Sau Khi Xuyên Sách, Ta Chỉ Muốn Ôm Đùi Trùm Phản Diện

Chương 113: Phiên Ngoại (2-5):Tuệ Độ x Lăng Vân Tiếu

Trước Sau

break

Tuệ Độ đâu? Sao không ở Đại Liên Tự?

“Tuệ Độ sư thúc… Y đã rời khỏi chùa, đi tứ sơn vân du khắp nơi rồi.”

“Không phải y là trụ trì sao, sao lại đi nơi khác? Tự y rời đi?”

“….”

“Được rồi, hiện tại y ở đâu? Các ngươi có biết hay không?”

“Bần tăng… không rõ lắm.”

“Hừ, cầm lệnh bài, có tin tức thì lập tức báo cho ta.”

“Không biết thí chủ tìm Tuệ Độ sư thúc có chuyện gì?”

“Không phải y từng giữ Bắc Phật Tàng sao?”

“Bắc Phật Tàng đã bị ma đầu họ Tạ cướp đi.”

“Ta biết, nhưng dáng vẻ bây giờ của ma đầu kia vẫn là muốn chết không muốn sống, không chừng vốn không lấy được chí bảo, mà Bắc Phật Tàng chân chính còn ở trong tay Tuệ Độ, cũng vì sợ bị trả thù, y mới rời khỏi Đại Liên Tự đúng không?”

“Chuyện này…”

“Hiện tại lời đồn đãi này đã lan rộng trong tu giới, nếu các ngươi bao che y, nhất định phải nhớ kêu y giấu kỹ một chút, người bị tâm ma, sát khí tra tấn cũng không ít, chuyện gì bọn họ cũng làm được… Đương nhiên, chúng ta cũng vậy.”

“….”

“Được rồi, đi! Tiếp tục tìm hòa thượng kia! Rốt cuộc Bắc Phật Tàng trong truyền thuyết thần kỳ cỡ nào, cũng để lão tử thử chút!”

--

Đông Nam Sơn có một tòa thành nhỏ tên là Lạc Diệp.

Đang vào cuối thu, lá phong đầy núi, liếc mắt nhìn lại chỉ có màu đỏ vàng đan xen, đẹp không sao tả xiết.

Trên một con đường nhỏ uốn lượn quanh co trước thành Lạc Diệp, một chiếc xe lừa chở đầy rơm rạ đang chậm rãi đi tới. Điều đáng ngạc nhiên là, người lái xe lừa là một hòa thượng mặc bạch y, trên đống rơm rạ, còn có một kiếm khách trẻ tuổi anh tuấn đang nằm.

“Cảnh thu ở Đông Sơn đẹp hơn Nam Sơn.” Lăng Vân Tiếu miễn cưỡng nằm trên đống cỏ khô, nhìn lên bầu trời, thích ý muốn ngủ trưa một giấc: “Ngươi nói xem có đúng không?”

Hai đời Lăng Vân Tiếu đều lớn lên ở Đông Sơn, tình cảm đối với nơi này sâu hơn rất nhiều. Mà Tuệ Độ cũng lớn lên ở Đại Liên Tự, nghe vậy, nhìn cảnh đẹp mênh mông vô bờ bên cạnh, nói “A Di Đà Phật”.

Lăng Vân Tiếu nghe được tiếng A Di Đà Phật này, khẽ cười một tiếng, gối hai tay sau đầu, nhắm mắt lại, cảm nhận gió nhẹ thổi vào mặt, vô cùng thích ý.

Xe lừa này được bọn họ phát hiện ở trên đường núi trước đó không lâu, hẳn là chủ nhân xe lừa gặp kẻ thù hoặc cướp đường khi đi trên đường, trước khi chết có để lại huyết thư, cầu xin người phát hiện xe lừa mang đồ vật trên xe về nhà mình, giao cho vợ của hắn ta.

Một đống rơm rạ đương nhiên không đáng để tốn nhiều công sức như vậy, trong rơm rạ nhất định còn cất giấu bảo bối gì đó.

Chẳng qua dù là Tuệ Độ hay Lăng Vân Tiếu, đều không có hứng thú vơ vét di sản một tu sĩ bình thường để lại cho người nhà, vì vậy hai người mai táng thi thể người nọ rồi lên lái xe lừa, đi về hướng thành Lạc Diệp.

“Tuệ Độ.” Lăng Vân Tiếu bỗng nhiên lên tiếng: “Sắp vào đông rồi.”

“…”

“Vào đông sẽ rất lạnh, ngoại trừ tận cùng phía nam, thì nơi nào cũng có tuyết rơi.”

“…”

“Tuyết rơi, đường núi sẽ không dễ đi.”

“…”

Tuệ Độ không nói lời nào, Lăng Vân Tiếu lẩm bẩm: “Đã như vậy, không thì mùa đông cũng đừng đi nữa, chờ đầu xuân năm sau ngươi lại tiếp tục vân du đi. Dù sao ngoại trừ Bắc Sơn, ngươi cũng đã đi qua hết rồi. Ngươi thấy sao?”

“Chuyến đi này của bần tăng chỉ vì thực hiện ước định với Giám Sát Ti, tu giới lớn như vậy, còn có rất nhiều nơi bần tăng chưa từng đi.” 

“Ai.” Lăng Vân Tiếu xoay người ngồi dậy, xoay người chọc vào lưng tăng nhân đang lái xe phía trước, “Sao lại đầu gỗ như vậy? Ngươi ở lại Đông Sơn cùng ta qua mùa đông, không được sao?”

Tuệ Độ lại không nói nữa.

Lăng Vân Tiếu bắt đầu giả bộ đáng thương: “Tuệ Độ đại sư, ngươi cũng biết, sát khí ta nhập thể, vừa đến mùa đông, sẽ càng thêm khó khăn. Nếu không có ngươi…”

Tuệ Độ không quay đầu lại, lại đưa cho hắn một thứ.

Lăng Vân Tiếu nhận lấy xem xét, suýt chút nữa đã giận tới mức bật cười: Đó là phương thuốc y tu Nam Sơn kia kê cho hắn.

Ý tứ rất rõ ràng, tự mình uống nhiều thuốc.

Được rồi, được rồi.

Lăng Vân Tiếu lắc đầu, nằm lại đống rơm rạ. Nhưng trong lòng lại không có cảm xúc xấu hổ, tràn ngập không vui khi bị cự tuyệt như hồi đầu.

Có thể là do đã ở cùng Phật tu quá lâu, phong lưu lãng tử đã từng không có mỹ nữ thì không sống nổi, cũng học được kiên nhẫn cùng thanh tâm quả dục như thế nào.

A, cũng không tính là thiếu dục.

Chỉ là phương thức xử lý biến thành dùng tay mà thôi.

Nhưng so với cuộc sống hoang đường trước đây mà Lăng Vân Tiếu sống, vẫn là thiếu dục rất nhiều.

Rất thần kỳ chính là, rõ ràng người bên cạnh ít đi, không có những người nói chuyện vui đùa với hắn, nhưng Lăng Vân Tiếu nhìn lại những điều mình đã trải qua mấy tháng nay, lại cảm thấy vô cùng phong phú.

Kiếp trước hắn sống lâu như vậy, gặp được nhiều người như vậy, còn chưa từng biết, thì ra cảnh sắc trong tu giới đẹp thế này, trong Tứ Sơn lại có nhiều khác biệt như vậy.

Đợi đến thành Lạc Diệp, đi theo địa chỉ mà chủ nhân xe lừa để lại, bọn họ tìm được một nhà nông. Lăng Vân Tiếu không đi vào, chỉ để cho Tuệ Độ đi. Mặt mũi người này hiền lành, lại là hòa thượng, độ tin cậy khi nói chuyện cao hơn hắn rất nhiều.

Quả nhiên, nữ nhân kia nghe Tuệ Độ nói xong, cũng tin tưởng rất nhanh, vừa lau nước mắt vừa nói cảm ơn, còn cố ý muốn cho chút tiền thù lao. Sau khi bị Tuệ Độ từ chối, lại cầm mấy cái bánh bao nóng hổi trong phòng ra, nhét vào trong tay Tuệ Độ.

Nhìn tăng nhân ôm bánh bao, có hơi bất đắc dĩ, Lăng Vân Tiếu ở cách đó không xa cười to không phát ra tiếng động.

Chờ Tuệ Độ trở về, hắn trêu ghẹo nói: “Thật tốt quá, Tuệ Độ đại sư, lần này ngươi hóa duyên thành công.”

Tuệ Độ liếc hắn một cái, lại đưa tất cả bánh bao trong tay cho Lăng Vân Tiếu.

Lăng Vân Tiếu nói: “Đưa hết cho ta à?”

Tuệ Độ không nói lời nào, quay lưng lại, tiếp tục gẩy chuỗi Phật châu, gỗ đàn hương, từng hạt phật châu, chuyển động giữa những ngón tay thon dài đẹp đẽ.

Lăng Vân Tiếu nhìn ngón tay tăng nhân, không khỏi nhớ tới giấc mộng xuân kia, cổ họng thắt lại, như để che giấu cái gì, hắn tiện tay cầm lấy một cái bánh bao, cắn một cái.

Vừa nóng vừa mềm, thơm ngào ngạt, cũng rất ngon.

Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay hai người phải nghỉ chân ở chỗ này. Thành Lạc Diệp không lớn, người lại rất nhiều, vất vả lắm mới tìm được một nhà còn phòng trống, nhưng lại chỉ có một gian, còn ở nhà dưới.

Được rồi, dù sao cũng tốt hơn ngủ chuồng ngựa.

Lúc đưa chìa khóa, bà chủ nghe được chuyện bọn họ đã trải qua, thổn thức nói: “Gần đây không biết vì sao càng ngày càng nhiều cướp đường, khách quan, các ngươi cũng phải cẩn thận đấy.”

Hiển nhiên cũng không nhận ra những thẻ bài đại biểu cho thực lực cường đại bên hông Lăng Vân Tiếu.

Lăng Vân Tiếu và Tuệ Độ cùng nhau vào phòng.

Vẫn là hắn ngủ, Tuệ Độ niệm Kinh, hai người không quấy nhiễu lẫn nhau.

Nhưng tối nay dường như nhất định không phải một đêm có thể yên tĩnh nghỉ ngơi. Tiếng gõ mõ vừa vang lên vào giờ Tý, một tiếng hét thảm từ dưới lầu khách sạn truyền đến.

Gần như trong nháy mắt, Lăng Vân Tiếu đã tỉnh lại, hắn mở mắt ra, phát hiện trong phòng không còn thấy bóng dáng tăng nhân.

Đầu tiên là đại não trống rỗng, ngay sau đó, hắn xoay người đứng lên, vội vàng gọi bội kiếm ra, đẩy cửa phòng.

Cửa vừa mở ra, mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi.

Trên hành lang, trên cầu thang, tất cả đều là thi thể máu chảy đầm đìa.

Từ khi nghe được tiếng kêu thảm thiết, đến khi đẩy cửa ra, nhiều nhất cũng chỉ một hai phút, nhưng đã có nhiều người chết như vậy, tất cả đều là tu sĩ…

Người đến không có ý tốt, thực lực lại mạnh mẽ.

Lăng Vân Tiếu từng bị bao vây tiêu diệt, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh. Trong chớp mắt ngắn ngủi, trong đầu hắn đã hiện lên vô số phỏng đoán không tốt. Nắm chặt kiếm trong tay, hắn đi xuống từ cầu thang chất đầy thi thể và máu tươi.

Không ngờ dưới lầu lại rất yên tĩnh.

Trong đại sảnh chỉ có một ngọn đèn dầu yên tĩnh sáng lên trên quầy. Tăng nhân ngồi bên cạnh ngọn đèn, gảy Phật châu, cứ như thể năm tháng vẫn yên tĩnh như trước.

Lăng Vân Tiếu nhìn thấy Tuệ Độ, trong lòng cũng đã thả lỏng phân nửa.

Nhưng một giây sau, một thanh kiếm lạnh như băng xuyên qua bụng hắn từ phía sau.

Máu tươi tí tách chảy xuống.

Một khắc này, thế mà ý nghĩ duy nhất trong lòng Lăng Vân Tiếu lại là: kiếp trước là nơi này bị đâm, kiếp này vẫn là nơi này bị đâm. Sao người nào cũng thích đâm bụng hắn thế? 

Rút kiếm ra, Lăng Vân Tiếu đau đớn muốn quỳ rạp xuống đất, lại tập trung nhìn vào, mới phát hiện tăng nhân ngồi bên cạnh ngọn đèn vốn không phải Tuệ Độ, cũng không phải mặc bạch y.

Mẹ nó.

Hắn nhịn đau trở tay đâm một kiếm về người phía sau đánh lén hắn, đánh mấy lần, cuối cùng cũng trộm được sơ hở của đối thủ, xuyên kiếm qua tim đối phương.

Nhưng giết một người, lại còn có người tiếp theo.

Những người này đều có thực lực không tầm thường, Lăng Vân Tiếu có thương tích, càng xui xẻo hơn là, đau đớn cộng thêm dùng linh lực, lại thúc dục sát khí trong cơ thể hắn. 

Nhất thời đau tới mức đầu váng mắt hoa, đành phải giải quyết xong kẻ địch trước mắt, nhân lúc còn chưa có ai lên, hét lớn với hòa thượng xa lạ kia: “Tuệ Độ ở đâu?”

Hòa thượng kia ngừng niệm kinh, nâng lên một gương mặt bình thường không có gì đặc biệt, lo sợ hốt hoảng, sợ đầu sợ đuôi nhìn cầu thang lên lầu, cũng không dám nói một câu, tránh khỏi tầm mắt của Lăng Vân Tiếu.

Mẹ nó.

Mình đúng là mắt mù, thế mà lại coi con hàng này thành Tuệ Độ, tự dưng bị người ta đâm oan một kiếm.

Nuốt viên thuốc cầm máu xuống, Lăng Vân Tiếu lại bắt đầu triền đấu với người thứ ba. 

Sát khí tán loạn trong cơ thể, dẫn tới đau nhức kịch liệt làm hắn sắp cầm không vững kiếm trong tay. Hết lần này tới lần khác, vào lúc này, người thứ ba rút kinh nghiệm từ hai người trước, gọi người thứ tư tới.

Lăng Vân Tiếu ở trạng thái toàn thịnh tất nhiên không sợ bọn họ, nhưng hiện tại có quá nhiều nhân tố bất lợi, không tới hai lần, Lăng Vân Tiếu đã sắp không chống đỡ nổi.

Hiển nhiên đối thủ cũng nhận ra điểm ấy, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái: “ŧıểυ tử, ta biết ngươi là một kỳ tài. Như này đi, hiện tại ngươi  đi đi, chúng ta thả cho ngươi một con đường sống. Dù sao mục tiêu lần này của chúng ta cũng không phải ngươi.” 

Mục tiêu không phải hắn, nghĩa là hướng về Tuệ Độ.

Lăng Vân Tiếu đáp lại gã: “Nằm mơ.”

Lui một bước, hắn lại nuốt một viên thuốc, đè xuống cảm giác trên thân thể, lần này hoàn toàn không đau nữa.

Thuốc này có tổn thương rất lớn với thân thể, tác dụng phụ cũng cực kỳ rõ ràng. Dù sao không cảm giác được đau đớn là một chuyện rất khủng bố, Lăng Vân Tiếu từng tận mắt thấy một tu sĩ ăn loại thuốc này rồi  trong hỗn chiến bị khoét đi hơn nửa cái bụng cũng không biết, còn rống lên xông về phía trước, mãi đến khi mất máu quá nhiều ngã xuống, mới run rẩy tử vong.

“Rốt cuộc Tuệ Độ ở đâu?”

Sau khi thành công giết hai người kia, Lăng Vân Tiếu cũng bị trọng thương, toàn thân hắn như tắm máu, đi đến trước mặt hòa thượng xa lạ kia, nở nụ cười: “Khuyên ngươi mau chóng nói thật, ta là người không có quy củ gì, hòa thượng ta cũng giết như thường.”

Cuối cùng hòa thượng kia cũng biết sợ, bờ môi giật giật, nhắm mắt nói: “Tuệ Độ sư thúc ở lầu bốn.”

Sư thúc? 

Lăng Vân Tiếu giật mình vì xưng hô này, bị trọng thương, nguy cơ tứ phía, hắn vẫn còn có lòng thanh thản hỏi một câu: “Ngươi là hòa thượng của Đại Liên Tự?”

Hòa thượng kia chắp tay.

Sắc mặt Lăng Vân Tiếu lập tức trở nên cực kỳ khó coi, còn khó coi hơn khi bị người ta đâm một kiếm.

Cuối cùng hắn cũng biết vì sao rõ ràng tu vi của Tuệ Độ cao hơn hắn, nhưng vẫn bị người mang đi. 

Những người này nắm được điểm yếu quá mức mềm lòng của Tuệ Độ, lại mang hòa thượng trong Đại Liên tự tới làm con tin.

Rõ ràng những người trong Đại Liên Tự đã đổ tất cả lỗi lầm của Bắc Phật Tàng lên người Tuệ Độ, buộc y không thể không rời khỏi Đại Liên Tự. Chuyện tới trước mắt, Tuệ Độ lại vẫn lo lắng cho sự an toàn của những người như vậy…

Lăng Vân Tiếu lười bố thí dù chỉ một ánh mắt cho hòa thượng trước mặt, cầm kiếm lên lầu bốn.

“Trụ trì cứu ta ——”

Vừa lên lầu bốn, Lăng Vân Tiếu đã nghe thấy tiếng kêu khóc ồn ào như vậy.

Giữa mày hắn nhảy lên một cái, đi về phía trước hai bước, chỉ nghe bên trong lại có giọng nói của một người khác vang lên.

“Tuệ Độ thiền sư, nếu muốn cứu những đồng môn của ngươi, vẫn nên sớm ngừng chống cự, ngoan ngoãn giao Bắc Phật Tàng ra thì tốt hơn.”

Bắc Phật tàng?

Lăng Vân Tiếu nhíu mày.

Giọng nói của Tuệ Độ vang lên, vẫn ôn hòa như trước, mang theo sức mạnh kiên định: “Bắc Phật Tàng đã sớm bị Tạ thí chủ mang đi, cũng không còn trên tay bần tăng.”

“Tin ngươi cái quỷ ấy!” Một giọng nói rất nặng khẩu âm vang lên: “Đã sớm nghe nói tên lừa trọc ngươi tâm thuật bất chính, vụng trộm giấu Bắc Phật Tàng đi, thứ ma đầu kia mang đi chẳng qua là giả.”

“Bần tăng chưa bao giờ làm như vậy. Ước hẹn Bắc Phật Tàng là ước định của Khổ Thiền Sư trụ trì tiền nhiệm của Đại Liên Tự, bần tăng chỉ là người thực hiện mà thôi, sao có thể tùy tiện động tay chân.”

“A, không nói thật đúng không, lục soát cho ta ——”

“Đại ca, nghe nói hòa thượng này có thực lực cao cường, chúng ta…”

“Sợ cái gì, y là hòa thượng, người trong Phật môn, không thể phạm sát giới.” 

“Cũng đúng…”

Lăng Vân Tiếu bước từng bước tới gần, một tay đẩy cửa ra.

Chỉ thấy trong gian phòng rộng lớn, ở góc phòng có bốn năm hòa thượng đang quây quần bên nhau, giống như những chú gà con đang nép vào nhau. Ở giữa phòng, bốn người áo đen đang đứng, Tuệ Độ thản nhiên ở trước mặt bọn chúng, vẻ mặt bình tĩnh.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, bọn chúng không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.

Lăng Vân Tiếu phun ra chất lỏng tanh ngọt trong cổ họng, cười nhạt:

“Y không thể phạm sát giới, nhưng ta thì có thể.” Lăng Vân Tiếu rút thanh kiếm máu me loang lổ, chỉ thẳng về phía những kẻ mặc áo đen kia, thái độ thong dong, khiến người ta gần như quên mất thương thế trên người hắn. “Hoặc là chết, hoặc là cút, ngươi chọn một đi!”

5.

Rung lắc.

Đau quá.

Ngoại thương, nội thương và sát khí hợp lại với nhau, khiến hắn cảm giác như đang bị lăng trì, vô số thanh đao cứa vào người, hắn chỉ hận không thể lập tức chết đi, để khỏi phải chịu thêm sự tra tấn này.

Lăng Vân Tiếu đã từng gặp hai lần “đèn kéo quân”, một lần là lúc hắn bị bao vây trên Đoạn Trường Nhai, một lần chính là khi hắn giao thủ với những người đó trong khách điếm.

Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy cuộc đời náo nhiệt nhưng lại trống rỗng của mình, lần thứ hai, hắn chỉ nhìn thấy một hòa thượng.

Tăng bào màu trắng, dáng vẻ đẹp đẽ, dịu dàng nhưng lại lạnh lùng, không cho phép hắn đến gần.

Mà hắn lại thích y như vậy, thích đến mức dù không có thể nào đến gần, không thể nào chạm vào, hắn cũng nguyện đi theo y.

Trong mơ hồ, Lăng Vân Tiếu mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên lưng Tuệ Độ.

Xung quanh là rừng cây rậm rạp, bọn họ đi dưới ánh trăng, giữa trời đất như chỉ còn lại hai người họ.

Cả người Lăng Vân Tiếu đều là mồ hôi lạnh và máu tươi, cuối cùng cũng làm bẩn tăng bào của Tuệ Độ, dù lúc nào cũng không nhiễm một hạt bụi. Hương Phật và mùi máu tươi lẫn lộn với nhau, khiến hương Phật cũng trở nên có chút yêu dị.

Trong cơn đau đớn, hắn cố gắng nhớ lại tình hình trong khách điếm, nhếch môi, giọng nhỏ và khàn: “Tuệ Độ đại sư… Ngươi phá giới rồi…”

Dù Lăng Vân Tiếu có lợi hại hơn nữa, cũng không thể đánh bại bốn người kia, hắn cũng không phải là tên điên có được Huyết Châu Ngọc kia.

Nhưng Tuệ Độ đã ra tay.

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả những hòa thượng đến từ Đại Liên Tự, đều không ngờ rằng, hòa thượng thoạt nhìn không tranh giành, vô dục vô cầu này, một khi ra tay lại tàn nhẫn như vậy.

Tuệ Độ nâng hắn lên lưng, cúi đầu đáp “Ừ” một tiếng.

Lăng Vân Tiếu liếc mắt nhìn thấy máu tươi chảy xuống cổ Tuệ Độ, con ngươi hơi co lại, lo lắng hòa thượng này có phải bị thương ở đâu không, sau đó hắn nhận ra đó là máu của mình, mới yên tâm.

Hắn ho hai tiếng: “Có phải ta sắp chết rồi không…”

Tuệ Độ nói: “Không đâu.”

“Chết rồi cũng không sao.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc