Bạch Tâm Nhiên dứt khoát xoay người bỏ đi, cho dù ngay lúc ấy, trong mắt cô tràn đầy nước mắt, cô cũng không dừng bước.
Mộ Văn Nguyệt nhìn thấy anh trai mình cứ nhìn theo bóng lưng của Bạch Tâm Nhiên, mắt đỏ hoe, nước mắt chảy xuống, không kìm được cũng đỏ hoe theo.
Cô biết, họ yêu nhau, còn yêu rất sâu đậm, nhưng có những người nhất định không thể ở bên nhau, bởi vì thù hận căn cách họ sẽ không biến mất vì tình yêu, người đã chết sẽ không sống lại, người bị thương cũng nhất định sẽ để lại vết sẹo.
Cầu Pháp đứng dựa vào cửa sổ văn phòng, rõ ràng không cần thiết, nhưng anh vẫn giấu nửa người sau bức tường, tư thái giống như loài động vật họ mèo mai phục theo dõi con mồi, nhìn ra ngoài với vẻ mặt không biểu cảm, trên đầu đội bừa mũ cục trưởng, người nghiêng ngả một cách bất cần, khóe miệng ngậm điếu xì gà, vừa lạnh lùng vừa hung dữ vừa ngang ngược, cho đến khi thư ký gõ cửa tiến vào.
“Cục trưởng, kết quả loại bỏ đã có rồi.”
Cầu Pháp tiếp nhận văn kiện, mở ra xem, lần trước điều tra ra người có tên là ‘Nguyên Thanh’ trên khắp cả nước có hơn hai ngàn người có giới tính nữ, giờ đây sau khi loại bỏ những người quá lớn tuổi, quá trẻ tuổi ra, vậy mà còn có hơn ba trăm người.
Phần còn lại không thể tra xét qua hệ thống chính phủ, phải cử người tiến hành điều tra từng người một mới có thể xác định người nào có trị giá 10 triệu đó.
“Là như vậy, thư cục trưởng, hiện tại có một vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Nói.”
“Nếu như ngài không nhập chuyện này vào hệ thống vụ án, mà định xử lý như việc riêng thì ngài phải tự bỏ tiền túi, phải chi trả lộ phí, ba bữa cơm, chỗ ở cho họ, cũng như các chi phí cần thiết để mua sắm những thứ cần thiết, v.v.”
Cầu Pháp đã mơ hồ ý thức được vấn đề: “…”
Thư ký đau xót nói: “Hơn ba trăm người, chỉ sợ tiền của ngài không đủ.”
Tuy rằng thân là cục trưởng Cục Phán Quyết quyền cao chức trọng, nhưng người này, một là không nhận hối lộ dưới bất kỳ hình thức nào, hai là không nể mặt với bất kỳ gia tộc nào, nên đánh nên giết cũng không nương tay, sẽ không có ai bị hờ hững mà vẫn chủ động hỗ trợ nhiệt tình.
Mặc dù có rất nhiều người sẵn sàng hy sinh mạng sống, liều chết đi theo anh cũng bởi vì tác phong làm việc của anh, nhưng anh cũng không tiếp nhận kiểu báo đáp này, chuyện về ruy băng lục này hắn cũng không muốn để người khác biết, bởi vậy chỉ có thể dựa vào túi tiền của chính mình.
Tuy nhiên, chỉ nhận được một mức lương cố định, anh cũng không có khái niệm tiết kiệm tiền, hầu hết đều được dùng để mua xì gà và ăn uống, bởi vậy ví tiền của anh chưa bao giờ đủ.
Sắc mặt Cầu Pháp hơi tái đi.
Thư ký lại nói: “Cục trưởng, tôi đang suy nghĩ, liệu có khả năng tên buôn tin đó đang bịa đặt không, thông tin của người đó có thực sự chính xác như vậy không? Hắn thật sự không có gì là không biết sao?”
Cầu Pháp nhíu mày: “Cậu hy vọng ta quan sát thêm một chút nữa?”
Thư ký gật đầu: “Tin tức về tên đó đã lan truyền khắp nơi sau khi nhà họ Bạch công khai xin lỗi nhà họ Hoàng, tôi cảm thấy rất nhanh sẽ có người tìm tên đó mua thông tin, chúng ta có thể nhân cơ hội này để xem tính chính xác của thông tin mà tên này cung cấp, để tránh bị y đùa giỡn.”
Tin tức phòng thông tin tìm ra lời giải quả thật đã lan truyền rộng rãi trong các gia tộc lại giống, sau đó người lại giống, những người đã tham gia cuộc chiến tại Bong Bóng cũng có nghe thấy, trên mạng cũng có một chút tin tức như vậy.
Có thể chứng minh tính chân thật của sự kiện đương sự trước mắt chỉ có Bạch Tâm Nhiên, nhưng Bạch Tâm Nhiên không có khả năng đứng ra nói đây là sự thật, bởi vậy rất nhiều người đều cho rằng đây có thể là lời bịa đặt của nhà họ Bạch, nhằm che giấu điều gì đó khác, dù sao nước của đại gia tộc rất sâu mà.
Nhưng, cũng có người được ăn cả ngã về không như đã bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Cảnh Bội vừa trở lại nhà họ Long thì chiếc đồng hồ trên cổ tay rung lên.
À há, có người gửi email cho phòng thông tin tìm ra lời giải, việc làm ăn đến cửa rồi.
Cảnh Bội mở email này trước khi vào phòng ăn ăn cơm.