Lần này, hắn nhìn thấy lông mi rũ xuống của tăng nhân hơi run rẩy.
Vì thế hắn cong mắt, nâng cánh tay lên, ôm lấy cổ tăng nhân.
Quyến rũ một Phật tu thanh tâm quả dục đi vào du͙© vọиɠ hồng trần, là ly kinh phản đạo, là đại bất kính.
Nhưng lòng người làm bằng thịt, máu trong thân thể cũng nóng hổi. Tuệ Độ là Phật tu, nhưng đến cùng thì y cũng không phải Phật.
Lăng Vân Tiếu hôn lên môi Tuệ Độ, vốn định vươn đầu lưỡi nhưng không dám, đành phải hôn lên khóe môi tăng nhân, trong mắt mang theo chút sợ hãi, sợ bị đẩy ra.
Tuệ Độ nhìn về phía thanh niên to gan lớn mật trong lòng ngực, phát hiện trong đôi mắt kia cũng không phải là loại du͙© vọиɠ đơn thuần như ban đầu, mà là một loại lửa dục gần như là khao khát.
Tim bỗng nhiên rung động.
Y thở dài, siết chặt cánh tay trên eo thanh niên.
Đầu tiên là Lăng Vân Tiếu sững sờ, sau đó bộc phát ra càng nhiều kinh sợ và vui sướиɠ.
Hô hấp của hắn dồn dập hơn rất nhiều, vui sướиɠ và khó tin tràn đầy trong lòng, tay chân đều luống cuống.
“Tuệ Độ…” Lăng Vân Tiếu nhẹ nhàng kéo góc áo tăng nhân, hai tay run rẩy, muốn vuốt ve lồng ngực tăng nhân, lại không dám, chỉ có thể ôm thật chặt, đầu lưỡi duỗi ra, liếʍ môi tăng nhân giống như mèo.
Hắn cảm giác được Tuệ Độ thả lỏng hàm răng, vì thế đầu lưỡi tiến quân thần tốc, tiến vào khoang miệng ướt át của một người khác.
Trên giường Lăng Vân Tiếu có vô số nam nữ, chỉ tính những chuyện đã trải qua, hắn xưng đệ nhất tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhị.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết, thì ra hôn môi cũng có thể khiến da đầu người ta tê dại.
“Tuệ Độ,” Trong tiếng nước quấn quýt, Lăng Vân Tiếu mơ hồ không rõ gọi tên tăng nhân, thân thể cũng càng ngày càng gần, gần như muốn ngồi lên đùi tăng nhân: “Tuệ Độ…”
Lại không ngờ Tuệ Độ sẽ ôm eo hắn, trực tiếp ôm hắn lên đùi mình.
Lưng y dựa vào giường, ôm thanh niên trong ngực, có hơi không quen đáp lại nụ hôn của đối phương.
Trong nháy mắt, Lăng Vân Tiếu gần như có xúc động muốn rơi lệ.
Thời gian lâu như vậy, mới đạt được một nụ hôn.
Nhưng nghĩ đến là người trước mắt, lại cảm thấy đã rất không dễ dàng.
Một lúc lâu sau môi hai người mới tách ra, hai người đều thở hổn hển. Lăng Vân Tiếu nhỏ giọng hỏi: “Tuệ Độ, bây giờ ngươi có thích ta một chút nào không?”
Tăng nhân không trả lời, chỉ nhìn hắn, trong mắt ngậm ánh trăng, chảy xuôi như một dòng sông dịu dàng.
Lăng Vân Tiếu cũng không ngại, cười nói: "Nhất định ngươi đã thích ta một chút rồi."
Không bị quy củ thế tục hạn chế, lãng tử phong lưu vẫn không rõ, một Phật tu từ nhỏ lớn lên ở Phật môn, đầu óc đầy thanh quy giới luật, lại ôm eo hắn, môi lưỡi quấn quýt với hắn, có thể làm đến mức này, không thể chỉ là "thích một chút".
Tuệ Độ cũng không mở miệng giải thích.
Lăng Vân Tiếu nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể đánh mất cơ hội được, nhìn mặt mày tăng nhân một lát, lại hôn lên.
Lặp đi lặp lại như vậy, lửa trên thân thể cũng càng cháy càng to. Sợ Tuệ Độ phát hiện dươиɠ ѵậŧ đã cứng của mình, Lăng Vân Tiếu lui về phía sau một chút, muốn đi xuống khỏi đùi tăng nhân, khóe mắt lơ đãng nhìn xuống dưới, lại sửng sốt.
Phật tu phải thanh tâm quả dục, nhưng dù sao Tuệ Độ cũng là nam nhân có đầy đủ công năng, mấy lần hôn môi triền miên, khó tránh khỏi có phản ứng, tăng bào màu trắng cũng bị đội lên một cái lều nhỏ.
Dường như Tuệ Độ cũng thấy lúng túng, muốn dùng tay che lại, nhưng Lăng Vân Tiếu đã cúi người xuống trước một bước.
Tay Lăng Vân Tiếu vẫn run run, động tác cởi áo bào tăng nhân lại rất kiên định. Hắn ngẩng mặt lên, nụ cười gần như là lấy lòng: "Ta giúp ngươi."
Lại bỏ thêm một câu: "Đừng cự tuyệt ta."
Tuệ Độ nâng tay lên, cuối cùng vẫn thả xuống.
Cởi bỏ từng tầng y phục, vật cứng dưới lớp tăng bào của tăng nhân cũng nhảy ra, đầu khấc tròn trịa, gân xanh nổi lên, kích thước cực kỳ khả quan, màu sắc nhàn nhạt chưa từng sử dụng, cũng không có mùi gì.
Lăng Vân Tiếu ngừng thở, hắn cẩn thận từng li từng tí dùng tay nắm chặt, đưa lên môi, dùng đầu lưỡi liếʍ một cái trên chỗ mềm mại này.
Mới nghe được một tiếng kêu đau đớn truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Lăng Vân Tiếu chưa bao giờ làm chuyện này cho những người khác, đều là những người khác tới hầu hạ hắn, bởi vậy động tác cũng không quen thuộc. Thứ kia của Tuệ Độ trời sinh quá lớn, hắn sợ chưa chuẩn bị tốt thì hàm răng sẽ va chạm vào Tuệ Độ, không dám tùy tiện nuốt xuống, chỉ dùng đầu lưỡi cẩn thận liếʍ từ đầu tới đuôi một lần, lại đi mυ"ŧ phần đỉnh đầy đặn nhất, ngón tay cầm gậy thịt thô dài trên người vuốt ve, thỉnh thoảng vuốt ve túi tinh đầy đặn phía dưới. Mặc dù động tác không thạo lắm, nhưng thắng ở dốc lòng hết sức.
An ủi như thế một lát, trong khe hở trên đỉnh đầu khấc tràn ra tuyến dịch mặn chát, Lăng Vân Tiếu nuốt hết, mặt lưỡi đảo qua dây buộc phía dưới, thầm nghĩ muốn nếm được càng nhiều hương vị của tăng nhân.
Tuệ Độ nhíu mày, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ xa lạ mà thanh niên dùng môi lưỡi nóng bỏng mang đến cho y, cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay qua, muốn đẩy Lăng Vân Tiếu ra.
Nhưng Lăng Vân Tiếu đã sớm phát hiện động tác của y, phun gậy thịt trong miệng ra, ngẩng đầu cười với y, sau đó nhanh chóng cởi y phục của mình.
Làn da của thanh niên có màu lúa mạch khỏe mạnh, cơ bắp săn chắc, đường cong mượt mà, cơ bụng chỉnh tề, dươиɠ ѵậŧ cũng cứng lên.
Bởi vì hoàn toàn động tình, trên màu da lúa mạch kia lại kèm theo một lớp phấn hồng mỏng.
Ánh mắt Tuệ Độ lập lòe, lại hơi không dám nhìn thẳng.
Ngay trong khe hở này, Lăng Vân Tiếu kéo tăng nhân lên giường.
Lúc mới bắt đầu, hắn là muốn ở phía trên.
Nhưng đã đến lúc này, hắn lại không muốn bôi nhọ tăng nhân trước mặt, dứt khoát lấy thuốc mỡ trong hốc tối đầu giường ra, ngón tay duỗi ra phía sau mình, cắn môi mở rộng cho mình.
Ngón tay dính đầy thuốc mỡ xoa mở cửa huyệt đóng chặt, huyệt chưa bao giờ bị xâm phạm co rúm lại, cho dù là ngón tay của mình, cũng không chịu nuốt vào.
Lăng Vân Tiếu lúc thì sợ Tuệ Độ chờ sốt ruột, lúc thì sợ y hối hận, động tác dần mất kiên nhẫn, có thêm vài phần cứng rắn. Nhét bừa vào hai ngón tay, đau đớn rất nhỏ như bị xé rách từ cửa huyệt truyền đến. Hắn nhíu mày, yên lặng rút ngón tay ra, tách chân ra, đã muốn ngồi lên cây gậy trước mặt.
Lại bị một bàn tay ngăn lại.
Đuôi mắt Lăng Vân Tiếu ửng đỏ, môi mím lại, cũng đỏ sẫm: "... Không phải ngươi hối hận đấy chứ."
Tuệ Độ lắc đầu, đưa tay cầm lấy hộp thuốc mỡ bên cạnh, bàn tay quấn Phật châu dính thuốc mỡ trơn bóng, lập tức tìm kiếm hậu huyệt của Lăng Vân Tiếu.
Phật châu chạm vào mông, hơi lạnh cứng rắn, Lăng Vân Tiếu không khỏi "A" một tiếng, xúc cảm của Phật châu như đang nhắc nhở hắn, hắn đang sinh hoạt vợ chồng cùng một hòa thượng. Sau một khắc, hắn lại không thể bận tâm chuyện này, bởi vì ngón tay của Tuệ Độ đã chạm vào huyệt của hắn.
Từng bị đối xử thô bạo, hậu huyệt hắn có hơi sưng, ngón tay tăng nhân rất dịu dàng, ngón tay xoa mở nếp gấp, một ngón tay thò vào bên trong.
Thịt ruột nóng bỏng lập tức nhiệt tình vây quanh, quấn lấy ngón tay xâm nhập như lấy lòng, hoàn toàn khác với kháng cự vừa rồi như một trời một vực.
Lăng Vân Tiếu cảm giác mình bị một ngón tay này làm chân mềm nhũn, sau khi có nửa tiếng rêи ɾỉ tràn ra thì cắn chặt môi dưới.
Không chỉ là bởi vì ngón tay, mà là bởi vì Tuệ Độ.
Tình cảm nóng bỏng, giống như dòng nước ấm, quanh quẩn trong lồng ngực, quá mức đong đầy, ngược lại lộ ra vài phần chua xót.
Ngón tay trong hậu huyệt tăng thêm từng ngón một, vẻ mặt Lăng Vân Tiếu như buồn khổ, trên hai má lại có hai đóa đỏ ửng, trong cổ họng là từng tiếng " Ưm ưm a a" nức nở, dươиɠ ѵậŧ dưới hông càng cứng rắn đè lên bụng dưới.
Môi dưới bị hắn cắn chảy máu, Tuệ Độ tiến lên hôn lên khóe môi hắn.
Nụ hôn đầu tiên mà Tuệ Độ chủ động giữa bọn họ.
Dưới tình huống như vậy, Lăng Vân Tiếu vẫn còn có lúc thanh thản nghĩ chuyện này.
Hàm răng buông môi dưới ra, đáp lại nụ hôn nhẹ này, tiếng rêи ɾỉ không kìm nén được chảy ra từ giữa môi, cùng với tiếng nước tràn ngập trong không gian nhỏ rải đầy ánh trăng.
"Được rồi..." Lăng Vân Tiếu liếʍ môi dưới của Tuệ Độ, tay sờ lên gậy thịt dưới hông tăng nhân: "Mau vào đi."
Tuệ Độ nhìn Lăng Vân Tiếu, trong mắt mang theo vẻ nhẫn nhịn: "Sẽ bị thương."
"Bên trong đã rất ướt rồi." Lăng Vân Tiếu kề trán y: "Lần đầu tiên sẽ luôn bị thương, đừng lo lắng, ta muốn ngươi, vào đi."
Tuệ Độ nghe thấy hắn nói "lần đầu tiên", rất rõ ràng là sửng sốt.
Lăng Vân Tiếu cong môi: "Đây là lần đầu tiên ta ở phía dưới... Đại sư, ngươi phải nhẹ một chút..."
Ngón tay ở hậu huyệt rút ra, đổi lại là một thứ thô cứng nóng hổi.
Huyệt động mềm mại bị đẩy ra, nhiệt độ cơ thể và mùi hương của một người khác dần dần xâm chiếm thân thể hắn. Đau đớn và ê ẩm tụ lại trên thân thể, vốn Lăng Vân Tiếu tưởng rằng sẽ rất khó chịu, nhưng hắn nhìn tăng nhân trước mặt, trong lòng lại cảm thấy cực kì thỏa mãn.
Sự thỏa mãn thậm chí vượt qua đau đớn trên thân thể, ngọn lửa tình thiêu đốt bừng bừng nung chảy lý trí của hắn, vì thế đau đớn cũng thành vui thích.
Hậu huyệt non mềm cũng không phải dễ tiến vào như vậy, Tuệ Độ lại không đành lòng dùng sức mạnh, Lăng Vân Tiếu đành phải nhịn xuống xấu hổ, nhẹ giọng dạy y nên làm như thế nào để đưa toàn bộ gậy thịt vào trong cơ thể mình.
Chờ cắm vào tận gốc, Lăng Vân Tiếu còn chưa kịp muốn hôn, đã cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Tuệ Độ đè hắn xuống dưới thân, gương mặt ôn hòa từ bi ở trên giường thêm vài phần xâm lược, vạt áo mở rộng, lộ ra một thân cơ bắp căng tràn, dưới cơ bụng, lông đen dày đặc chỉnh tề, dươиɠ ѵậŧ thô dài dữ tợn chui vào huyệt hậu hắn, tay quấn Phật châu kẹt lại chân hắn, khiến hắn phải giữ nguyên tư thế mở rộng mà không cách nào khép lại.
Phật hương nhàn nhạt tản ra, nhưng đã không thể khiến bất cứ một người nào tỉnh táo được nữa.
Va chạm ban đầu vẫn rất chậm, nhưng rất nhanh đã trở nên hung bạo. Đồ vật phía trước Lăng Vân Tiếu chảy ra chất lỏng trong suốt, hậu huyệt không biết nên kẹp chặt hay là thả lỏng, trong lúc bị chà xát, thịt mềm mẫn cảm còn tiết ra chất lỏng trơn bóng, nhưng cũng chỉ cổ vũ cho gậy thịt kia càng hung ác hơn.
Lăng Vân Tiếu cảm giác mình sắp không ngậm nổi thứ đồ thô dài kia, nắm chặt sàng đan dưới thân, hai chân gác trên đầu vai tăng nhân, kɧoáı ©ảʍ xa lạ làm hốc mắt hắn chảy ra nước mắt: "Tuệ Độ... A... Ngươi sao lại... Sao lại hung dữ như vậy..."
Tuệ Độ lại không thích nói chuyện, chỉ là buồn bực hung ác làm. Y nhạy cảm phân biệt được sự vui thích trong tiếng rêи ɾỉ của Lăng Vân Tiếu, mỗi lần ra vào đều ép về phía đó một chút. Thanh niên dưới thân không chịu nổi, khóe mắt chảy nước mắt, đứt quãng gọi tên của y, hậu huyệt ngậm thứ kia của hắn lại cực kì nhiệt tình, chảy ra càng nhiều nước hơn, để có thể đón nhận y nhiều hơn.
Y cúi đầu hôn lên môi Lăng Vân Tiếu, là một sự dịu dàng hoàn toàn khác với động tác dưới thân.
Trước giờ chưa từng được thử hương vị của tìиɧ ɖu͙©, cũng không có bất kỳ hứng thú với si mê quấn quýt gì với thân thể, hiện giờ động lòng, khổ tu trăm năm, thân thể bất động tan rã trong nháy mắt. Nhưng Tuệ Độ cũng không để ý, cúi người ôm thanh niên dưới thân vào trong ngực, eo dùng sức thúc vào, thầm nghĩ chôn sâu gậy thịt dưới hông vào chỗ càng ẩm càng mềm càng sâu hơn.
—— tốt nhất là hoàn toàn chiếm hữu người này, để cho hắn không thể đi trêu chọc người khác được nữa.
du͙© vọиɠ chiếm hữu đột nhiên xuất hiện khiến Tuệ Độ cũng cảm thấy kinh hãi. Trong nháy mắt y muốn thoát thân khỏi làn sóng tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt này, lại bị Lăng Vân Tiếu hôn đáp lại, âm thanh khàn khàn trêu chọc bên tai hắn, muốn Tuệ Độ dùng sức làm hắn.
Tuệ Độ nhắm mắt lại.
Cái gì mà Đại Liên Tự, cái gì mà Phật tu, cái gì mà thanh quy giới luật.
Đều không còn tồn tại nữa.
Chỉ có người trước mắt, hơi thở nóng bỏng ẩm ướt, có thể ôm hôn, nhịp tim rõ ràng, và cả kɧoáı ©ảʍ thấm vào cốt tủy.
Nhiệt độ cơ thể giao hòa, linh hồn như rơi vào trong thân thể của người dưới thân, kết thành một thể trong bóng tối.
Lăng Vân Tiếu dựa vào kɧoáı ©ảʍ của hậu huyệt, đã bắn hai lần, một lần cuối cùng thực sự không bắn ra được, khóc xin Tuệ Độ mau kết thúc.
Nhưng khi tăng nhân bắn tih dịch trắng đục vào huyệt hắn, hắn lại chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nặn ra chút chất lỏng trong suốt mỏng manh còn sót lại trong túi tinh.
tìиɧ ɖu͙© qua đi, hai người dựa sát vào nhau.
Lăng Vân Tiếu ôm Tuệ Độ, nhẹ giọng nói: "Tuệ Độ, ngươi thích ta không?"
Vấn đề này cuối cùng cũng không được trả lời.