.
Trong lịch sử 600 năm của Học Viện 12 Con Giáp, không phải chưa từng xuất hiện thiên tài, cũng có những thiên tài đạt điểm cao nhờ cày cuốc điểm điên cuồng, nhưng họ thường chỉ cày một môn cụ thể trong đó, dù sao mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, nhưng Cảnh Bội lại có thể làm được tất cả các môn trong khối tự nhiên mà không hề kén chọn.
Đây là thiên tài sao? Là kỳ tài mới đúng.
Từ ngày Cảnh Bội trở về nhà họ Long, ngoại trừ việc ra oai phủ đầu ngay từ đầu, Cảnh Bội chưa từng nói một lời nào to tiếng ở nhà họ Long, chưa từng làm khó người hầu từng lầm tưởng cô là con gái riêng mà lạnh nhạt với cô, chưa từng cố ý thể hiện thân phận và địa vị người thừa kế của mình trong bữa tiệc liên hoan của gia tộc, luôn nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn, khuôn mặt tươi cười dịu dàng, chỉ làm chuyện của mình một cách có trật tự.
Nhưng bất kể là đám người giúp việc hay là các thành viên trong gia tộc, đều bất tri bất giác đều càng ngày càng tôn kính cô hơn, không còn có những ý nghĩ khinh thường trong đầu như hồi đầu nữa.
Nhưng sự tôn kính này cũng không phải không có độ ấm, nhóm người giúp việc đều rất sẵn lòng chào hỏi cô, nhận được lời đáp lại còn rất vui vẻ.
Trên người cô gái này dường như có một thứ gì đó rất đặc biệt, ở chung với cô một thời gian, nghe nhiều hơn về những gì cô đã làm, bạn sẽ bị chinh phục một cách không hiểu được.
Cảnh Bội cũng không biết tâm tư trăm chuyển ngàn hồi của mọi người trong nhà, cô nhặt một hạt gạo ngoài bát vừa mới phát hiện cho vào miệng, xác nhận bát đĩa sạch sẽ không còn một hạt cơm nào, cô mới đặt đũa rồi đứng dậy: “Con đã ăn xong rồi, mời mọi người dùng từ từ nha.” Dứt lời cô đột nhiên nhìn về phía Long Bồi Từ: “Cô à, mặc dù cua hoa hồng ướp rượu rất ngon nhưng nó lạnh có hại cho dạ dày lắm, cô ăn ít thôi nhé.”
Long Bồi Từ đang ăn thịt cua sửng sốt: “Được, được.”
Tại sao cô lại đột nhiên nhắc nhở bà điều này? Đúng rồi, Long Bồi Từ đột nhiên nhớ ra, chợt có một lần người hầu gái bên cạnh bà đã đề cập đến điều đó trước mặt cô, chỉ một câu như thế mà thôi, thế mà cô lại có thể nghe vào, hơn nữa còn ghi nhớ trong lòng luôn sao?