Sau Khi Xuyên Sách, Ta Chỉ Muốn Ôm Đùi Trùm Phản Diện

Chương 114: Phiên Ngoại (2-6):Tuệ Độ x Lăng Vân Tiếu

Trước Sau

break

Lăng Vân Tiếu đã chết hai lần, kiếp trước chết đầy bụng không cam lòng, nếu kiếp này chết…

Cũng tốt.

Hắn nhắm mắt lại.

Khi tỉnh lại, Lăng Vân Tiếu phát hiện mình đang nằm trên giường, vết thương trên người đều đã được bôi thuốc, băng bó cẩn thận, sát khí trong bụng đã an phận, dường như có một luồng sức mạnh thuần hậu ấm áp đang áp chế nó. 

Đó là Phật lực của Tuệ Độ.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ, gió thu mát mẻ.

Hắn nhúc nhích cơ thể, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.

Thật sự là đi một vòng ở Quỷ Môn Quan.

Lăng Vân Tiếu chấp nhận số phận nằm lại giường, cẩn thận phân biệt phong cảnh ngoài cửa sổ, phát hiện hình như mình đang ở trong nhà nông hộ trước đó từng giúp đưa xe lừa tới.

Một đêm hỗn loạn hôm qua như một giấc mộng.

Lăng Vân Tiếu chưa bao giờ nghĩ tới đôi tay của Tuệ Độ lại dính máu tươi, lúc trước hắn nghe nói, dù đệ tử Phật môn có gặp nguy hiểm, cùng lắm cũng chỉ đánh người ta trọng thương, tuyệt đối không thể dính sát nghiệp.

Nhưng điều này cũng không thể trách Tuệ Độ, tình huống lúc đó quá nguy cấp, nếu Tuệ Độ không ra tay, hắn sẽ bị giết.

Tuệ Độ nói cảm ơn với nông phụ, đi vào trong phòng.

Y phát hiện không biết thanh niên trên giường đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngẩn người nhìn xà nhà, thấy y đi vào, mới quay đầu lại, trên mặt có chút áy náy.

“Tuệ Độ.” Lăng Vân Tiếu nhíu mày, “Hôm qua là ta quá lỗ mãng.”

“Dù ta không đi vào, hẳn là ngươi cũng có biện pháp giải quyết vấn đề. Nhưng ta vào rồi, ngươi không còn lựa chọn nữa.” Lăng Vân Tiếu nhẹ giọng nói: “Còn hại ngươi phạm vào sát giới…”

Tuệ Độ khẽ giật mình. 

Biểu cảm trên mặt y hiếm khi dao động, nhưng sự dao động nhỏ bé này đã nói rõ, trong lòng y thực ra đã là sóng to gió lớn.

Y ngồi xuống bên giường, đưa chén thuốc đã sắc trong tay đến trước mặt Lăng Vân Tiếu, dùng một tay khác nâng lưng thanh niên dậy, để hắn có thể tựa vào lồng ngực mình.

Ngoài lần sát khí phát tác, đây vẫn là lần đầu tiên Lăng Vân Tiếu được đối xử như vậy, hắn thụ sủng nhược kinh, liếc nhìn Tuệ Độ, mím môi, uống hết chén thuốc trong tay tăng nhân.

Tuệ Độ nhìn hắn ngoan ngoãn uống thuốc xong, lại lấy ra một cái túi giấy dầu, mở ra, lấy ra một miếng mứt, đưa đến bên miệng Lăng Vân Tiếu.

Lăng Vân Tiếu ăn mứt quả, mới nói: “Ngươi không trách ta?” 

Tuệ Độ không trả lời, chỉ nói: “Ngươi có cơ hội rời đi.”

Lăng Vân Tiếu khẽ cười: “Làm sao ta có thể rời đi, dưới lầu nhìn thấy hòa thượng kia… Đó là sư đệ của ngươi đúng không? Biết được mục tiêu của đám người kia là ngươi, ta sắp điên rồi, chỉ muốn nhanh chóng tìm được ngươi… Kết quả đầu óc quá vô dụng.”

Tuệ Độ lắc đầu.

Lăng Vân Tiếu lớn gan sờ sờ góc tăng bào của hắn: “Ý của ngươi là, ngươi không trách ta?”

Vấn đề này vẫn không được trả lời.

Tuệ Độ đặt hắn lại trên giường: “Mùa đông, ở Đông Sơn đi.”

Dường như không hề để chuyện phạm vào sát giới trong lòng.

Ánh mắt Lăng Vân Tiếu sáng lên, muốn truy hỏi là thật hay giả, lại bị đau đớn truyền đến từ trên người ngăn cản, chỉ buồn cười nhìn tăng nhân xinh đẹp trước mặt.

Tác dụng của thuốc dâng lên, hắn chìm vào mộng đẹp cùng với vị chua ngọt của mứt. 

Lần này có cảm giác ngọt ngào, không bị bất kỳ giấc mơ nào quấy nhiễu.

Tuy vết thương nặng, nhưng có thảo dược đan dược tốt nhất hỗ trợ, chỉ mất cùng lắm mấy ngày, Lăng Vân Tiếu đã có thể hành động bình thường.

Ngoại thương đã khỏi, nội thương thì cần nhiều thời gian hơn để chữa lành. Tuệ Độ nói, sát khí trong cơ thể hắn bởi vì lần đó dùng đan dược nên càng nghiêm trọng.

Nhưng Lăng Vân Tiếu nghe xong, không ngờ cũng không để ý như vậy.

Hắn chỉ dựa vào bên người tăng nhân, nói với y chuyện mùa đông, nói mùa đông ở Đông Sơn, có cái gì thú vị, hàng năm thì trôi qua như thế nào.

Cáo biệt hộ nông gia kia, Lăng Vân Tiếu để lại lễ vật thay lời cảm ơn, một lần nữa cùng Tuệ Độ bước lên hành trình.

Chỉ có điều lần này, bọn họ phải về nơi ở mà Lăng Vân Tiếu mua ở Đông Sơn sớm hơn mấy năm.

Nói là nơi ở, kỳ thực cả ngọn núi này đều là tài sản trong tay Lăng Vân Tiếu.

Hắn thích lá phong đỏ mùa thu, vì thế khắp núi trồng đầy cây phong, chỉ tiếc bọn họ đi một đường cứ vừa đi vừa dừng, lúc đến nơi, mùa lá phong đỏ đã qua, tuyết trắng mênh mông, cành cây khô, có hơi tịch liêu.

“Mùa thu năm sau còn có lá phong đỏ.” Lăng Vân Tiếu nói: “Đến lúc đó cùng đi xem, được không?”

Mọi ngày, loại vấn đề này tuyệt đối sẽ bị bỏ qua.

Nhưng Tuệ Độ đi bên cạnh hắn, lại nói một chữ “Được”.

Lăng Vân Tiếu quay đầu nhìn về phía mặt bên của tăng nhân, ý cười càng sâu.

Lần bị thương này cũng không tính là vô ích, ít nhất để Tuệ Độ hiểu rõ tâm ý của mình.

Đương nhiên, cũng khiến cho Lăng Vân Tiếu ý thức được, hắn đối với hòa thượng trước mắt, cũng không phải là tâm lí vui đùa giống như những hậu cung kia.

Hắn không chỉ muốn lên giường với Tuệ Độ, càng muốn xem hết phong cảnh tu giới cùng người này, lại cùng nhau đi qua hỉ nộ ái ố trên đường, nhìn chút bi hoan ly hợp của người khác.

Tu luyện và sức mạnh không còn là chuyện quan trọng nữa.

Lúc ấy nếu đổi thành người khác ở trên lầu, hắn còn có thể đi lên sao? Nếu là một người khác ở trong phòng, hắn còn có thể không chút suy nghĩ vọt vào sao?

Chắc chắn là không.

Mỹ nhân chết rồi, đương nhiên Lăng Vân Tiếu cũng sẽ đau lòng và phẫn nộ. Nhưng nếu là Tuệ Độ, Lăng Vân Tiếu thà là mình chết. 

Tòa nhà này đã lâu không có người ở, nhưng trong phòng đã bố trí trận pháp, cũng không bị đóng bụi.

Vào cửa, đầu tiên là một mặt tường, sau là phòng cho khách, trong đình đặt bàn ghế, đi xuyên qua cửa là sân, sau đó lại là phòng khách với sương phòng, bên cạnh là hồ sen, bên kia hồ là nhà kho.

Bên cạnh nhà kho còn có một cánh cửa tròn nhỏ, lại thông sang một viện khác.

Có thể có nhiều hậu cung, đương nhiên phải có một căn nhà lớn như vậy.

Lăng Vân Tiếu sắp xếp một gian phòng cho Tuệ Độ ở nhà chính, sau đó lại nghĩ tới người trước mắt biết những chuyện phong lưu của mình, ngượng ngùng cười cười: “Yên tâm, nhà chính không có người nào khác từng ở.”

Cũng may tăng nhân không nói gì, đi vào trong.

Ban ngày luyện kiếm ngắm cảnh, ban đêm đọc sách đánh cờ.

Suốt mấy trăm năm qua, chưa bao giờ Lăng Vân Tiếu có cuộc sống phong nhã như thế, hôm nay lại được trải nghiệm một phen. 

Cũng là cam tâm tình nguyện.

Chỉ là tài đánh cờ của Tuệ Độ thực sự quá cao thâm, hắn vốn không đánh lại y, lần nào cũng thua, thường xuyên như vậy, khó tránh khỏi có hơi nóng nảy không yên.

Sau khi Tuệ Độ phát hiện, cũng không còn nghiêm túc như vậy nữa, mà là từng bước một, giống như là đang dạy hắn, chậm rãi đánh cờ.

Lăng Vân Tiếu không phải là một kẻ ngốc, rất nhanh đã hiểu được ý của Tuệ Độ, cũng học được không ít chiêu thức.

Thời gian trôi qua ngày qua ngày, cuối năm cũng gần đến, mọi nhà đều treo đèn lồng đỏ.

Lăng Vân Tiếu cũng không ngoại lệ, treo đỏ bừng cả mái hiên, nói là vậy mới đủ vui mừng.

Nhưng mà niềm vui này hiển nhiên không có tới trên người hắn.

Vào ban đêm, không ngờ sát khí lại phát tác. 

Dù sao dược vật ức chế cũng chỉ là kế hoãn binh, không có cách nào trừ tận gốc sát khí. Khác với sát khí của Huyết Châu Ngọc, sát khí của Lăng Vân Tiếu là do tự mình sinh ra, muốn tiễn nó đi, cũng chỉ có thể tự mình đi tiễn.

Nhưng rốt cuộc vì sao đưa tới, rồi lại đưa đi như thế nào, cho đến nay, hắn cũng không nghĩ ra tiền căn hậu quả thế nào.

Trong khoảng thời gian này, Lăng Vân Tiếu đã đỡ hơn không ít, cả người đầy mồ hôi lạnh, lại nghe được cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài. 

Tăng nhân bạch y khoác ánh trăng lạnh lẽo, đi đến.

Y đi thẳng tới bên cạnh Lăng Vân Tiếu, ôm lấy hắn, bàn tay thuần thục che bụng hắn, đưa Phật lực vào cho hắn.

Sức mạnh ấm áp xua tan đi lạnh lẽo trong xương tủy, cũng giảm bớt đau đớn.

Lăng Vân Tiếu thấp giọng nói: “Ta cố ý không phát ra âm thanh, sợ quấy rầy đến ngươi… Sao mà ngươi phát hiện được?”

Tuệ Độ không nói chuyện.

Lăng Vân Tiếu nói: “Ngươi vẫn luôn chú ý tới ta, đúng không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc