Sau Khi Xuyên Sách, Ta Chỉ Muốn Ôm Đùi Trùm Phản Diện

Chương 112: Phiên Ngoại (2-4):Tuệ Độ x Lăng Vân Tiếu

Trước Sau

break

Đây không phải chuyện lạ gì, nhưng nếu một trong số đó là hòa thượng, vậy thì rất lạ.

Cũng may hai người đều không phải là kiểu người để ý tới cái nhìn của người khác.

Hoàng hôn dần buông xuống, Lăng Vân Tiếu tựa vào bên cửa sổ, ngâm nga bài hát, tâm trạng rất không tệ.

Có lẽ là bởi vì tâm trạng tốt, con đường xa vời phía trước, đột nhiên cũng trở nên không đáng sợ như vậy nữa.

Hắn nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn tăng nhân ngồi trên ghế lật xem kinh thư, khóe môi cong càng cao.

Tuyệt đối không phải là ảo giác của hắn, Tuệ Độ có ý với hắn. Từ sau ngày mình rời đi rồi trở về, thái độ của Tuệ Độ đối với hắn rõ ràng tốt hơn không ít, tuy rằng đối mặt với lời nói mập mờ vẫn giả vờ như không nghe thấy, nhưng lúc đi đường, Tuệ Độ sẽ ngẫu nhiên nhìn hắn, cũng sẽ thỉnh thoảng dừng bước chờ hắn mà không hề để ý những người nhìn xung quanh.

Thay đổi rất nhỏ bé, nhưng không ngờ Lăng Vân Tiếu đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Hắn duỗi lưng một cái, không có việc gì để làm, nên lười biếng chống cằm nhìn Tuệ Độ. Tuệ Độ xem sách, còn hắn xem Tuệ Độ.

Kinh thư lật qua từng tờ một, chậm rãi, trời đã hoàn toàn tối đen, ánh nến cũng bắt đầu lay động.

Lăng Vân Tiếu cảm giác mí mắt của mình càng ngày càng nặng, đầu gật một cái, cuối cùng cũng ngã xuống ngủ thiếp đi.

Sau khi sống lại, hắn không thích ngủ lắm, phần lớn ban đêm chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Bởi vì ngủ một giấc, thì sẽ luôn nằm mơ, còn đều là chuyện kiếp trước, ngủ cũng không yên ổn.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Hắn vừa mở mắt, đã phát hiện mình đang ở trong lầu các kiếp trước, trên người trần truồng, không mặc cái gì, mà trước mặt là một cái giường lớn, phía trên đều là mỹ nhân trắng bóng trần trụi.

Nam nữ đều có, bên dưới mỗi người đều ướt sũng, hiển nhiên đã động tình.

Hơi thở của Lăng Vân Tiếu nặng nề hơn rất nhiều, hắn vốn đã cấm dục rất lâu, làm sao chịu đựng được cám dỗ như vậy, đồ vật dưới hông nhanh chóng dựng thẳng lên.

Nếu là trước kia, hắn nhất định đã không chút do dự nhào tới, tiện tay bắt lấy một cái mông trong đó vọt vào.

Nhưng Lăng Vân Tiếu đi về phía trước một bước, lại đứng tại chỗ.

Một con ngựa giống gieo giống bốn phương, gieo tình khắp nơi, lần đầu tiên chần chờ ở trước du͙© vọиɠ.

“Hẳn là ta đang nằm mơ.”

Đầu óc hắn trong mơ cực kì hỗn loạn, nhưng bên trong lại đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ như vậy, Lăng Vân Tiếu nghĩ như vậy, tình cảnh trước mắt cũng bắt đầu không ngừng mơ hồ, tối đi, sau một đợt thay đổi kì quái, vị trí của hắn thay đổi, mà lại là thay đổi rất lớn.

Trong thư phòng tối tăm, cách đó không xa có ánh nến sáng ngời, tượng Phật cao lớn lẳng lặng vững vàng, trong không khí tràn đầy mùi mực và bụi lơ lửng trong không khí.

Bên cạnh ngọn đèn, tăng nhân đang yên tĩnh lật xem kinh thư, đưa lưng về phía hắn, im lặng yên tĩnh.

Lăng Vân Tiếu tiến lên một bước, chợt nhớ tới mình không mặc y phục, cả người cứng ngắc, vội vàng xấu hổ che lại thân dưới.

Nhưng tăng nhân kia cũng đã nhìn lại.

Trong lòng hắn kinh hoảng, sợ hãi nhìn thấy trong đôi mắt kia xuất hiện cảm xúc chán ghét.

Nhưng vẻ mặt tăng nhân vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí đôi môi luôn mím chặt kia còn mỉm cười nhẹ.

Trái tim Lăng Vân Tiếu vì nụ cười này mà trở nên trống rỗng.

Hắn vô thức lui về phía sau một bước, nhưng sau lưng lại chạm phải giá sách. Sau đó, tăng nhân đứng lên, bước từng bước về phía hắn, hắn lại không có đường để đi.

“Tuệ Độ…”

Hắn nghe thấy mình lẩm bẩm, ngửi thấy mùi hương của Phật.

Tăng nhân đưa tay cầm Phật châu ra, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, Lăng Vân Tiếu khó tin nhìn chằm chằm, bàn tay xinh đẹp nắm chặt lấy gậy thịt.

Cái danh ngựa giống của Lăng Vân Tiếu cũng không phải nói chơi, nhưng lại chỉ vì bị sờ tới gậy thịt, đã bắn ra như nước trút.

Có thể nói là thân bại danh liệt.

Hắn ở trong tình cảnh xấu hổ và thỏa mãn lẫn lộn, mở mắt ra.

Mới phát hiện mình còn ngủ trên giường, chỉ là chẳng biết lúc nào cửa sổ phía sau đã bị đóng lại.

Tuệ Độ vẫn ngồi tại chỗ, như chưa hề động đậy.

Lăng Vân Tiếu tỉnh táo lại, mới ý thức được mình vừa mới mộng xuân có liên quan đến Tuệ Độ, mà hiện tại, hắn cảm giác được rất rõ ràng trong tiết khố của mình đã ướt một mảng lớn, hiển nhiên là mộng tinh.

Mẹ nó…

Đúng là quá mất mặt.

Hắn hoảng loạn đứng lên, không nói một lời lao ra khỏi phòng, tắm rửa bằng nước lạnh, lại dùng thuật thanh tẩy nhiều lần, mới chậm rì rì trở lại phòng khách điếm.

Nhắc tới cũng thật kỳ quái, vốn là hắn vì muốn cùng Tuệ Độ lên giường mới quấn quít chặt chẽ đến bây giờ, nhưng chỉ một giấc mộng mà thôi, trong mộng còn chỉ dùng tay sờ một chút, Lăng Vân Tiếu đã cảm giác mình không cách nào ngẩng đầu lên trước mặt Tuệ Độ được nữa.

Giống như một tên nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh, chưa từng nếm thử vị thịt vậy.

Trước đó bọn họ đã đi tới chỗ giao của Tây Sơn và Nam Sơn, bây giờ lại đi tiếp nửa tháng, rất nhanh đã nhìn thấy thành chính của Nam Sơn.

Đã dần vào thu, bầu trời cao xa, không khí cũng thêm tươi mát, bớt oi bức.

Phong cảnh Nam Sơn tràn trề sức sống hơn Đông, Tây Sơn, núi non trùng điệp, mặt hồ như gương, cảnh đẹp như tranh vẽ.

Lăng Vân Tiếu cười, bẻ trái cây hạnh bên đường, cắn một cái, chua đến nỗi suýt rụng răng. Tiện tay ném nó đi, nhanh chóng bước tới bên cạnh Tuệ Độ: “Kỳ thực Đông Sơn bây giờ còn xinh đẹp hơn nơi này, lá phong khắp núi, mênh mông vô bờ, sau này dẫn ngươi đi xem.”

Hắn đang cười hì hì, nhưng nói xong câu đó, lại đột nhiên nhớ tới —— hắn và Tuệ Độ còn có thể sau này không? Sau khi đến Nam Sơn, có phải bọn họ sẽ phải tách ra hay không?

Tuệ Độ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì.

Lăng Vân Tiếu cúi đầu đá văng cành cây khô trên đường, khẽ thở dài.

Dưới Lan Sơn chính là thành chính Nam Sơn.

Đây hoàn toàn là một thành lớn, người đi đường, người buôn bán nhỏ nhiều hơn gấp mấy lần so với những thành trấn bọn họ đi qua trước đó.

Sau khi vào thành, Tuệ Độ trực tiếp tới Giám Sát Ti của Nam Sơn.

Đối với nơi này, ngoại trừ lúc còn là đệ tử, Lăng Vân Tiếu có đi lịch lãm rèn luyện, thì cũng không vào lần thứ hai. Hắn đang cảm thấy nghi hoặc với hành vi của Tuệ Độ, không biết y đi vào để làm gì, đã trông thấy tăng nhân nhìn lướt qua người xung quanh đang hướng ánh mắt tò mò dò xét tới đây, nhận lấy 3 quyển trục trong tay nữ tu phụ trách tiếp đón.

Ba quyển trục nhiệm vụ.

Lăng Vân Tiếu trừng mắt. Ở Giám Sát Ti nên hắn không tiện nói cái gì, chờ rời khỏi, hắn mới hạ giọng nói với Tuệ Độ: “Ngươi muốn đi làm nhiệm vụ? Một lần ba cái?!”

Có lẽ là giọng điệu của hắn quá khó tin, hiếm khi Tuệ Độ lại nở nụ cười.

“Những thứ này đều là nhiệm vụ của tu giới. Nếu đã tới, thuận tay mà làm, có gì không thể.” Tuệ Độ thu lại tất cả quyển trục: “Tiệm thuốc ở ngay dưới chân Lan Sơn, Lăng thí chủ đi về phía trước là có thể nhìn thấy. Bần tăng rời đi trước…”

“Ngươi muốn ta đi một mình?” Lăng Vân Tiếu không khỏi cất cao giọng, lại vội vàng đè xuống: “Ngươi cũng theo ta đi đến nơi này rồi còn gì!”

Tuệ Độ lắc đầu.

“Lăng thí chủ, bần tăng chỉ tiện đường mà thôi. Năm đó rời khỏi Đại Liên tự, bần tăng đã từng có ước định với Giám Sát Ti Đông Sơn, mỗi khi đến một khu vực dưới quyền, sẽ nhận nhiệm vụ tại địa phương mà mình có đủ khả năng.”

Chỉ là, tiện đường, mà thôi.

Lăng Vân Tiếu ngây ra như phỗng, lập tức ý thức được, lần này hắn lại tự mình đa tình.

Hắn lui về phía sau một bước, nhìn về phía tăng nhân trước mặt, lông mày hơi nhíu lại, cảm xúc mất mát tràn đầy nội tâm, khó tránh khỏi hiện lên trên mặt.

“Được rồi, được… Ta biết rồi.” Lăng Vân Tiếu cố gắng bình tĩnh: “Cái kia, có thể cho ta một tấm lệnh bài không? Sau khi ta xử lý xong, gửi một Truyền Âm Phù cho ngươi, ta…”

Tuệ Độ lắc đầu.

Lăng Vân Tiếu còn chưa kịp thất vọng, đã nghe tăng nhân tiếp tục nói: "Có một nhiệm vụ cách nơi này rất gần, bần tăng đi trước một chuyến, đợi lát nữa sẽ tới tiệm thuốc."

Vì vậy ánh mắt Lăng Vân Tiếu lại sáng lên một lần nữa.

  --

Hiệu thuốc nhỏ dưới núi Lan Sơn cũng không khó tìm, cửa hiệu rất đơn sơ, bên trong chỉ có một nữ nhân hoàng y, tướng mạo lạnh nhạt nhưng rất xinh đẹp, vô cùng phù hợp với sở thích của Lăng Vân Tiếu.

Nhưng chính hắn cũng không ý thức được, mình lại không chút hứng thú với mỹ nhân trước mắt, vào cửa, nói đơn giản yêu cầu của mình.

Nữ nhân để hắn đi vào, bắt mạch cho hắn, lại hỏi chi tiết, rồi đi tới tủ thuốc bận rộn. Toàn bộ quá trình không nói có khó chữa hay không, cũng chưa từng nói có thể chữa hay không.

Lăng Vân Tiếu cũng không hỏi. Hắn ngồi trên ghế nhỏ, ngửi mùi thuốc đầy phòng, ánh mắt không nhìn về phía mỹ nhân trong phòng, ngược lại không ngừng nhìn ra ngoài.

Không bao lâu, bên ngoài có một bệnh nhân, kêu đau ai u ai u.

Nữ nhân dừng động tác bốc thuốc, quay đầu nhìn người nọ một cái, lấy ra một thuốc dán cho gã ở trong ngăn kéo, sau đó lại trở về bốc thuốc.

Gã nói cảm ơn, đặt bạc lên bàn, rồi lại ai u ai u rời đi.

Lăng Vân Tiếu ngồi hai khắc đồng hồ, chỉ có một khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có tới mười mấy bệnh nhân, phần lớn bọn họ, nữ nhân đều chỉ nhìn thoáng qua đã cầm đồ bọn họ cần, một ít người thì hỏi triệu chứng, bắt mạch.

Y thuật này, nói là thần y cũng không quá đáng.

Lăng Vân Tiếu không thể khống chế nghĩ tới ŧıểυ sư muội cũng tinh thông y thuật của hắn, ngón tay gõ một cái trên đầu gối, cảm giác được không phải ngứa ngáy muốn gặp mặt, không bằng nói hoàn toàn ngược lại, bây giờ hắn nhớ tới những mỹ nhân đã từng quấn quýt kia, giống như đang nợ người ta vậy, không thoải mái chút nào, càng không muốn gặp mặt.

Nhưng mà càng không muốn cái gì thì càng đến cái đó.

Nữ nhân vừa bốc thuốc xong, còn chưa đưa tới tay Lăng Vân Tiếu, bên ngoài đã có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đi tới.

"Sư huynh?"

Giọng nói vừa mềm vừa ngọt.

Lăng Vân Tiếu bị gọi, giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, không phải Dư Liên Liên thì là ai.

Mấy tháng không gặp, thiếu nữ vẫn xinh đẹp đáng yêu như trước, khi cười lên, đôi mắt cười của nàng như biết nói: "Sư huynh, sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải nói khổ tu ở Thanh Vân Tự sao?"

Nói như vậy, nàng nhìn về phía nữ nhân cầm thảo dược bên cạnh, trong mắt lại có chút dò xét và hoài nghi.

Hình như nàng hiểu lầm Lăng Vân Tiếu có một chân với nữ nhân này.

Điều này cũng không kỳ quái, với tính tình của Lăng Vân Tiếu trước kia, tuyệt đối có thể xảy ra loại chuyện này. Nhưng hiện tại, hắn chỉ sốt ruột, vốn còn muốn Tuệ Độ nhanh chóng trở về, hiện tại lại hi vọng Tuệ Độ đừng trở về nhanh như vậy.

Hắn cười ha ha, nhất thời không biết nói thế nào, cũng không thể nói thật, nói mình đuổi theo một hòa thượng chạy ra khỏi Thanh Vân Tự được.

Mà hắn lại không muốn nói chuyện sát khí nhập thể quá sớm cho Dư Liên Liên nghe, một là vì không muốn những hậu cung này của hắn biết mình sẽ mất đi sức mạnh quá sớm, nhưng hơn hết là không tin tưởng.

Hắn không tin Dư Liên Liên, cũng không muốn nàng giúp mình.

"Ta tới để bốc thuốc." Lăng Vân Tiếu nói mơ hồ, hắn cười: "Không ngờ lại gặp ở chỗ này."

Dư Liên Liên gật đầu, phất ống tay áo: "Đúng vậy, bởi vì y thuật của Lạc tỷ tỷ rất lợi hại, sư phụ muốn mỗi ngày ta phải tới đây học tập, tiện thể giúp đỡ chút. Sư huynh, kế tiếp ngươi muốn đi làm gì? Nếu không có chuyện gì..."

Lăng Vân Tiếu cắt ngang lời của nàng: "Ta còn có chút việc. Sư muội, ngươi học tập cho tốt, ta đi trước."

Nói xong, hắn nhận lấy thảo dược đã được gói kỹ trong tay nữ nhân hoàng y, cũng không biết giá cả, tóm lại vẫn lấy ra một nén bạc từ trong túi đặt lên bàn, quay đầu muốn chạy, giống như ở trước mặt hắn không phải ŧıểυ sư muội mềm mại thơm tho, mà là lệ quỷ lấy mạng.

"Sư huynh!" Dư Liên Liên kéo cánh tay Lăng Vân Tiếu muốn chạy ra ngoài: "Đã lâu rồi ngươi không ở cùng ta..."

Lăng Vân đang sốt ruột, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, động tác lại khựng lại.

Chẳng biết từ lúc nào Tuệ Độ đã đứng ở bên ngoài hiệu thuốc, bình tĩnh nhìn hắn... và cả thiếu nữ kéo cánh tay hắn.

Lăng Vân Tiếu có thể đồng thời có nhiều tình nhân nam nữ như vậy, tính tình và da mặt đều lợi hại số một số hai, nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy chân tay luống cuống, dưới ánh mắt chăm chú của tăng nhân, trên mặt hiện ra vẻ bối rối không thèm che giấu.

Hắn không biết nên làm như thế nào, chỉ đứng tại chỗ luống cuống chân tay.

Dư Liên Liên cũng ý thức được cái gì, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài, lại chỉ thấy được một tăng nhân, mặc dù tăng nhân kia có dáng dấp rất đẹp, nhưng Phật tu đều đoạn tình tuyệt dục, làm sao có thể lẫn lộn với Lăng Vân Tiếu quấy ở chung?

Nàng không khỏi có hơi buồn bực.

Giọng nói của nữ nhân hoàng y lúc này đã phá vỡ cục diện bế tắc.

"Thuốc này một ngày uống một lần, chỉ cần triệu chứng không hết, thì phải uống liên tục, không thể gián đoạn." Nàng như không cảm giác được sự lúng túng trong không khí: "Phương thuốc ta cũng bỏ vào."

"Đa tạ." Lăng Vân Tiếu tỉnh táo lại, nói cảm ơn, nhìn về phía Dư Liên Liên: "Sư muội, ta thật sự có việc trên người."

Dư Liên Liên đành phải buông tay: "Được rồi, vậy lần sau ngươi ở bên cạnh ta nhiều hơn, chỉ có hai chúng ta."

Lăng Vân Tiếu cười khổ, hắn lại nhìn tăng nhân bên ngoài tiệm thuốc, trầm mặc một lát: "Sư muội, thực xin lỗi, chuyện trước kia, muội đều quên đi. Sau này nếu là chuyện ta có thể giúp đỡ, ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ, nhưng những thứ khác, ta không cho muội được."

Dư Liên Liên mở to hai mắt nhìn Lăng Vân Tiếu như đang nhìn người xa lạ, giống như không hiểu được, nhưng càng không hiểu là sao lời này lại phát ra từ trong miệng một phong lưu lãng tử không kiêng kỵ nam nữ.

Lăng Vân Tiếu không nói thêm nữa, lấy ra một pháp bảo có trợ giúp rất lớn với y tu từ trong túi trữ vật, bỏ vào tay của nàng.

Lúc đi ra khỏi tiệm thuốc, hắn thở phào nhẹ nhõm, giống như là trả hết nợ nần gì đó. Đương nhiên, Lăng Vân Tiếu rất rõ ràng, khoản nợ này, hắn mất bao lâu cũng không trả hết.

Nhưng nói thẳng ra, so với những người kia vẫn còn nợ ở đó thì tốt hơn, dù sao không có hứng thú cũng không có tình cảm, cần gì phải giữ người ở bên cạnh chứ?

Lúc hắn trở lại bên cạnh Tuệ Độ, có hơi lo sợ, sợ tăng nhân sẽ nói cái gì, lại sợ tăng nhân chẳng nói cái gì.

Kết cục đương nhiên là loại sau.

Lăng Vân Tiếu đi theo Tuệ Độ hoàn thành nhiệm vụ còn lại, rồi lại trở về Giám Sát Ti một chuyến, giờ Thìn thì rời khỏi chủ thành, muốn đi tới thành trấn ở gần Nam Sơn.

Phương thuốc mà nữ nhân hoàng y đưa cho rất hữu dụng, sau khi Lăng Vân Tiếu uống xong, lúc tu luyện cũng không xuất hiện tình huống đau nhức kịch liệt nữa.

Nhưng bởi vì mỗi ngày đều phải nấu thuốc, con đường sau này của bọn họ thường phải tìm một nơi có lò vào buổi tối. Sau đó đi qua một thành nhỏ, Tuệ Độ mua lò và bình thuốc mang trên người, kể từ đó, mặc kệ ở đâu cũng có thể uống thuốc trước tiên.

Hôm nay lại là một ngày màn trời chiếu đất, hai người tìm một cây đại thụ che trời, trải thảm ở phía dưới, chuẩn bị cứ như vậy chịu đựng một đêm.

Tuệ Độ đặt bếp sắc thuốc.

Lăng Vân Tiếu tựa dưới tàng cây, ngửi mùi thuốc càng nồng nặc trên người mình, bất đắc dĩ tự giễu: "Thật sự thành cái ấm sắc thuốc rồi."

Tuệ Độ đưa thuốc cho hắn, Lăng Vân Tiếu không nói hai lời, trực tiếp nuốt xuống nước thuốc đắng chát màu đen bên trong, lập tức bị vị đắng sót lại khiến vẻ mặt vặn vẹo.

Lại thấy tăng nhân như làm ảo thuật, lấy ra một cái bọc giấy nhỏ, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh tay hắn.

"Đây là cái gì?" Lăng Vân Tiếu cầm lấy túi giấy, "Ta mở ra được không?"

Tuệ Độ ngồi xếp bằng ở bên cạnh, nghe vậy gật đầu.

Lăng Vân Tiếu chậm rãi mở túi giấy ra, lập tức nở nụ cười.

Trong túi giấy là từng miếng từng miếng, đều là mứt hoa quả đã được ướp sẵn.

Hắn cầm lấy một miếng đưa vào trong miệng, vị chua ngọt trong nháy mắt xua đi vị đắng.

Lăng Vân Tiếu cẩn thận nhai, lại gói kỹ mứt còn lại cẩn thận từng li từng tí, cười nói: "Cho ta rồi, không cho phép lấy lại nữa."

Tuệ Độ khép mắt, trong miệng niệm kinh Phật, nghe vậy dừng một chút, "Ừm" một tiếng.

Lăng Vân Tiếu cong mắt, dịch người lại gần như sắp dựa vào người Tuệ Độ.

Hắn đánh bạo, nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay của Tuệ Độ.

Tuệ Độ mở mắt ra nhìn hắn, nhưng không đứng dậy đổi sang chỗ khác ngồi.

Lăng Vân Tiếu nói: "Nữ hài tử trong tiệm thuốc Nam Sơn ngày đó là sư muội của ta, lúc trước ta và nàng... có quan hệ đạo lữ."

Tuệ Độ dời tầm mắt đi, dường như cũng không thèm để ý với chuyện này.

Lăng Vân Tiếu nhỏ giọng nói: "Trước kia ta rất vô liêm sỉ, nợ tình không ít, nhưng hiện tại ta đã nói rõ ràng với nàng, sau này cũng sẽ nói rõ ràng với những người khác."

Tuệ Độ gảy Phật châu, không nói chuyện.

Nhưng Lăng Vân Tiếu đã quen với sự yên tĩnh bên cạnh y, sau khi nói xong câu đó, lại thử cách Tuệ Độ gần hơn một chút, muốn dựa vào người tăng nhân.

Nhưng lần này Tuệ Độ không dung túng hắn nữa, đứng dậy đi tới chỗ xa hơn.

Tốt lắm.

Lăng Vân Tiếu đã nhớ kỹ lằn ranh thăm dò lần này.

Từ đó về sau, hắn luôn ngồi ở nơi cách Tuệ Độ chỉ có một đường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc