Sau Khi Xuyên Sách, Ta Chỉ Muốn Ôm Đùi Trùm Phản Diện

Chương 109: Phiên Ngoại (2-1):Tuệ Độ x Lăng Vân Tiếu

Trước Sau

break

Trở thành thiên hạ đệ nhất, không ai địch nổi, có được mỹ nhân như mây, giẫm tất cả kẻ thù dưới chân... Đó là tâm nguyện của biết bao tu sĩ trong tu giới.

Lăng Vân Tiếu cũng từng như vậy.

Sở dĩ nói "từng" là bởi hiện tại hắn đã có được tất cả, nhưng lại bắt đầu cảm thấy chán ngấy cảm giác không gì không làm được này.

Nói tới cũng buồn cười, khi con người chỉ có hai bàn tay trắng, sẽ dốc hết sức để có được tất cả. Nhưng khi đã có tất cả trong tay, lại nhanh chóng chán ghét rồi kế tiếp là nhàm chán.

Nhàm chán.

Cảm giác ấy còn đáng sợ hơn cả thống khổ. Nhiều lúc, hắn ôm ấp những mỹ nhân tìm được từ khắp nơi trong tu giới, mây mưa trên giường, nhưng ngay cả kɧoáı ©ảʍ cũng trở nên đần độn vô vị. Tâm trạng tốt cũng bị chọc ra một lỗ lớn, bất kể hắn nhét gì vào, cuối cùng cũng chảy ra hết, chẳng còn lại gì.

Thật ra, hắn cũng không phải là đệ nhất cường giả trong tu giới. Bởi vì vẫn còn một người hắn không thể đánh bại: Tạ Đạo Lan, Tạ Tiên Quân, tông chủ Bắc Sơn Kiếm Tông.

Nhưng bọn họ sẽ không còn cơ hội giao đấu nữa. Từ sau khi bị Huyết Châu Ngọc phản phệ nặng nề, Tạ Đạo Lan rất ít khi xuất hiện bên ngoài Bắc Sơn, sau đó bị Huyết Châu Ngọc phản phệ đến chết.

Hắn đã chết, Lăng Vân Tiếu cũng cướp đi chí bảo của hắn, trở thành cường giả mạnh nhất. Cái gì mà đệ nhất, đệ nhị... chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Từ đó về sau, bất kể hắn đi đâu, ai cũng phải ngước nhìn.

Rất uy phong. Nhưng khi đứng ở chỗ cao, nhìn xuống đám người như con kiến hôi, hắn lại cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Trong lầu các xa hoa, Lăng Vân Tiếu nằm trên giường lớn rộng rãi mềm mại, mỗi bên trái phải đều ôm một mỹ nhân. Ba người vừa mới kích tình xong, đang vào lúc hòa hoãn, hắn lại đột nhiên thở dài đầy phiền muộn.

Người bên trái là thân truyền của một trưởng lão nào đó trước đó thông đồng với Bắc Sơn Kiếm Tông, dưới giường thì trong trẻo lạnh lùng, trên giường lại rất phóng khoáng. Bên phải là ŧıểυ sư muội vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, dịu dàng ngoan ngoãn rúc vào trong ngực hắn, giống như thỏ trắng, bất kể hắn nói gì cũng nghe theo.

Nghe Lăng Vân Tiếu cảm thán, ŧıểυ sư muội hơi gượng người dậy, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy, Lăng sư huynh? Ngươi không khỏe sao?"

Tay của đệ tử Kiếm Tông cũng xoa lên lồng ngực của hắn: "Chưa tận hứng sao? Thêm một lần nữa nhé?"

"Không cần."

Lăng Vân Tiếu không hứng thú lắm đẩy bọn họ ra: "Trở về chỗ ở của các ngươi đi, ta đột nhiên nhớ tới còn có chút việc chưa xử lý."

Đuổi hai người kia đi, hắn bò dậy khỏi giường, vừa mặc quần áo, vừa đi tới bàn đọc sách bên cửa sổ.

Trong lúc đi ngang qua tấm gương đặt ở góc tường, hắn dừng bước, nhìn thoáng qua bên trong.

Mặt kính phản chiếu ra nam nhân đang lúc hừng hực mạnh mẽ, nói là ngựa giống cũng chẳng đùa, ngũ quan sâu, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo ở toàn bộ tu giới cũng là nổi bật. Trên người hắn chỉ khoác một lớp ngoại bào, có thể nhìn thấy cơ bắp sung mãn và đồ vật dưới khố trong vạt áo rộng rất có sức nặng.

Có bề ngoài, có dáng người, cũng có thực lực, có rất nhiều vàng bạc tài bảo cũng xài không hết. Trong tu giới có vô số chuyện tình yêu phong lưu liên quan tới hắn, vẫn có vô số người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên muốn lên giường hắn.

Trước kia Lăng Vân Tiếu hâm mộ nhất là kiểu người như vậy.

Bây giờ hắn đã thực hiện được tâm nguyện của mình, nhưng trong lòng lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.

Sau khi lấy được Nam Bắc Phật Tàng và ba miếng Kiếm Cốt trong tay Tạ Đạo Lan, vậy mà ý nghĩ đầu tiên của Lăng Vân Tiếu lại không phải vui mừng, mà là "nhàm chán".

Hắn đi gần hơn về phía gương.

Mọi thứ của nam nhân trong gương đều rất tốt, trên mặt lại không có chút ý cười nào, ánh mắt bình tĩnh, yên tĩnh như một đầm nước đọng.

Xuyên qua tấm gương, Lăng Vân Tiếu nhìn thấy một cái túi da trống rỗng, và một nội tâm khô quắt.

Hắn giơ tay lên, gõ lên tấm gương, thử cong môi.

Nhưng ngay cả một nụ cười dối trá cũng không làm được.

Cuối cùng, Lăng Vân Tiếu buông tay xuống, mặt không biểu tình đi tới bàn đọc sách, cũng lười sửa sang lại quần áo chỉnh tề, cứ vậy ngồi xuống, nhấc bút lên.

Ánh nến chập chờn, một đêm không ngủ.

...

Bỗng nhiên bừng tỉnh.

Lăng Vân Tiếu xoa xoa huyệt Thái Dương, ngồi dậy một nửa, mới phát hiện ngoài cửa sổ trời còn tối, chỉ là không phải là đêm khuya tối đen, mà là bình minh trước khi sáng sớm, màu xám đen, nặng nề, mơ hồ có thể nhìn ra ra hình dáng đám mây.

Bốn phía là hương trúc tươi mát, dưới thân cũng không phải giường mềm trong lầu các xa hoa, mà là một cái giường gỗ nhỏ cứng rắn.

Một hồi lâu sau hắn mới ý thức được, thế mà mình lại mơ tới chuyện kiếp trước.

Đúng vậy, kiếp trước.

Đứng ở đỉnh cao không có người nào có thể sánh bằng, có được tất cả mọi thứ, đã là chuyện đời trước.

Đứng càng cao, cũng có nghĩa  ngươi sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của vô số người, dù ngươi không làm gì cả, cũng sẽ có rất nhiều người vô duyên vô cớ muốn lấy tính mạng của ngươi.

Lăng Vân Tiếu trải qua rất nhiều lần khảo nghiệm sinh tử, cũng mấy lần lướt qua Hắc Bạch Vô Thường. Nhưng cuối cùng Câu Hồn Tác vẫn rơi xuống cổ hắn.

Ngày đó, trên Đoạn Trường Nhai đen kịt, gió núi rét lạnh như tiếng rít của nữ quỷ, lặp đi lặp lại quanh quẩn ở giữa hẻm núi sâu không thấy đáy.

Vốn là nơi thê lương hoang vu, hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt.

Lăng Vân Tiếu đứng ở trên vách đá, nhìn đám người trước mặt có thể nói là đã tụ tập lực lượng của tứ sơn, bát môn, mười sáu nhà, rõ ràng vết thương ở bụng còn đang chảy máu ồ ồ, không hiểu sao hắn lại cảm thấy buồn cười.

Cuối cùng hắn cũng thật sự bật cười.

Năm đó Tạ Đạo Lan bị ngàn người chỉ trỏ, hắn còn cảm thấy là người này gieo gió gặt bão. Nhưng vật đổi sao dời, hắn đã không còn là thiếu niên lỗ mãng năm đó, không hiểu cái gì, cũng hiểu biết một chút đối với những chuyện bẩn thỉu trong tông môn.

Bây giờ hắn chưa từng làm chuyện ác gì, nhưng vẫn bị những người này dùng lý do đường hoàng ép tới đường cùng. Trước đó, hắn đã trốn chạy mấy ngày, đi tới Đoạn Trường Nhai, trên ý nghĩa đã là đường cùng, sơn cùng thủy tận.

"Lăng Vân Tiếu." Đạo nhân cầm đầu lên tiếng: "Giao chí bảo ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết."

Mãi sau Lăng Vân Tiếu mới nhìn về phía gã.

"Giao chí bảo ra, tha cho ta không chết?" Lăng Vân Tiếu trào phúng, "Ta chỉ biết đi đêm lắm có ngày gặp cướp, lại không biết, mấy tên cướp lại đều là đại hiệp "danh môn chính phái" đấy..."

Hắn cụp mắt xuống, cổ tay xoay chuyển, trong lòng khẽ động, hai quyển sách nhìn bình thường không có gì lạ xuất hiện trên tay hắn.

Trên sách đặt một quyển trục nhỏ, dù bốn phía không có ánh sáng, cũng chảy xuôi ánh sáng nhạt thu hút ánh mắt mọi người trong đêm này.

Nam Bắc Phật Tàng và Linh Lung Quyển đều ở đây, Huyết Châu Ngọc thì Lăng Vân Tiếu không muốn, sợ bước theo gót Tạ Đạo Lan, tráng niên mất sớm.

Chỉ tiếc, cho dù không lấy, cũng sắp chết.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội.

"Các ngươi muốn những thứ này?" Lăng Vân Tiếu nhìn đám người từ sau khi chí bảo xuất hiện đã không dời ánh mắt đi được, bỗng nhiên cong môi, cười to. "Chí bảo chỉ có một ít như vậy, các ngươi lại có nhiều người thế này, cho dù cướp đi, thì phân chia thế nào đây?"

Trên mặt đạo nhân thoạt nhìn chính khí đã không giấu được lòng tham xấu xí, gã quát lên: "Chuyện này không tới lượt ngươi nghĩ! Mau giao đồ vật ra đây!"

"Ta có một biện pháp rất tốt, có thể giải quyết vấn đề công bằng này."

Một ngọn lửa sáng ngời đột nhiên xuất hiện, không có dấu hiệu nào, khiến bóng tối xung quanh đều bị lây dính hơi ấm của lửa đỏ.

Tầm mắt của mọi người trên Đoạn Trường Nhai đều bị ngọn lửa này hấp dẫn, có lẽ là bởi vì ánh sáng này xuất hiện quá đột ngột, khiến cho bọn họ đều không kịp phản ứng, chờ bọn họ hoàn hồn, lửa đã liếʍ lên quyển sách trong tay Lăng Vân Tiếu.

Gió thổi, vào lúc này gió chỉ có thể thổi theo thế lửa, thanh niên tóc đen cười lớn, giơ tay lên cao, lập tức ném đi. Vô số trang giấy mang theo ngọn lửa cháy rực trong đêm tối giống như những con bướm lửa, nhanh nhẹn bay múa trong bầu trời đêm, sáng ngời loá mắt.

Nam Bắc Phật Tàng, Thánh Kinh Phật gia, chí bảo mà vô số người nằm mơ cũng không dám nghĩ tới...

Lúc này lại bị ngọn lửa cắn nuốt, bị gió núi cuốn lấy, thỏa thích thiêu đốt chính mình trước khi hóa thành tro tàn.

Hai quyển sách nát mà thôi, rất nhanh đã bị đốt xong.

Nhìn thấy mọi người trước mặt vừa sợ vừa giận, khó có thể tin được, khuôn mặt vặn vẹo không nói nên lời, Lăng Vân Tiếu càng vui vẻ hơn, hắn ôm bụng dưới tràn đầy máu tươi của mình: "Thế nào? Không ai chiếm được, thì công bằng, ai cũng không cần tức giận với ai..."

"Ngươi điên rồi!"

Điên rồi?

Có thể là vậy.

Trong sự lạnh lẽo do không ngừng mất máu, Lăng Vân Tiếu nhớ tới quá khứ, tất cả mọi thứ lướt qua trước mắt như đèn kéo quân.

Nhưng trong tình tiết nhẫn nhịn, vả mặt, cướp được mỹ nhân, hắn chỉ cảm thấy mình như một thằng hề nhảy nhót.

Trước mặt có người đang mắng, có người đang nghĩ cách, nói "Đừng gấp, còn có Kiếm Cốt cùng Linh Lung Quyển".

Lăng Vân Tiếu lui về phía sau một bước.

Hắn vốn đã đứng bên vách núi, sau lưng chỉ có vực sâu vạn trượng.

Hắn nhất định không sống được, mà cái mạng này, hắn cũng không muốn giao vào tay bất kì kẻ nào.

Trong cảm giác mất trọng lượng và tiếng gió phần phật, đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Lăng Vân Tiếu.

Ngoài mặt hắn có nhiều nam nữ đạo lữ như vậy, cuối cùng khi bản thân trong cảnh nguy hiểm, trong những ngày bị đuổi giết này, lại không có một người nào xuất hiện bên cạnh hắn.

Cuối cùng, hắn vẫn lẻ loi một mình...

Lăng Vân Tiếu vốn tưởng rằng mình sẽ chết như vậy, không ngờ vừa mở mắt, lại trở lại lúc hắn còn chưa nhập môn, ŧıểυ tử nghèo không có gì cả... Chỉ có một khúc Kiếm Cốt mà thôi mà thôi.

Làm lại một lần, hắn không tiếp tục ngủ đông như kiếp trước, mà dùng tốc độ nhanh nhất gia nhập tông môn, cướp lại đồ vật và người từng thuộc về hắn. ŧıểυ sư muội, Khanh Tuyền, Linh Châu...

Hắn muốn trở nên mạnh mẽ.

Từ kiếp trước, Lăng Vân Tiếu đã nhận được một bài học là, hắn còn chưa đủ mạnh, nếu như đủ mạnh thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy, đương nhiên cũng sẽ không chết đi như thế.

Nhưng tu vi nhanh chóng tăng lên, thì sẽ có phản phệ.

Tâm ma nhanh chóng tìm tới Lăng Vân Tiếu.

Để thanh trừ tâm ma, củng cố tu vi một lần nữa, hắn chỉ có thể lựa chọn đi tới một ngôi chùa rất lớn ở Tây Sơn, tìm kiếm sự trợ giúp.

Phật tu nổi danh sẽ không bị tâm ma quấy nhiễu, tu hành Thanh Tâm Chú cùng Tâm Kinh đều là phương pháp loại trừ tâm ma cực tốt. Nhưng nơi có người sẽ có quy củ, tất cả tâm pháp Phật môn, đều chỉ có thể tu hành ở trong chùa.

Lăng Vân Tiếu cũng cứ như vậy ở lại Thanh Vân tự.

Hôm nay là ngày thứ hai, hắn vẫn không thể ngủ quen giường chiếu cứng rắn này, cũng không thể ăn rau cải trắng nhạt nhẽo vô vị.

Mơ thấy chuyện kiếp trước nên tâm trạng của Lăng Vân Tiếu không vui, cũng không muốn ngủ tiếp, dứt khoát mặc y phục đứng dậy, thừa dịp trời còn tối, đi vào đình viện.

Vì thời gian còn sớm, trong Thanh Vân Tự tĩnh lặng, gần như không có một chút âm thanh nào. Bốn phía trồng rất nhiều trúc, dưới ánh trăng mông lung, chiếu ra những bóng dáng loang lổ hỗn độn.

Ngôi chùa này đã rất lâu đời, tường vàng ngói đỏ, màu sắc đều đã cũ kỹ. Phật Chung Quỳ ở chỗ cao xa, Phật tháp cùng dựng thành một cái bóng mờ mờ ảo ảo.

Gió nhẹ lướt qua mặt, đi bộ vào rạng sáng như vậy, cũng rất thoải mái.

Lăng Vân Tiếu tùy ý đi tới, rời khỏi sân nhỏ, theo một con đường nhỏ đi đến cuối, chợt phát hiện trong một gian phòng xa xa dường như vừa lóe sáng.

Trong lòng hắn có hơi chút tò mò, đi lên phía trước, cẩn thận đẩy cửa phòng đóng chặt ra một khe nhỏ.

Sau đó, hắn ngửi thấy mùi Phật hương nhàn nhạt bay ra từ trong cửa.

Không hiểu sao, tâm trạng bởi vì cảnh trong mơ mà hơi nóng nảy giờ đã yên tĩnh lại.

Động tác của Lăng Vân Tiếu không khỏi nhẹ nhàng hơn, hắn rón ra rón rén đi vào trong phòng, nhìn thấy kinh Phật đầy phòng, không hiểu sao cảm thấy mình có hơi giống một tên trộm sách.

Đúng là có người ở trong phòng, có đèn sáng, óng ánh chiếu sáng một góc nhỏ.

Ở trong Phật hương, ở trong mùi mực, Lăng Vân Tiếu sượt qua vô số giá sách, chậm rãi đi về phía góc sáng kia.

Càng đi vào bên trong, bụi bặm càng nhiều, mà trong bụi bặm lập lờ, một tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng bào xanh nhạt ngồi bên cạnh án thư, đang lẳng lặng lật xem một quyển kinh Phật. Ngọn đèn thanh đồng đặt ở bên tay hắn, dầu thắp bên trong đã không nhiều lắm, xem ra tăng nhân đã ở chỗ này thật lâu.

Ngón tay thon dài cầm trang sách, lật qua một trang. Đôi mi dài buông xuống, trên khuôn mặt trong trẻo dịu dàng như ngọc mang theo dáng vẻ trách trời thương dân, trên cổ tay quấn một chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương. Bụi nhỏ chuyển động, thời gian lại giống như dừng chảy ở quanh thân hắn.

Ánh nến nhẹ nhàng chập chờn, bóng dáng tăng nhân chiếu lên trên tường cũng hơi hơi lắc lư.

Soạt.

Tiếng vang rất nhỏ, là tiếng tăng nhân lật xem kinh Phật trong tay.

Lăng Vân đứng yên tại chỗ, ngay cả hơi thở cũng không dám quá nặng, sợ quấy nhiễu khung cảnh trước mắt.

Dù là hòa thượng, dù mặc tăng bào.

Nhưng tăng nhân này thật sự quá đẹp.

Cái đẹp ấy không chỉ là ngũ quan đẹp đẽ, mà chủ yếu do khí chất dịu dàng. Trên mắt trên mày là dáng vẻ trách trời thương dân ấy, buông xuống dưới ánh nến, dáng người trắng bạc cao ngất đắm chìm trong Phật hương lượn lờ, chỉ ngồi ở chỗ kia, để lại một bóng lưng, cũng khiến người nhìn thấy cảm thấy trong lòng bình thản.

Lăng Vân Tiếu nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy hình như tăng nhân này có hơi quen mắt, giống như trước kia từng thấy ở đâu đó.

Hắn đi về trước một bước, muốn làm rõ cảm giác hư vô mờ mịt này.

Lại không ngờ một bước này vừa vặn giẫm lên một góc giá sách, phát ra tiếng ma sát chói tai rõ ràng trong thư phòng yên tĩnh.

Tăng nhân nghe được tiếng động, cũng quay đầu lại. Nhìn thấy Lăng Vân Tiếu, đầu tiên là y hơi khựng lại, rồi chợt dựng thẳng bàn tay quấn lấy Phật châu ở trước mặt, chắp tay một cái.

Lại nhìn cách đó không xa, vẻ mặt thanh niên không biết làm sao, trầm mặc một hồi, mới hỏi: “Thí chủ lạc đường sao?”

Chùa Thanh Vân nói lớn thì rất lớn, nhưng cấu tạo cũng không phức tạp, huống chi nơi chiêu đãi khách nhân cách nơi này cũng chỉ vài bước đường mà thôi. Nếu như vậy mà lạc đường, Lăng Vân Tiếu cũng thật sự muốn đi khám đầu óc của mình một chút.

Nhưng hắn cũng không biết nên giải thích hành vi mình nửa đêm không ngủ chạy tới một nơi xa lạ nhìn lén nhìn kinh Phật của một hòa thượng xa lạ thế nào, dứt khoát mượn dốc xuống lừa, gật gật đầu.

Thế là tăng nhân đứng lên, bưng ngọn đèn lên, khép sách lại.

Xuyên qua tầng tầng giá sách, tăng nhân thả sách về chỗ cũ, lúc này mới đi về phía Lăng Vân Tiếu.

“Thí chủ, mời đi theo bần tăng.”

Khi y nói chuyện, hơi thở rất ổn định, giọng điệu cũng không lên xuống gì, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng dịu dàng, mấy chữ ngắn ngủi rơi vào trong tai giống như tắm gió xuân.

Lăng Vân Tiếu vốn định nói cái gì để kéo gần quan hệ, nhưng đầu lưỡi vốn linh hoạt biết ăn nói lại cứ cố tình không hoạt động, môi khép lại mấy lần, cũng không thể nói nên lời.

Thật là kỳ quái, hắn sống qua hai đời, từng có nhiều chuyện tình yêu phong lưu như vậy, lòng sớm đã ngả ngớn, chuyện quyến rũ người ta nên tiện tay cũng làm được mới đúng. Làm sao lại ở trước mặt một hòa thượng, co quắp như một tên ŧıểυ tử ngây ngô được?

Hắn có hơi ảo não, nhưng vẫn thuận theo bước theo sau bước chân của tăng nhân.

Ánh nến trong ngọn đèn không ngừng lay động theo bước chân của bọn họ, nương theo chút ánh sáng ấm áp này, cuối cùng Lăng Vân Tiếu ở gần đó cũng nhìn rõ tướng mạo tăng nhân.

Vì vậy bước chân cũng dừng lại.

”Chúng ta…” Hắn hơi chần chờ nói ra một câu có hơi cũ kỹ: “Chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa?”

Tăng nhân nghe vậy, cũng dừng bước, xoay người lại nhìn hắn.

Ánh nến đỏ chập chờn trong hai tròng mắt của y, chỉ nghe y niệm Phật hiệu, rồi mới chậm rãi nói: “Bần tăng từng có duyên gặp mặt thí chủ ở lôi đài Đông Sơn Phù Diêu một lần.”

Lôi đài Đông Sơn Phù Diêu?

Hồi ức phủ bụi giống như được mở giấy niêm phong, tình cảnh ngay lúc đó trong nháy mắt hiện lên trước mắt.

Lăng Vân Tiếu sống lại một đời đã lười chơi trò giả heo ăn thịt hổ với những chướng ngại vật trước kia, hai ba lần dọn sạch những kẻ hỗn loạn kia, rồi lại có được danh tiếng trong thí luyện của mấy môn phái, đồng thời lộ ra thiên phú Kiếm Cốt trời sinh, trong nháy mắt thanh danh vang dội, được coi là “Thiếu niên thiên tài”.

Chỉ là “thiên tài” trong miệng mọi người đương nhiên là không có ý gì, bởi vậy Lăng Vân Tiếu cũng không thấy gì, thích ở trong thành trấn gần tông môn đi đánh lôi đài, mặc dù có hiềm nghi bắt nạt các bạn nhỏ, nhưng hắn cảm thấy vẫn rất thú vị —— ít nhất so với kiếp trước người khác nhìn thấy hắn đã cười nịnh nọt nhận thua thì thú vị hơn.

Phù Diêu Lôi Đài xem như nuốt vàng khá ác so với những võ đài kia, người tổ chức là tán tu không thiếu tiền, mỗi tháng đều sẽ lấy ra ít đồ ly kỳ làm phần thưởng, hấp dẫn tu sĩ có thực lực các nơi đến khiêu chiến.

Trận thi đấu lôi đài kia, Lăng Vân Tiếu đương nhiên đoạt được đệ nhất. Hắn đang ở trên đài vừa được mọi người thổi phồng, vừa ra vẻ khiêm tốn chắp tay với bốn phía, trong chớp mắt lại đối mặt với một đôi mắt bình tĩnh ở dưới đài, trong đám người rộn rộn ràng ràng.

Cảm xúc trong mắt kia và hoàn cảnh ồn ào chung quanh thật sự quá không hợp nhau, thế cho nên Lăng Vân Tiếu cũng sửng sốt, mới nhớ tới việc quan sát chủ nhân của đôi mắt này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc