Hai người ở trên núi ăn tết, mặc dù không náo nhiệt, nhưng cũng không tịch mịch.
Qua năm mới, lại đi tới Ôn Tuyền sơn trang một chuyến. Nơi mua vui như vậy hiếm khi có người trong Phật môn xuất hiện, bởi vậy bà chủ còn rất kinh ngạc, cuối cùng khi tính tiền, còn cười muốn miễn phí cho bọn họ.
Sát khí của Lăng Vân Tiếu phát tác đứt quãng vài lần, nhưng cũng không có gì đáng ngại, đau đớn đã thành quen. Hơn nữa sau khi đau qua hai lần, Tuệ Độ sẽ để hắn ngủ nghỉ ở bên cạnh y, vì thế mỗi lần vừa đau, Phật lực thuần hậu cũng đã trấn an được đau đớn kia.
Thậm chí Lăng Vân Tiếu còn nghĩ, nếu như vì sát khí của mình mà được đối xử dịu dàng như vậy, vậy hắn cứ tiếp tục như vậy cũng không sao cả.
Đông đi xuân đến, Tuệ Độ lại bước lên con đường vân du một lần nữa.
Lăng Vân Tiếu vẫn đi theo y.
Những người đã từng có quan hệ hỗn loạn với hắn, những ngày ở Đông Sơn, Lăng Vân Tiếu đã xử lý sạch sẽ hết, tuy bị đánh mấy cái, nhưng cũng là thứ hắn đáng phải chịu.
Sống nhiều năm như vậy, hắn mới biết được, hóa ra người bên cạnh không phải cứ càng nhiều càng tốt, mà là đúng mới tốt.
Ở trước mặt tình yêu, lòng người tới bây giờ đều nhỏ hẹp như vậy, chỉ chứa được một người mà thôi.
Hai năm vội vàng trôi qua.
Tu giới rất nhỏ, nhưng cũng rất lớn. Nhỏ đến mức ngự kiếm phi hành, mất một ngày là có thể đi hết mọi nơi. Lớn đến mức mất hai năm, cũng không thể đi hết nửa đường.
Dọc theo con đường này, bọn họ cũng không chỉ đi đường, gặp chuyện thú vị, cũng sẽ dừng lại nghỉ ngơi một thời gian. Gặp phải chuyện có khó khăn, có oan khuất, cũng sẽ cố gắng giúp đỡ trong khả năng.
Đi đi dừng dừng, mỗi ngày trải qua đều phong phú và thú vị.
So sánh với đó, những năm tháng ở kiếp trước, hóa ra lại trống rỗng cằn cỗi như giấy trắng như thế.
Mà mỗi khi đến ban đêm, tình cảm luôn luôn không thể thiếu được. du͙© vọиɠ của Lăng Vân Tiếu rất nặng, tinh lực lại tràn đầy, ở cùng một chỗ với người yêu, sẽ luôn ngứa ngáy trong lòng, muốn làm chuyện đó.
Trước kia Tuệ Độ có thể kiềm chế, hiện tại mềm lòng, đành phải chiều theo Lăng Vân Tiếu, cũng học được nên hôn như thế nào, âu yếm ra làm sao, làm kiểu gì để người dưới thân cảm thấy vui sướиɠ nhiều hơn.
Vốn Lăng Vân Tiếu tưởng rằng cuộc sống như vậy sẽ tiếp tục mãi mãi.
Mãi đến hôm đó hắn lại phát tác sát khí, sau khi tỉnh lại Tuệ Độ ôm hắn, lại nói, hai năm sau, y sẽ tiến đến Vạn Phật tháp Tây Sơn, lấy thân trấn sát. Đến lúc đó y sẽ dẫn hắn cùng đi Vạn Phật tháp, lấy Nam Phật tàng trong đó, chờ sát khí trong tháp bình ổn, thì có thể bình yên vô sự thoát thân rời đi.
Ban đầu Lăng Vân Tiếu còn không hiểu cái gì gọi là "Dùng thân trấn sát", còn tưởng rằng sau khi thoát thân thì sẽ rời đi, là nói hai người bọn họ đi cùng nhau.
Sau đó mới ý thức được, Tuệ Độ muốn dùng tính mạng của chính y để trấn áp sát khí trong tháp.
Đương nhiên Lăng Vân Tiếu không thể nào chấp nhận được.
Nhưng lần này, Tuệ Độ không còn mềm lòng nữa.
--
Đông Sơn.
Thời gian cực nhanh, cách thời gian tới Tây Sơn, còn không đến một tháng.
Tuệ Độ về Đại Liên Tự, tăng nhân bên trong nhìn thấy y, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra, người sáng suốt đều nhìn ra được, bọn họ sợ Tuệ Độ không trở về, sẽ đến phiên bọn họ làm người trấn tháp kế tiếp.
Đương nhiên Lăng Vân Tiếu cũng đi theo.
Hai năm qua, hắn đã cố gắng hết sức, cuối cùng cũng nhận ra không thể lay động được quyết tâm của tăng nhân trước mắt.
Cẩn thận ngẫm lại, tuy rằng Tuệ Độ hôn hắn, ôm hắn, phá giới vì hắn, nhưng chưa từng nói thích hắn.
Lăng Vân Tiếu không muốn nghĩ lung tung, cũng không muốn dùng ác ý đi phỏng đoán tâm tư của Tuệ Độ.
Giờ phút này trong lòng hắn chỉ tràn đầy bất đắc dĩ.
Thậm chí hắn còn bắt đầu nghĩ, nếu không phải Tạ Đạo Lan, thì sẽ không thể đi đến bước này. Khổ Thiền Sư không chết, Tuệ Độ sẽ không dùng thân trấn tháp.
Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, Khổ Thiền Sư không chết, Tuệ Độ cũng sẽ không rời khỏi Đại Liên Tự, hai người cũng sẽ không gặp nhau.
Lúc tâm phiền khí loạn, sát khí càng không kiêng nể gì cả. Vì giận dỗi, mấy lần sát khí phát tác, Lăng Vân Tiếu đều không cần Tuệ Độ hỗ trợ, lần nào cũng tự mình gắng gượng chống đỡ.
Uống hết bát thuốc này đến bát khác, hiệu quả càng ngày càng yếu.
Hắn gầy đi rất nhiều, mặt trắng bệch, vẻ mặt mệt mỏi, không nhìn ra dáng vẻ hăng hái đệ nhất Đông Sơn năm đó nữa.
Vào đêm, thiền phòng.
Tuệ Độ ngồi trước tượng Phật, lúc đang thắp hương, lại nghe thấy có một tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Không cần quay đầu lại, y cũng biết người đến là ai.
Ánh nến chỉ thắp sáng một góc trước Phật, những nơi khác, tính cả tượng Phật cao lớn, đều chìm trong bóng tối trầm tĩnh, sừng sững bất động, cũng không có tiếng động.
Bàn tay Lăng Vân Tiếu lạnh như băng, vuốt lên bả vai tăng nhân áo trắng, sau đó trượt xuống, trực tiếp ngồi vào trong ngực tăng nhân.
Dưới thanh đăng cổ phật, hắn lại đại nghịch bất đạo hôn lên môi tăng nhân đang bái Phật. Đoạt lấy phật hương, những Phật môn thanh quy giới luật, hôm nay đều đã hóa thành một nén hương lượn lờ trong tay hắn, là bụi bốc lên, chạm trên đầu ngón tay như châm lên một ngọn lửa hồng.
Hương đã tắt.
Y phục của Lăng Vân Tiếu cũng đã rơi xuống đất.
"Vân Tiếu." Tuệ Độ khàn giọng, lông mày nhíu lại: "Đừng ở đây."
"Ta muốn ngươi."
Cả người Lăng Vân Tiếu trần trụi, giống như không biết xấu hổ, giờ phút này Tuệ Độ trong mắt hắn, không phải trụ trì Đại Liên Tự, cũng không phải cao tăng lòng mang thiên hạ, chỉ là một người nam nhân, là người yêu của hắn mà thôi.
"Ta muốn ngươi, ở chỗ này."
Tuệ Độ cảm thấy trái tim của mình run rẩy một cái.
Y nhắm hai mắt lại.
Phật bào rơi xuống đất, y thoát khỏi trách nhiệm nặng nề, giao hòa với người yêu của mình.
Nếu như có thể...
Nếu như có thể, y cũng muốn ôm Lăng Vân Tiếu, kể ra tình cảm trong lòng mình với hắn. Những tình yêu nóng bỏng kia, cũng không hề thua kém người bình thường.
Nhưng không được.
"Trách ta." Tuệ Độ không có tự xưng "Bần tăng", y ôm Lăng Vân Tiếu: "Ngay từ đầu, ta nên nói cho ngươi chuyện này, nhưng ta đã không. Mới biết được, thì ra ta cũng có tư tâm."
Lăng Vân Tiếu không nó gì.
Tuệ Độ cảm giác được có chất lỏng nóng hổi rơi vào cổ, giọng nói y cũng im bặt.
Sau Vạn Phật Tháp, Lăng Vân Tiếu chán chường một hồi, về sau Thẩm Uẩn cho hắn Phật châu Tuệ Độ lưu lại, cảm nhận được hơi thở còn sót lại phía trên, hắn tìm về một chút sức lực, mới không đi chết trăm lần.
Sau đó, khi hắn đi ngang qua một ngôi chùa, biết được chuyện chuyển thế luân hồi trong miệng trụ trì. Biết rõ hy vọng xa vời, Lăng Vân Tiếu vẫn bước lên con đường tìm kiếm.
Đời này, hắn trải qua gian khổ hơn kiếp trước rất nhiều.
Nhưng cũng vui vẻ hơn kiếp trước rất nhiều.
Phật châu mà Tuệ Độ để lại đã áp chế sát khí trong cơ thể Lăng Vân Tiếu rất tốt, hắn gập ghềnh tu luyện đến Hóa Thần kỳ, trong lúc đó tu giới xảy ra rất nhiều chuyện lớn, sóng gió chập trùng, còn đặc sắc hơn với mấy ngàn năm trước.
Hắn một mực đi trên đường, đi tất cả chùa miếu lớn nhỏ, ngay cả Phàm giới cũng không tha.
Nhưng vẫn không tìm được bóng dáng kia.
Có lúc Lăng Vân Tiếu cũng không biết, đến tột cùng là có hi vọng mới tốt hay là không có hi vọng mới tốt. Nhưng mỗi khi mỏi mệt, sát khí không áp chế, trong đau đớn, hắn nghĩ tới thời gian trong quá khứ, trong lòng lại tràn ngập sức mạnh một lần nữa, tiếp tục hướng về phía trước.
Nhưng dù sao lòng người cũng không phải mãi mãi không khô kiệt, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như thế, vẫn sẽ có một ngày khô cạn.
Trong tuyệt vọng, Lăng Vân Tiếu lựa chọn bước ra một bước đập nồi dìm thuyền.
Hắn đào kiếm cốt của mình ra, cho Thẩm Uẩn, cầu hắn giúp mình tới Thiên Cương Các, hỏi thăm chỗ hiện giờ Tuệ Độ ở.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lí giỏ trúc múc nước công dã tràng, nhưng không ngờ Thẩm Uẩn lại thật sự cho hắn một Phật bài màu xanh nhạt.
Trong phút chốc, trái tim Lăng Vân Tiếu đã sống lại lần nữa.
Hắn chạy không ngừng tới Đông Sơn.
Trên một ngọn núi hoang vắng, có một ngôi chùa nhỏ tọa lạc ở đây, rất khó bị phát hiện.
Nơi này rách tung toé, không có gì cả.
Nhưng nơi này lại là nơi có nhiều lá phong nhất Đông Sơn, vừa đến mùa thu, khắp núi đồi đều là lá phong đỏ, đẹp không sao tả xiết.
Trong chùa miếu, tăng nhân mặc tăng bào xanh nhạt ngồi xếp bằng trước cổ Phật, lư hương đốt hương, khói trắng lượn lờ phiêu tán giữa không trung.
Lăng Vân Tiếu nắm phật bài, bước chân rất chậm.
Tăng nhân lại nghe được tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Vân Tiếu, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
"Thí chủ lạc đường rồi sao?"
Nước mắt lăn dài, trên mặt lại hiện ra nụ cười. Giống như là một lữ khách lạc đường đã lâu, rốt cuộc tìm được nơi hắn trở về.
"Không, ta tới tìm ngươi."
Phong đỏ bay khắp núi, bọn họ còn muốn ngắm cùng nhau.