Lúc Nhiếp Hy Nhã đi học, mặt mày rạng rỡ vui vẻ, nhiệm vụ tiến triển một cách rất thuận lợi, cô đúng là thiên tài.
“Ký chủ, người là bạch nguyệt quang của nam chính, anh ta chấp nhận lòng tốt của người không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Nhưng tại sao chỉ số rung động mãi không thay đổi, hay là…” 14601 cảm thấy khả năng chỉ số rung động cũng xảy ra lỗi rồi!
“Nam chính ấy, luôn tế nhị.” Nhiếp Hy Nhã nghĩ xong thì đột nhiên nghĩ sang cái khác.
“Tiểu Thập Tứ, ngươi có sản phẩm kiểu như buff filter, giúp ta có sức hấp dẫn hơn không? Ta đọc truyện xuyên sách đều có cả.” Nhiếp Hy Nhã nghĩ mình có thể xin chút bàn tay vàng!
14601 mãi không trả lời…
Nhiếp Hy Nhã biết ngay câu trả lời.
“Sao ngươi lại nghèo thế chứ!” Nhiếp Hy Nhã nghĩ, cô nghèo thì thôi đi, hệ thống cũng nghèo, thật sự là nghèo luôn đi chung với nghèo mà!
“Ký chủ, ta… tạm thời không có.” 14601 chột dạ nói.
“Vậy ngươi nói cho ta biết mười món ăn mà Diệp Vũ Trạch thích ăn đi.” Nhiếp Hy Nhã nghĩ nếu hệ thống không có gì hết, vậy thì cô thuận thế bắt nạt một chút.
“Không được đâu ký chủ. Các hệ thống đều không được tiết lộ sở thích của đối tượng công lược!”
“Nhưng các ký chủ khác đều còn có bàn tay vàng đó!”
“Cái này…”
“Ngươi có nói hay không?”
Cuối cùng, hệ thống không có cái gì đã nhận cái kết thất bại.
*
Do nhân nguyên của nguyên chủ không tốt, vậy nên Nhiếp Hy Nhã tạm thời không vội làm dịu mối quan hệ với người khác, lần nào về tới ký túc cũng rúc ở chỗ của mình, duy trì thiết lập vốn có.
Sáng ngày hôm sau Nhiếp Hy Nhã dậy sớm chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng, cô vừa xuống giường thì nhìn thấy Liễu Mạn Dao ngồi ở đối diện. Liễu Mạn Dao tóc ngắn, mặc áo da đen, dáng vẻ rất ngầu, tính cách hoàn toàn không ăn nhập với tên. Một cái tên dịu dàng thục nữ như thế, mà con người lại rất lão làng ngầu lòi!
Nhiếp Hy Nhã khẽ mỉm cười với Liễu Mạn Dao: “Chào buổi sáng!”
Nhiếp Hy Nhã nói xong thì chuồn vào phòng vệ sinh, nhanh chóng sửa soạn định đi mua đồ ăn sáng.
“Cậu tới nhà ăn à?” Liễu Mạn Dao đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy!” Nhiếp Hy Nhã chợt khựng lại, không phải muốn gây sự đấy chứ?
Liễu Mạn Dao liếc nhìn Nhiếp Hy Nhã, cô ấy không nói nhiều, đi về phía trước hai bước, quăng một câu: “Đi chung.”
Nhiếp Hy Nhã nghĩ lát nữa tìm một lý do nói không thuận đường, nhưng Liễu Mạn Dao lại hỏi thẳng cô muốn tới nhà ăn nào, xem ra cô ấy một mực muốn đi cùng với cô rồi.
Nhiếp Hy Nhã mua ba phần đồ ăn sáng, hai phần gói mang về, một phần bản thân ăn, sau đó thoải mái ngồi xuống trước mặt Liễu Mạn Dao.
Suốt đoạn đường, rất nhiều người đều đang nhìn cô, điều này khiến Nhiếp Hy Nhã cảm thấy rất lạ, tóc của cô không có dựng đứng, tại sao mọi người đều nhìn cô!
“Cậu mua đồ ăn sáng cho nhiều người vậy à?” Liễu Mạn Dao ý hỏi hai phần ăn sáng đó.
“Một phần cho Diệp Vũ Trạch, một phần cho anh họ của tớ.” Khi Nhiếp Hy Nhã nói thì nở nụ cười hạnh phúc.
Liễu Mạn Dao không nói gì nữa, bọn họ ăn xong thì tách nhau ra.
Chỉ là sau khi Nhiếp Hy Nhã rời đi, Liễu Mạn Dao quay đầu nhìn bóng lưng của cô nhưng không nói gì.
Nhiếp Hạo Hiên cầm được đồ ăn sáng trước thì rất kích động, nhìn đồ ăn sáng mà Nhiếp Hy Nhã cầm trong tay, anh ta chủ động muốn đưa cho Diệp Vũ Trạch giúp Nhiếp Hy Nhã. Nhưng Nhiếp Hy Nhã không đồng ý, Nhiếp Hạo Hiên không muốn thể hiện sự cường thế nên không cưỡng ép.
Đợi tới khi Nhiếp Hy Nhã lên tầng 3, Nhiếp Hạo Hiên đã chụp ảnh bữa sáng đăng lên mạng xã hội.
[Nhiếp Hạo Hiên: bữa sáng em gái mua cho, ngon lắm ~ ~]
Ảnh được chỉnh ở dạng chín ô, khiến bức ảnh tạo ra hiệu ứng giống một bữa ăn thịnh soạn.
Trong lớp của Diệp Vũ Trạch, mọi người về cơ bản đều đã tới đủ, nghe nghe thấy Trì Huỳnh Vũ lớn giọng nói: “Vũ Trạch, bữa sáng hôm nay của cậu là cháo, đậu chao, cải chua và tiểu long bao.”