Sau Khi Xuyên Sách, Ta Chỉ Muốn Ôm Đùi Trùm Phản Diện

Chương 111: Phiên Ngoại (2-3):Tuệ Độ x Lăng Vân Tiếu

Trước Sau

break

Đêm càng lúc càng khuya.

Tuy tu giả không cần ngủ, nhưng trừ phi đang bế quan, nếu không đa số người vẫn sẽ lựa chọn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nằm trên giường cũ trụi lủi, Lăng Vân Tiếu mở mắt, nhìn về phía Tuệ Độ đang ngồi.

Ánh trăng sáng ngời, chiếu rõ dáng vẻ tăng nhân ngồi xếp bằng.

Cứ lẳng lặng nhìn như vậy một lát, Lăng Vân Tiếu lên tiếng nói: “Tuệ Độ đại sư, hôm nay đa tạ.”

Cách nửa ngày, giọng nói của Tuệ Độ mới truyền đến từ bên kia: “Bần tăng chỉ ra tay giúp đỡ một chút thôi, Lăng thí chủ không cần phải lo lắng.”

... Lạnh nhạt.

Nhưng nhớ tới cái ôm mang theo mùi Phật hương kia, trong lòng Lăng Vân Tiếu lại có hơi ngứa ngáy.

Hắn tiếp tục nói: “Ngươi không nghỉ ngơi sao?”

Tuệ Độ nói: “Không.”

“Vậy ngươi có thể ngồi qua đây không?” Lăng Vân Tiếu nói: “Ta sợ ban đêm lại đau.”

Tuệ Độ không trả lời nữa.

Lăng Vân Tiếu nhìn bóng lưng y, có hơi ngứa răng, chẳng lẽ đây thật sự là khối đá không cạy ra được?

Nhưng trong lòng hắn lại có một nỗi quật cường, không muốn từ bỏ.

Hiện tại Lăng Vân Tiếu đã không phân rõ mình cứ chấp nhất đi theo Tuệ Độ, đến cùng là vì không nuốt trôi cục tức trong lòng, hay là cái gì khác. Chỉ có thể chắc chắn là, công sức hắn bỏ ra cho Tuệ Độ nhiều hơn bất kỳ một mỹ nhân nào hắn từng có.

Gần ba tháng rồi!

Hắn lăn qua lộn lại, hẳn là do cấm dục quá lâu, trong lòng và trên người đều hơi khô khốc.

Nhưng lại đi thủ dâm ở trước mặt một hòa thượng, Lăng Vân Tiếu sợ Tuệ Độ trong cơn tức giận sẽ ném mình ra ngoài.

Đành phải niệm Thanh Tâm Chú hết lần này tới lần khác, đè xuống những ý nghĩ lung tung kia, ép buộc mình ngủ thiếp đi.

Ngày kế tiếp, hai người tiếp tục lên đường.

Lăng Vân Tiếu hoàn toàn không thể hiểu được sao Tuệ Độ có linh lực mà không dùng, nhất định phải dựa vào hai chân mình trèo non lội suối. Chẳng qua cũng may phong cảnh dọc đường đi rất đẹp, ngẫu nhiên còn gặp được tu sĩ ẩn cư nơi sơn dã, cũng rất thân thiện. Vì vậy cũng không oán trách cái gì.

Về phần đau đớn hôm qua, Lăng Vân Tiếu cho rằng nó là một lần ngoài ý muốn. Dù sao hắn đã có tâm ma, lúc tu luyện không cẩn thận rẽ nhầm đường cũng rất bình thường, không chết là được.

Lại không ngờ, những lần tu luyện sau đó, lại xảy ra tình huống giống như trước lần thứ hai.

Lần này thì dù là kẻ ngu cũng biết có chuyện không ổn.

Lăng Vân Tiếu vụng trộm bắt mạch cho mình, lại dùng linh khí dò xét một phen, lúc này mới hoảng sợ ý thức được, tâm ma của hắn trong khoảng thời gian này đã có dấu hiệu sát khí nhập thể.

Mặc dù tâm ma và sát khí đều từ tâm mà ra, nhưng hai thứ này lại rất khác nhau.

Nếu nói tâm ma là chướng ngại vật trên con đường tu luyện, vậy sát khí chính là thanh đao sắc bén sáng như tuyết treo trên đầu. Thứ đồ chơi này gần như không có cách nào để diệt tận gốc, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng theo mỗi lần phát tác, kinh mạch tu giả sẽ bị sát khí lạnh như băng chậm rãi phong bế, cuối cùng linh khí cũng không có cách nào tiến vào trong thân thể tu giả nữa.

Không có linh khí, tu sĩ và phàm nhân không có gì khác nhau.

Thảo nào hắn ở Thanh Vân Tự tụng kinh nửa tháng cũng không thấy tốt hơn tí nào, thì ra là vốn không đúng bệnh.

Lăng Vân Tiếu tự xưng tâm cảnh của hắn cũng khá ổn định, bởi vậy hắn trái lo phải nghĩ, suy nghĩ thật lâu, cũng không rõ sao chính mình lại bị thứ đồ chơi này tìm tới cửa.

Sau cơn mưa trời lại sáng, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt.

Lăng Vân Tiếu nằm trên bãi cỏ lạnh lẽo ướt đẫm sau cơn mưa, nhìn lên bầu trời, cũng không để ý đến y phục ướt đẫm nước mưa trên người, trong lòng hiếm khi có cảm giác mờ mịt.

Kiếp trước kiếp này trải qua quá thuận lợi, thế cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nếu có một ngày hắn mất đi sức mạnh thì sẽ như thế nào.

Những mỹ nhân kia, những thuộc hạ kia, những bằng hữu kia, còn có thể đi theo bên cạnh mình như đã từng sao?

Lăng Vân Tiếu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không thể nào.

Chuyện đã xảy ra, cứ luôn oán giận vận mệnh cũng không có tác dụng gì. Hắn bực bội vò rối tóc, bò dậy, quay người lại, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, Tuệ Độ đã đứng ở phía sau hắn.

Tăng nhân đẩy Phật châu, trong đôi mắt là vẻ bình tĩnh nhu hòa.

Màn trơi chiếu đất hơn hai tháng, tăng bào màu trắng trên người y vẫn không dính một hạt bụi.

Lăng Vân Tiếu đối diện với ánh mắt của y, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười khổ một cái.

Hắn vẫn rất thích Tuệ Độ, chỉ tiếc tình huống hiện tại, chỉ sợ không có cách nào ở lại đây chơi trò kẹo da trâu tiếp được.

Nhắc tới cũng thật sự bất đắc dĩ, bọn họ đồng hành lâu như vậy, những giữa hai người vẫn rất xa cách.

Không thể không thừa nhận, mị lực mà hắn có được, ở trước mặt người này, vốn không đáng nhắc tới.

Bây giờ ngay cả sức mạnh cuối cùng cũng sắp mất đi.

Rốt cuộc con đường phía trước nên đi thế nào, Lăng Vân Tiếu không biết, cũng không có cách gì. Hiện tại hắn chỉ thấy tâm phiền ý loạn, chỉ có thể đi khắp nơi tìm đồ đè lại sát khí.

Có tác dụng nhất, hẳn là Nam Bắc Phật Tàng rồi.

Kiếp trước Tạ Đạo Lan cầm Huyết Châu Ngọc có nhiều sát khí nhất, dựa vào Nam Bắc Phật Tàng để sống tiếp mấy trăm năm, bây giờ hắn cũng nên đi tranh một chút.

Chỉ tiếc sợ là hắn không đánh lại Tạ Đạo Lan, Nam Bắc Phật Tàng chỉ có thể là thủ đoạn cuối cùng phải liều mạng.

Nếu muốn biện pháp khác...

Lăng Vân Tiếu cố gắng đè cảm xúc, tự nói với mình phải bình tĩnh hết lần này tới lần khác, còn chưa tới tlúc cùng đường.

Lại nắm tóc, hắn cúi đầu phủi đi lá cỏ dính trên vạt áo, đột nhiên cảm giác được tăng nhân trước mặt nâng tay lên, đưa tới trước người hắn.

Đỉnh đầu là nơi yếu ớt nhất, hắn vô thức lui về sau một bước, lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy trong tay Tuệ Độ đã có thêm một cái lá cỏ, hiển nhiên là dính trên tóc của mình.

Lăng Vân Tiếu giật giật bờ môi: “Tuệ Độ đại sư...”

Lại thấy Tuệ Độ cúi người, thả phiến lá kia vào trong đồng cỏ, động tác nhẹ nhàng và dịu dàng.

Lăng Vân Tiếu cảm thấy mình hẳn nên oán thầm ở trong lòng một phen: vẽ vời thêm chuyện, không hiểu nổi mà, nhân từ với sinh linh thì thôi đi, một cái lá cỏ, cũng đáng để ngươi đối xử cẩn thận như vậy sao?

Nhưng hắn nhìn thế, trong lồng ngực lại hiện ra một loại cảm giác là lạ.

Có lẽ trong mắt Tuệ Độ, hắn cũng không khác gì một ngọn cây cọng cỏ này.

Tuệ Độ sẽ ôm hắn vào lòng trong lúc sát khí phát tác, dùng Phật lực để xoa dịu đau đớn của hắn. Lần đầu tiên xảy ra chuyện này, Lăng Vân Tiếu còn tưởng rằng mình đã thành công bám chặt vào tảng đá này, kết quả hóa ra chẳng có gì.

Sở dĩ y giúp hắn, chỉ là vì không muốn thấy người khác chịu khổ mà thôi.

Ý thức được điểm này, tinh thần Lăng Vân Tiếu càng sa sút. Hắn nhìn tăng nhân trước mắt, trong lòng vừa phiền vừa loạn.

Được rồi.

Được rồi!

Đúng là hắn không thể nào để người này thích mình, càng không thể dụ người này lên giường mình được.

Những ngày gần đây, những chuyện này chỉ là uổng phí công sức mà thôi.

Đủ rồi, đủ rồi.

Lăng Vân Tiếu thở hắt ra, quả thực không biết trong khoảng thời gian này rốt cuộc là mình đang làm cái gì, không hiểu sao lại tức giận, không hiểu sao lại rời khỏi Thanh Vân Tự, cũng chẳng hiểu sao lại bôn ba đường xa đi cùng hơn hai tháng! Người chẳng hiểu ra sao không phải Tuệ Độ, là chính hắn mới đúng!

“Thành trấn cách nơi này gần nhất ở đâu?” Giọng hắn cứng nhắc nói: “Làm phiền đại sư chỉ hướng giúp ta.”

Tuệ Độ đứng thẳng dậy, cũng không hỏi hắn sao lại nói ra những lời này: “Đi về phía đông, ước chừng ba mươi dặm.”

Lăng Vân Tiếu có được đáp án, gọi bội kiếm ra. Động tác của hắn rất mạnh, dù cho không tạo ra tiếng động gì, cũng nhất định khua cho ra tiếng, ngọc bội bên hông và viên ngọc trên kiếm tuệ treo lên bội kiếm va vào nhau, tiếng vang thanh thúy.

Tư thế muốn ngự kiếm rời đi của hắn đã đủ, Tuệ Độ cũng chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn, mãi đến khi Lăng Vân Tiếu sắp rời đi, y mới lên tiếng: “Lăng thí chủ.”

Như là điềm báo muốn giữ hắn lại.

Lăng Vân Tiếu kinh ngạc phát hiện sau khi mình nghe được tiếng gọi này, trong lòng lại có cảm giác sung sướиɠ.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tuệ Độ đã xóa sạch chút vui vẻ đó.

“Sát khí nhập thể không phải là chuyện nhỏ, phải cẩn thận mới được.”

Trong nháy mắt, Lăng Vân Tiếu rất muốn mở miệng mắng y.

Hỏi y, chẳng lẽ ngươi không biết nói gì khác à? Ngươi thật sự không thích ta chút nào sao? Không muốn ta ở lại chút nào sao?

Nhưng hắn có tư cách gì để nói những lời này? Đúng là Tuệ Độ không thích hắn, chuyện này từ lúc mới bắt đầu đã nói rõ. Chỉ là Lăng Vân Tiếu không tin tà mà thôi.

Hắn nhịn, rồi nhịn, nhưng miệng vẫn mở ra trước.

“Đại sư, ta thật sự thích ngươi.” Trong khoảng thời gian này, Lăng Vân Tiếu nói không ít lời mập mờ ngả ngớn, nhưng tỏ tình thì vẫn là lần đầu. Hắn nhìn khuôn mặt của Tuệ Độ: “Ngươi thật sự không có chút cảm giác nào với ta sao?”

Tay của Tuệ Độ gảy Phật châu hơi dừng lại, sau đó Lăng Vân Tiếu nghe được y thở dài.

“Lăng thí chủ, bần tăng sớm đã rời xa thế tục, đời này không bị chuyện hồng trần quấy nhiễu. Cũng không phải là người cùng đường, cần gì phải cưỡng cầu?”

Cũng không phải là người cùng đường.

Lăng Vân Tiếu nhếch khóe môi.

Tốt lắm.

Hắn quyến rũ một hòa thượng, còn thất bại.

Buồn cười. Đúng là một chuyện cười.

Lăng Vân Tiếu im lặng ngự kiếm, cũng không quay đầu lại, cứ vậy rời đi.

Tay hắn buông bên người siết chặt nắm đấm, nhưng mấy hơi sau, hắn vẫn không nhịn được quay đầu nhìn sang.

Nhưng nơi bọn họ đứng ban đầu, đã rỗng tuếch, không thể tìm thấy bóng dáng của Tuệ Độ nữa.

Vậy mà đã đi rồi, không có một chút lưu luyến nào.

Lăng Vân Tiếu “Ha” một tiếng, tràn ngập tự giễu.

Tốc độ ngự kiếm và bước đi vốn không cùng một cấp độ, ba mươi dặm, nháy mắt đã đến.

Lăng Vân Tiếu vừa rơi xuống đất vốn định truyền âm cho những mỹ nhân kia, nhưng hơi do dự, vẫn buông Truyền Âm Phù trong tay xuống.

Cho tới nay đều là hắn thu dọn tàn cục cho những nam nữ xinh đẹp kia, mà giờ một viên gạch trên công trường, cái nào có tác dụng thì đều bị chuyển sạch bách.

Nhưng chính hắn cũng gặp phải phiền phức, cho tới bây giờ đều tự mình giải quyết, không nghĩ tới tìm người giúp, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn có người giúp.

Thành trấn nhỏ này ở trong tu giới cũng khá náo nhiệt, người tới lui cũng không ít, bánh bao vừa ra lò nóng hổi bên đường, tản ra hương thơm.

Tứ sơn, thập tứ châu, không có bất kỳ tông môn nào, tu sĩ độc lai độc vãng thì có rất nhiều. Phần lớn bọn họ đều có thiên phú bình thường, tu vi thấp kém, cả đời cũng không chạm tới cánh cửa Kim Đan kỳ, vì thế đều giống như phàm nhân, trải qua cuộc sống bình thường chỉ có củi gạo dầu muối.

Lăng Vân Tiếu đi ở trong đó, nghe tiếng động lớn ầm ĩ bốn phía, trong lòng càng ngày càng bực bội, cũng càng ngày càng mê mang.

Đột nhiên, hắn không biết mình nên đi đâu, cũng không biết bước tiếp theo nên làm cái gì. Giống như một người đã mơ thật lâu đột nhiên tỉnh táo lại, không biết bây giờ mình đang ở nơi nào.

Lăng Vân Tiếu đưa tay sờ bụng mình.

Sát khí nhập thể.

Kiếp trước hắn chưa từng gặp tình huống như vậy, nhưng đã từng nhìn thấy những người khác bị sát khí nhập thể thế nào.

Đến sau này, tuy rằng sẽ không chết, nhưng mất đi tất cả tích góp cả trăm năm từng chút từng chút một, sống và chết thật ra cũng không có gì khác nhau. Sắc mặt những người đó xám trắng, hai má hóp vào, giống như thứ mất đi không phải linh lực, mà là hồn phách.

Nguyên nhân là vì thế, kiếp trước Lăng Vân Tiếu từng mất một khoảng thời gian không thể nào hiểu được vì sao Tạ Đạo Lan thà chết, cũng không muốn nhả ra Huyết Châu Ngọc.

Hắn đi về trước, cúi đầu, đá hòn đá nhỏ bên chân từng bước một về phía trước.

Hiện tại, đi Nam Sơn trước. Nghe nói bên kia có một y sư vô cùng lợi hại, là đệ tử may mắn còn sống sót trong Hạnh Lâm Sơn Trang. Để cho nàng viết một đơn thuốc, áp chế sát khí xuống, sau đó mau chóng tu luyện, nhất định phải nhanh, nếu không bị sát khí đuổi kịp, tu vi của hắn sẽ không thể tiến thêm nữa.

Chờ tu luyện đến một mức độ nhất định, thì đi Tây Sơn Vạn Phật Tháp. Hắn không đánh lại Tạ Đạo Lan, nhưng có thể bằng vào ưu thế của người sống lại, bước trước một bước thu Phật Tàng vào trong túi.

Lấy được Phật Tàng, xem thử hiệu quả thế nào. Nếu có thể chặn lại sát khí, hắn cũng có thể tạm thời khỏi lo lắng nữa. Kế tiếp còn có bí cảnh, còn có lôi đài, còn có đủ kiểu mỹ nhân, còn có hội luận đạo...

Những chuyện này, Lăng Vân Tiếu đều đã làm ở kiếp trước, kỳ thật cũng không có gì thú vị. Nhất là ở trong hoàn cảnh hiện tại, càng khiến vẻ trân bảo của những mỹ nhân kia trở nên cực kì tái nhợt.

Hắn lau mặt, ngẩng đầu phát hiện mình đã đi tới trước một quán trà, đang muốn đi vào, thính giác nhạy cảm khiến hắn bắt được tiếng nói chuyện từ trong ngõ nhỏ bên cạnh truyền ra.

“... Hòa thượng...”

Ở đầu đường ồn ào, phần lớn tiếng nói chuyện đều bị át mất, nhưng từ mấu chốt này lại hấp dẫn sự chú ý của Lăng Vân Tiếu.

Thành trấn nhỏ này cách Tây Sơn đã rất xa, Phật tu ở chỗ này cực kì hiếm thấy.

Có lẽ không phải trùng hợp.

Lăng Vân Tiếu yên lặng không nói gì, thả nhẹ bước chân.

Sau khi đến gần, giọng nói cũng rõ ràng hơn.

“Nghe nói hòa thượng kia là một nhân vật nổi danh, sao lại ở nơi khỉ ho cò gáy này? Lão tam, hay là ngươi lầm rồi.”

Vẻ mặt Lăng Vân Tiếu rung lên.

Hòa thượng nổi danh, còn đang ở ngay gần đây.

Ngoại trừ Tuệ Độ, hắn không nghĩ ra được người thứ hai.

Trong ngõ nhỏ, đám người vẫn đang xì xào bàn tán: “Đại ca, ngươi đừng lo, chính là y! Những thứ tốt trên người hòa thượng kia chắc chắn không ít, chúng ta cứ chơi y một vố thật tàn nhẫn!”

“Được rồi, y đang ở đâu?”

Một hồi sột soạt, nghe như là lấy ra thứ gì đó.

Ngay sau đó là một hồi tiếng thảo luận nhỏ hơn.

Lăng Vân Tiếu nghe không rõ lắm, cũng không thể tiến thêm một bước, đành nhíu mày.

Thôi vậy, cho dù thật sự là tìm Tuệ Độ, thì có liên quan gì đến hắn?

Chính miệng hòa thượng kia đã nói, bọn họ không phải người cùng đường.

Lăng Vân Tiếu bước vào quán trà, vừa ngồi xuống đại sảnh, đặt bạc lên bàn, ngay cả ghế cũng chưa nóng, thì đã đứng lên.

Hắn vội vàng đi ra ngoài cửa, ŧıểυ nhị ở phía sau vừa bưng trà lên, nhìn thấy bóng lưng của Lăng Vân Tiếu, gọi hắn mấy tiếng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Quái nhân”.

Quyết định trở về đường cũ tìm Tuệ Độ, chuyện định một mình đi tìm cách giải quyết sát khí, chẳng qua chỉ là chuyện của một khắc trước. Một khắc sau, Lăng Vân Tiếu đã không có chút khí phách trở lại nơi hắn rời đi.

Hắn tìm xung quanh một vòng, không tìm thấy bóng dáng của Tuệ Độ, không biết nên yên tâm hay nên lo lắng.

Cũng không biết Tuệ Độ đi về hướng nào, muốn tìm cũng không biết cách tìm thế nào.

Lăng Vân Tiếu mờ mịt xoay mấy vòng tại chỗ, trong lòng hiện lên cảm xúc hối hận. Hắn cảm nhận sâu sắc mối liên hệ giữa hắn và Tuệ Độ thật sự yếu ớt như một cọng lông vũ, buông tay sẽ biến mất.

Nếu như lần này thật sự bỏ lỡ, hắn còn có thể gặp lại Tuệ Độ sao?

Tu giới lớn như vậy, Tuệ Độ cũng không phải luôn ở một chỗ, hắn cứ đi tìm, tìm được người na ná, cũng chưa chắc đã là y.

Lăng Vân Tiếu nhắm mắt lại, đỡ trán, cảm giác bực bội còn hơn lúc nghe được Tuệ Độ từ chối mới rời đi.

Ngay khi hắn đã bắt đầu suy nghĩ có nên sau khi xử lí xong việc thì tới Đại Liên Tự chờ Tuệ Độ không, phía sau lại truyền đến một giọng nói ôn hòa.

“Lăng thí chủ.”

Thật thần kỳ.

Lăng Vân Tiếu cảm thán vô số lần, hắn không cần quay đầu lại cũng biết người gọi hắn là Tuệ Độ, mà ba chữ này giống như một cơn gió mát, trong nháy mắt đã thổi bay sự bực bội trong lòng hắn biến mất không còn tăm tích.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy hòa thượng mặc tăng bào màu xanh nhạt an tĩnh đứng tại chỗ, cứ vậy nhìn hắn, vẻ mặt trên mặt không khác gì thường ngày, dường như cũng không xấu hổ vì lời tỏ tình trước đó, cũng không cảm thấy kỳ quái vì sao Lăng Vân Tiếu rời đi nhanh như vậy đã trở về.

“Tuệ Độ... đại sư.” Lăng Vân Tiếu xoay người, môi giật giật, “Ta còn tưởng rằng ngươi đã đi rồi.”

Tuệ Độ nói: “Ừ.”

Lăng Vân Tiếu không rõ cái “Ừ” này là có ý gì. Là “Đúng, đã đi rồi” hay là “Biết rồi”?

Hắn cũng không truy cứu: “Ta tới cái thôn trấn kia, kết quả nghe được có người đang tìm ngươi, mới...” Nói tới đây, hắn cũng cảm thấy thật con mẹ nó mình xen vào việc của người khác làm gì, với năng lực của Tuệ Độ, sao mấy con tôm nhỏ kia có thể làm tổn thương đến y?

Nhưng mà mình lại vội vàng chạy về như vậy.

Giống như một kẻ ngốc.

Lăng Vân Tiếu lập tức có hơi tức giận, giận chính mình.

Tuệ Độ lại chắp tay: “Đa tạ Lăng thí chủ báo cho biết.”

Đa tạ cái rắm.

Dù sao ngươi cũng không cần ta.

Lăng Vân Tiếu không lên tiếng, trong lòng đang không ngừng giãy dụa rốt cuộc nên tiếp tục ở lại hay là đi Nam Sơn, cuối cùng quyết định tìm Tuệ Độ xin lệnh bài có thể truyền tin.

Nhưng hắn còn chưa lên tiếng, đã nghe Tuệ Độ tiếp tục nói: “Lăng thí chủ muốn đi Nam Sơn phải không?”

Lăng Vân Tiếu đang suy nghĩ, nghe vậy vô thức nói: “Làm sao ngươi biết?”

Phương pháp áp chế sát khí, thiên hạ hiếm có người biết. Mà Nam Sơn Hạnh Lâm y trang nổi danh đã lâu, hôm nay dù đã suy tàn, nhưng đệ tử thân truyền mở tiệm thuốc kia cũng rất nổi danh. Trong lúc vội vàng, đương nhiên Lăng Vân Tiếu sẽ đưa ra lựa chọn này.

Tuệ Độ cũng không nói ra suy đoán, chỉ nói: “Bần tăng cũng muốn đi Nam Sơn.”

Hai tháng đồng hành này, ít nhiều gì Lăng Vân Tiếu cũng đoán được mục đích của bọn họ. Nhưng thật sự nghe được Tuệ Độ nói như vậy, ánh mắt hắn vẫn sáng lên.

“Có ý gì?” Lăng Vân Tiếu cong môi, lộ ra nụ cười chân thành thật ý sau khi phát hiện sát khí, “Không phải Tuệ Độ đại sư đang chủ động mời ta đồng hành chứ.”

Hắn vốn còn muốn dùng câu “không phải người cùng đường” kia đâm Tuệ Độ vài câu, nhưng tăng nhân chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, đã xoay người rời đi.

Lăng Vân Tiếu đành phải lầm bầm lầu bầu vài câu, lại vội vàng đuổi theo.

Sau này mấy con tôm nhỏ kia cũng không xuất hiện, cũng có thể là vì phát hiện Lăng Vân Tiếu đồng hành với Tuệ Độ, càng có thể là bọn họ thấy lệnh bài bên hông Lăng Vân Tiếu —— đó là phần thưởng đệ nhất lôi đài Đông Sơn.

Ngày thường hắn không thích đeo thứ đồ chơi này, tuy rằng Lăng Vân Tiếu thích giả vờ giả vịt, nhưng giả bộ quan trọng nhất là phải khiêm tốn, quá rêu rao thì không có thú vị.

Nhưng tình huống bây giờ đặc thù, Lăng Vân Tiếu cũng không hy vọng có người tới quấy rầy.

Xuyên qua sơn dã rậm rạp, cuối cùng cũng vào khu thành trấn, chỗ ở của bọn họ cũng từ rừng núi hoang vắng biến thành khách điếm.

Đương nhiên, với tính tình của Tuệ Độ thì sẽ không ở khách điếm, vẫn do Lăng Vân Tiếu nhõng nhẽo đòi hỏi hồi lâu, nói đi nói lại chuyện sát khí nhập thể, sợ nửa đêm đột nhiên phát tác, nên y mới đồng ý.

Hai nam nhân, lại chỉ thuê một gian phòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc