Sau Khi Xuyên Sách, Ta Chỉ Muốn Ôm Đùi Trùm Phản Diện

Chương 110: Phiên Ngoại (2-2):Tuệ Độ x Lăng Vân Tiếu

Trước Sau

break

Đấy là một hòa thượng mặc tăng bào trắng, đội nón tre.

Còn là một hòa thượng có dáng vẻ rất đẹp.

Chỉ tiếc hòa thượng kia cũng không ngừng lại quá lâu, mà Lăng Vân Tiếu còn phải đi lĩnh thưởng, hai người cứ như vậy lướt qua nhau.

Không ngờ lại gặp lại ở Thanh Vân tự.

“Thì ra là ngươi!” Hồi ức hiện lên, ngay cả vẻ choáng ngợp khi nhìn thoáng qua lúc đó cũng hiện lên trong lòng, mắt Lăng Vân Tiếu sáng lên, sự co quắp trong lòng cũng bị tách ra.

Hắn tiến lên hai bước, đứng gần tăng nhân hơn chút: “Ta đã nói sao luôn cảm thấy đã gặp ngươi ở đâu rồi. Thế này cũng thật là có duyên. Ngươi tên là gì?”

Tăng nhân nhìn thanh niên trước mặt, dịu dàng nói: “Bần tăng là Tuệ Độ.”

Tuệ Độ.

Lăng Vân Tiếu nhẩm đọc một lần hai chữ này, phát hiện kiếp trước chưa từng nghe nói Phật môn có nhân vật như vậy, nghĩ tới có thể là một Phật tu không lợi hại lắm.

Kiếp trước lúc hắn chết đã tu luyện tới Độ Kiếp hậu kỳ, cách Đại Thừa chỉ còn một bước ngắn, phóng tầm mắt toàn bộ tu giới cũng là độc nhất vô nhị. Từng có được sức mạnh và địa vị tuyệt đối, khiến khi Lăng Vân Tiếu đối mặt với người không có tu vi và thanh danh gì như vậy, khó tránh khỏi sẽ có thêm vài phần cảm giác ưu việt cao cao tại thượng.

Hắn lại hỏi: “Tục danh của ngươi là gì?”

Những hòa thượng này trước khi trở thành Phật tu đều là đệ tử tục gia, đều có tục danh. Vào chùa miếu thành Phật tu, mới có được Phật hiệu, bỏ đi cái tên vốn có.

Tuệ Độ lại lắc đầu: “Từ nhỏ bần tăng đã lớn lên ở Đại Liên Tự, chưa từng có tục danh.”

Thì ra là một cô nhi.

Lăng Vân Tiếu gật đầu, trong mắt có thêm chút tình thế bắt buộc.

Tục ngữ nói rất đúng, chó không đổi được thói ăn phân. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tuy rằng Lăng Vân Tiếu cảm thấy phiền chán với cuộc sống trước kia, nhưng vẫn khó có thể bỏ qua thói quen xấu năm đó đã quen, chỉ cần gặp được người có hảo cảm, dù là nam hay nữ, phản ứng đầu tiên chính là muốn nhét bọn họ vào hậu cung của mình.

Hòa thượng… Nói thật, Lăng Vân Tiếu chưa từng thử chơi, vốn cũng không có hứng thú với phương diện này. Nhưng nếu như là tăng nhân trước mắt này, hắn cảm giác mình hoàn toàn có thể cứng được.

Về phần những giới luật Phật môn, giới sắc giới dục gì đó, Lăng Vân Tiếu vốn không để ở trong lòng. Hòa thượng cũng là người, cũng sẽ có thất tình lục dục, cũng không phải thái giám, lên giường không phải chuyện rất bình thường sao?

Hắn tung hoành tình trường, kinh nghiệm phong phú, lại chay mặn không kỵ, dạng người gì cũng từng gặp rồi. Một ŧıểυ hòa thượng không cha không mẹ mà thôi, nhiều lắm nửa tháng, hắn có thể khiến Tuệ Độ nằm trên giường của hắn.

Nghĩ đến đây, trên mặt Lăng Vân Tiếu lộ ra một nụ cười thật lớn.

“Ta tên là Lăng Vân Tiếu.” Hắn nói: “Tuệ Độ đại sư, ta mới tới nơi đây, chưa quen cuộc sống ở đây, sau này gặp phải chuyện gì không rõ, còn có thể tới tìm ngươi không?”

Tuệ Độ thông minh biết bao, sớm đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của hắn từ mấy biểu tình thay đổi trên mặt thanh niên trước mặt. Nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ niệm Phật hiệu, gật gật đầu.

--

Nửa tháng trước, Lăng Vân Tiếu tràn đầy tự tin, cảm thấy thông đồng có được Tuệ Độ trong tay chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay.

Nửa tháng sau, hắn ỉu xìu nằm trên bàn đá trong sân, cầm bút chép tâm kinh, lại nhớ tới chí khí thỏa thuê lúc trước, vốn không có đất dung thân.

Trong khoảng thời gian này, đừng nói thông đồng, quan hệ của hắn và Tuệ Độ không hề có chút tiến triển nào, hòa thượng kia giống như tảng đá, hắn nói với y những lời ám chỉ mập mờ, y một mực không tiếp lời. Chỉ khi lấy sách Phật thỉnh giáo, hoặc là tán gẫu chuyện vu vơ không có mục đích gì, mới có thể được y để ý chút.

Hơn nữa, sau ngày hôm đó, Lăng Vân Tiếu mới biết được, Tuệ Độ căn bản không phải là hòa thượng bình thường không cha không mẹ gì cả, mà là trụ trì của Đại Liên Tự, tuổi còn trẻ đã tinh thông Phật pháp, tu vi cũng cực kỳ cao thâm, so với Lăng Vân Tiếu hiện giờ còn lợi hại hơn không ít. Sở dĩ không nổi danh, chẳng qua là bởi vì Tuệ Độ làm việc khiêm tốn mà thôi.

Cũng may hắn kiên nhẫn, mười lăm ngày này, ngày nào cũng phải đi tìm Tuệ Độ, sau đó ở bên cạnh tăng nhân nghỉ ngơi một hai canh giờ. Kể từ đó, cho dù Tuệ Độ không nói chuyện, tán gẫu rải rác cộng lại những ngày này, cũng đã nói chuyện không ít với nhau.

Hắn biết Tuệ Độ vốn là cô nhi, được trụ trì trước là Khổ Thiền Sư của Đại Liên Tự nhặt về trong chùa, lúc sáu tuổi vào Luyện Khí đã thành đại đệ tử thân truyền dưới trướng Khổ Thiền Sư. Chính vì vậy, Khổ Thiền Sư vừa chết, vị trí trụ trì đương nhiên rơi xuống trên vai Tuệ Độ.

Hắn còn biết Tuệ Độ vì đánh cờ thua Tạ Đạo Lan, mất đi Bắc Phật Tàng, mà bị các tăng nhân còn lại của Đại Liên Tự làm khó dễ đủ kiểu. Từ Đại Liên Tự đi tới Thanh Vân Tự, thật ra là là do bất đắc dĩ.

Còn có…

Những thứ vụn vặt lẻ tẻ cũng không nhiều, đều là Lăng Vân Tiếu cố gắng chắp vá lại từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai người.

Hắn đang nghĩ hôm nay nên tìm lí do gì để đi tìm Tuệ Độ, chợt nghe ngoài viện truyền đến một loạt tiếng bước chân, rất nhẹ, sàn sạt, giống như là có người đang đi lại trên cỏ.

Lăng Vân Tiếu ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một bóng người màu xanh nhạt bước vào cửa sân.

Người tới chính là Tuệ Độ vừa rồi còn bị hắn nhắc tới trong lòng. Gió mát lướt qua, tăng nhân áo trắng mặt như quan ngọc, trên vạt áo dính hương Phật làm tai mắt người ta sáng trong.

Vì thế rộn ràng trong lòng Lăng Vân Tiếu chỉ còn lại một chút lửa nóng không ngừng nhảy lên.

Hắn vô thức ngồi thẳng người lên: “Tuệ Độ.”

Tuệ Độ chắp tay: “Lăng thí chủ.”

“Đúng là khách quý.” Lăng Vân Tiếu nói: “Lúc này đại sư nên ở thiền viện giảng Phật pháp mới đúng, sao lại tới đây.”

Tuệ Độ tựa như không nghe ra gai trong lời nói của hắn, thản nhiên nói: “Hôm nay không giảng Phật pháp.”

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Lăng Vân Tiếu đều là nhân vật được nâng niu, lại đụng nhiều vách tường trên người hòa thượng này như vậy, vốn định cũng lạnh mặt để Tuệ Độ nếm thử tư vị trong đó. Nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy người này có lẽ sẽ không để ý, đành phải bỏ đi ý nghĩ tự cao tự đại, lên tiếng hỏi: “Vì sao?”

Tuệ Độ nói: “Hôm nay bần tăng phải rời khỏi Thanh Vân tự, bây giờ tới đây là muốn nói lời từ biệt với thí chủ.”

Từ biệt?

Trong đầu Lăng Vân Tiếu lập tức “ầm” một tiếng. Hắn ném bút, đứng bật dậy, trừng mắt nhìn về phía tăng nhân: “Ngươi phải đi? Đi chỗ nào?”

“Bần tăng vốn đang trên đường vân du, đến Thanh Vân tự chẳng qua chỉ là tạm nghỉ ngơi mà thôi. Hiện giờ xuất phát, cũng không biết con đường phía trước là bao xa, chỉ đợi có duyên sẽ gặp lại.”

Duyên.

Đây thật sự là một từ quá mức mơ hồ. Có khi duyên chỉ có một lần, có hai lần, nhưng lại rất khó có lần thứ ba.

Không được, tuyệt đối không được.

Lăng Vân Tiếu không chút nghĩ ngợi đã thốt ra: “Ngươi không được đi!”

Vừa dứt lời, hai người đều ngẩn ra.

Đối diện với hai mắt của Tuệ Độ, Lăng Vân Tiếu biết mình hẳn là nên tìm lý do cho câu nói vừa rồi. Nhưng vắt hết óc, cũng không nghĩ ra, du͙© vọиɠ ti tiện hiển lộ rõ không thể nghi ngờ.

Chẳng lẽ thật sự muốn hắn phải nói, bởi vì ta còn chưa thể có được ngươi, nên ngươi không được đi. Bởi vì ta sống đã nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thích ai, lại chưa từng có tiền lệ như đối phương, cho nên ngươi không được phép đi?

Đối với người bình thường mà nói, lời này là quá phận, huống chi hắn đang đối mặt với một Phật tu thanh tâm cấm dục.

Lăng Vân Tiếu gãi đầu, nhìn về phía tâm kinh đã tán loạn trên bàn đá, quyết định bỏ qua giải thích: “Nếu ngươi nhất định phải đi, vậy ta cũng muốn đi cùng. Dù sao ngươi đi, ta ở đây cũng không có ý nghĩa gì.”

Lời này, không biết còn tưởng rằng hắn thật sự có quan hệ gì với Tuệ Độ.

Nếu Thẩm Uẩn ở chỗ này, nhất định phải dùng từ ngữ hiện đại, cho hắn một lời bình chuẩn xác: “Bệnh hoàng tử”.

Tuệ Độ không có bất kỳ cảm xúc gì trên mặt, nhẹ giọng nói: “Lăng thí chủ, ngươi vì tâm ma mới đến chùa khổ tu, không thể vì nhất thời xúc động, chôn vùi tiền đồ của mình.”

Nói đến chuyện này, Lăng Vân Tiếu cũng vô cùng phiền lòng. Hắn đã ở chỗ này tu luyện nửa tháng, nhưng tâm ma lại không có chút cảm giác bị áp chế nào, thậm chí còn càng thêm rõ ràng, ngẫu nhiên lúc tu luyện tiến vào thức hải của hắn, lập tức quấy rầy hắn khiến hắn khổ không thể tả. Tu luyện và tình trường,hai bên đều không thuận, đã khiến cho hắn thấy phiền không chịu được, hơn nữa người ở Thanh Vân tự, không cách nào chạm mặt với các hậu cung của mình, vấn đề du͙© vọиɠ cũng cần giải quyết gấp.

Đi theo Tuệ Độ rời khỏi Thanh Vân Tự, nói không chừng lại là lựa chọn tốt hơn.

Hắn nói: “Đây không phải xúc động, dù sao Tâm Kinh ở đây cũng không có tác dụng gì đối với ta, còn không bằng đi theo bên cạnh ngươi cho thoải mái. Hơn nữa, ta cảm thấy ta và Tuệ Độ rất hợp nhau, nếu như vội vàng tách ra như vậy, ngày sau nhớ tới tất nhiên sẽ thành một chuyện tiếc nuối. Không bằng đồng hành cùng nhau.”

Tuệ Độ không nói chuyện.

Lăng Vân Tiếu lại tiếp tục nói: “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không kéo chân ngươi, nếu không thì để ta đi theo ngươi từ xa cũng được…”

Hắn hạ quyết tâm, giống như đột nhiên thoát ra khỏi thái độ kiêu căng ở Thanh Vân Tự trong nửa tháng qua, sau đó nhận rõ tình hình thực tế, quyết định hóa thân thành một viên kẹo da trâu, dính bên người Tuệ Độ. Đều nói liệt nữ sợ triền lang, hắn cảm thấy đối với Tuệ Độ, dùng từ "triền"(quấn lấy) cũng rất hữu dụng.

Tuệ Độ bất đắc dĩ: "Lăng thí chủ, ngươi và ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau..."

Bèo nước gặp nhau?

Nghĩ đến nửa tháng nỗ lực của mình, cuối cùng lại chỉ nhận được bốn chữ này, Lăng Vân Tiếu chỉ thấy tức cười.

"Đã như vậy, vì sao trước khi đi ngươi phải đặc biệt chào hỏi ta?" Lăng Vân Tiếu đi vòng qua bàn đá, đi đến trước mặt Tuệ Độ, Phật hương càng thêm rõ ràng, hắn rũ mắt xuống, thấy được tay tăng nhân cầm phật châu, ngón tay trắng như ngọc thon dài, khớp xương rõ ràng, nắm lấy Phật châu bằng gỗ đàn, giống như một tác phẩm nghệ thuật: "Tuệ Độ đại sư, mang ta theo thì làm sao? Ta cũng không gây họa."

Tuệ Độ nhìn thanh niên trước mặt.

Rốt cuộc Lăng Vân Tiếu có tâm tư gì, Tuệ Độ nhìn thấy rõ ràng.

Không chỉ như vậy, thanh niên trước mắt phong lưu đào hoa cỡ nào, bên người có bao nhiêu oanh oanh yến yến, y cũng cực kì rõ ràng. Nguyên nhân là vậy, y mới không muốn để Lăng Vân Tiếu đuổi kịp mình, cũng không muốn nói chuyện nhiều với người chỉ coi mình là đồ chơi.

Trong Phật môn có vô số giới luật, tính tình Lăng Vân Tiếu như vậy, hắn vốn không phải người cùng một đường với y.

Nhưng tại sao trước khi mình rời đi, lại đặc biệt tới nơi này chào hỏi Lăng Vân Tiếu?

Rõ ràng rời đi không một tiếng động là được rồi.

Tuệ Độ bỗng nhiên cũng có hơi không rõ ý nghĩ của mình.

Y xoay phật châu trên tay, im lặng nửa ngày, cuối cùng thở dài một tiếng: "Ngươi muốn đi theo thì đi đi."

Lăng Vân Tiếu đứng tại chỗ còn ngây người một hồi, chờ Tuệ Độ đi rồi mới tỉnh táo lại lại, chạy về phòng cầm kiếm và túi trữ vật của mình lên, vội vàng đi theo.

Khi đó dù là Tuệ Độ, hay là Lăng Vân Tiếu, đều cảm thấy màn kịch này sẽ kết thúc rất nhanh.

Nhưng không ngờ rằng lần bám theo này lại kéo dài nhiều năm.

Phật tu vân du, thật ra chính là khổ tu, màn trời chiếu đất, là chuyện thường xảy ra.

Lăng Vân Tiếu đi theo sau lưng Tuệ Độ hai tháng, mắt nhìn khắp nơi đều là đồng hoang, ngay cả chút khói bếp cũng không nhìn thấy, trong lòng chỉ cảm thấy hỏng hết tâm trạng, lại nhớ lại lại căn phòng trúc rách nát ở Thanh Vân Tự, giờ lại cảm thấy ván giường cứng rắn kia đã là đãi ngộ vô cùng tốt.

Điều kiện kém thì thôi đi, nhưng người đồng hành lại không thân thiện gì cả.

Ngay từ đầu Lăng Vân Tiếu thực sự không nghĩ ra, hòa thượng dịu dàng như thế này, sao lại lạnh nhạt với mình như vậy.

Nhưng bây giờ hắn đã hiểu: Tuệ Độ thông minh là điều mà toàn bộ Phật môn đều biết, chút tâm tư nhỏ này của mình, sợ là đã sớm bị y nhìn thấu, nguyện ý để ý đến hắn mới là kỳ quái.

Kỳ thật Lăng Vân Tiếu cũng không nịnh nọt, cũng không phải tinh tình như bánh bao, đổi lại là người khác đối xử với hắn như vậy, hắn nhất định đã sớm đổi sắc mặt.

Nhưng Tuệ Độ thì khác.

Cho dù Tuệ Độ có lạnh nhạt, xa cách đến đâu, thái độ vẫn ôn hòa và dịu dàng như cũ.

Bởi vậy khi Lăng Vân Tiếu ở bên cạnh Tuệ Độ, luôn cảm thấy rất thoải mái.

Giống như là phù hoa rời xa trần thế, tu vi gì, mạnh yếu gì, thiên phú gì, thứ nhất thứ hai gì đó, nam nữ tình yêu gì đó. Đều đã không còn ý nghĩa, hắn cũng chỉ là Lăng Vân Tiếu mà thôi.

Loại an bình này, hắn sống hai đời cũng không thể thưởng thức được, bây giờ đương nhiên phải cảm nhận nhiều một phen.

Thế là tin mà các hậu cung truyền cho hắn, đều bị Lăng Vân Tiếu qua loa lấy lệ.

Hắn còn chưa muốn trở về.

Sắp tới Trung thu, ánh trăng trêu người.

Trong căn phòng rách nát ở ngoại ô, Lăng Vân Tiếu buồn chán bứt cỏ dại bên tay, vừa ngẩng đầu, xuyên qua nóc nhà bị thủng một lỗ lớn, nhìn ánh trăng tròn trịa trên bầu trời.

Tuệ Độ đang ngồi thiền trong phòng, hai mắt nhắm nghiền, trong tay gảy phật châu, miệng lẩm bẩm.

Lăng Vân Tiếu sờ soạng nhiều ngày như vậy, mỗi ngày ngoại trừ đi đường thì là xem Tuệ Độ Niệm Kinh, hiện tại nhàm chán, dứt khoát cũng khoanh chân lại, chuẩn bị vận công tu luyện.

Ai ngờ vừa dẫn khí nhập thể, lại cảm giác được một trận đau nhức tràn ra từ trong kinh mạch, dường như không phải hắn dẫn linh khí vào trong cơ thể, mà là lưỡi đao.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh lập tức phủ kín thân thể hắn. Hắn cũng muốn kêu, nhưng đau nhức kịch liệt đột nhiên xuất hiện khiến hắn không kêu ra tiếng được.

Tuệ Độ nghe được tiếng động, vốn tưởng rằng Lăng Vân Tiếu nhàm chán đang tìm trò gì để chơi, lại cảm thấy không đúng lắm, mở mắt nhìn sang, thấy thanh đã lại ngã xuống đất, toàn thân run rẩy.

Trong lòng y khựng lại, vội vàng đứng dậy nhìn. Bàn tay y vuốt cổ Lăng Vân Tiếu, mồ hôi lạnh đầy tay, mà rõ ràng da thanh niên đã ửng đỏ nhưng làn da dưới bàn tay lại lạnh lẽo, y không nhịn được nhíu mày.

Lăng Vân Tiếu đau đến mức không nhận ra được Đông Nam Tây Bắc, được đỡ dậy cũng không ngồi vững, cuối cùng bị ai đó ôm chặt, rơi vào trong vòng tay kiên cố.

Hắn vô thức nắm chặt y phục của người nọ, lại cảm giác cổ tay của mình bị kéo qua, có hai ngón tay bắt mạch cho hắn, bên tai lập tức vang lên một tiếng thở dài.

Nhưng hắn đã không thể phân biệt hàm nghĩa của tiếng thở dài này nữa. Quá đau, như thể có dao nhọn xoắn trong đan điền của hắn, máu thịt be bét.

Lăng Vân Tiếu chưa bao giờ chịu đựng đau đớn như vậy, thực sự không chịu nổi, mới tránh khỏi bàn tay bắt mạch kia, hung hăng cắn một cái trên mu bàn tay của mình.

Trong nháy mắt nếm được vị máu tanh trong miệng.

Tuệ Độ thấy Lăng Vân Tiếu đau khổ như vậy, ôm hắn, buông tay cũng không được mà không buông cũng không được, do dự mấy lần, vẫn đưa tay xuống, xoa bụng của thanh niên.

Chỗ đó là đan điền, cũng chính là nơi Lăng Vân Tiếu đau nhất.

Phật lực thuần hậu chính thống chậm rãi truyền qua bàn tay của hắn, chỉ trong chốc lát, thân thể lạnh như băng của Lăng Vân Tiếu lại khôi phục nhiệt độ vốn có.

Ngay cả đau nhức kịch liệt cũng bị áp chế xuống.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm trên mặt đất lạnh như băng, tóc tai tán loạn bị mồ hôi lạnh dính vào mặt, rất không thoải mái.

Tuệ Độ vẫn còn ngồi tại chỗ, nhắm mắt niệm kinh, ngay cả động tác cũng không thay đổi, đối với chuyện xảy ra ở nơi này cũng không quan tâm.

Mẹ nó.

Mình đã đau đớn như vậy, hòa thượng này lại chẳng quan tâm một chút nào.

Lăng Vân Tiếu có hơi lạnh lòng, lúc sau lại thấy tủi thân, chậm rì rì bò dậy, nhớ tới cái ôm ấm áp trong đau đớn vừa rồi, nhưng cũng chỉ cảm thấy là ảo giác.

Hắn chuyển đến một góc khác trong phòng, rốt cuộc bắt đầu thực tế: Mị lực của hắn cũng không đạt tới tình trạng vạn người mê, cực khổ đuổi theo hòa thượng này, mình cảm thấy mình đang trả giá, nói không chừng ở trong mắt đối phương không khác gì con muỗi đáng ghét.

Nếu là như vậy, nói không chừng vẫn nên sớm từ bỏ cho thỏa đáng.

Hòa thượng, đúng là không phải người bình thường có thể theo đuổi.

Lăng Vân Tiếu vẫn còn sợ hãi sờ bụng mình, lại phát hiện thắt lưng của mình có chút tán loạn, ngọc bội bên hông cũng lệch đi.

Nếu không phải vừa rồi mình đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, cũng là vì có người sờ bụng của hắn.

Nhìn y phục và tóc chỉnh tề, cái trước có thể loại trừ.

Vậy chỉ còn lại có cái sau.

Nhớ tới dòng nước ấm vừa rồi đột nhiên tiến vào đan điền của mình trong cơn đau nhức kịch liệt, Lăng Vân Tiếu khó tin nhìn về phía Tuệ Độ, mới ý thức được cái ôm kia có thể cũng không phải ảo giác, mà là thật sự có chuyện này.

"... Ngoài lạnh trong nóng."

Hắn nhỏ giọng thì thầm một câu.

Mí mắt Tuệ Độ giật giật, nhưng không mở ra, kinh Phật đang tụng trong miệng cũng rối loạn, lại bắt đầu lại từ đầu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc