Diệp Vũ Trạch xách đồ ăn sáng đi vào trong lớp.
Nhiếp Hy Nhã vừa đi được hai bước thì nhìn thấy Nhiếp Hạo Hiên, cô hỏi: “Anh họ, sao anh lại ở đây? Anh cũng có tiết à?”
“Anh qua có chút việc.” Nhiếp Hạo Hiên ho một tiếng: “Em phải mua đồ ăn sáng cho Diệp Vũ Trạch trong bao lâu?”
“Hả? Em không biết, em chưa từng nghĩ tới.” Nhiếp Hy Nhã vẫn đang chìm đắm trong niềm vui Diệp Vũ Trạch không từ chối cô tiếp tục đưa đồ ăn sáng cho anh: “Nếu anh ấy bằng lòng thì em cứ đưa suốt thôi.”
“Em thích cậu ta à?” Nhiếp Hạo Hiên cảm thấy lúc này cô em họ của nhà mình rất dại trai.
“Hả?” Nhiếp Hy Nhã đột nhiên đơ ngang, chẳng phải là thích, chỉ là nhiệm vụ mà thôi, đối tượng công lược.
“Không có, không có.” Nhiếp Hy Nhã xua tay lắc đầu tỏ ý mình thật sự không thích Diệp Vũ Trạch: “Em chỉ là muốn cảm ơn anh ấy đã cứu em thôi.”
“À. Em là một cô gái, cứ đưa đồ ăn sáng như này cũng không thích hợp. Nếu em chưa hiểu rõ, anh sẽ mua cho cậu ta.” Nhiếp Hạo Hiên cảm thấy không phải chỉ là đưa đồ ăn sáng thôi sao, chuyện thuận đường.
Nhiếp Hy Nhã đương nhiên sẽ không đồng ý, nhưng cô lại phát hiện Nhiếp Hạo Hiên rất quan tâm cô, nói chính xác là nguyên chủ. Đáng tiếc nguyên chủ không trân trọng…
“Anh họ, không cần đâu, em tự làm là được rồi. Anh đã năm 4 rồi, phải bận chuyện tốt nghiệp, em sẽ chú ý chừng mực.” Nhiếp Hy Nhã nói xong thì bổ sung thêm: “Anh họ cần em mua luôn đồ ăn sáng cho anh không? Dù sao mua vài phần cũng là mua.”
Nhiếp Hạo Hiên ho một tiếng, có hơi ngại: “Cái này… anh không hay ở trường…”
“À, vậy thì th…” Nhiếp Hy Nhã còn chưa nói xong thì nghe Nhiếp Hạo Hiên nói tiếp: “Thứ 3 và thứ 4, anh có tiết, sẽ về trường ở, anh học ở tầng 2 của tòa này. Thứ 3 anh học lúc 8h30p’, thứ 4 cũng là tiết lúc 10 giờ.”
“Vậy thì tốt quá, lần sau em mang cả cho anh và Diệp Vũ Trạch.” Nhiếp Hy Nhã cảm thấy Nhiếp Hạo Hiên rất dễ nói chuyện nên hỏi thêm: “Anh họ thích ăn gì ạ?”
“Gì cũng được, anh không kén ăn…” Nhiếp Hạo Hiên lớn từng này, lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm của em gái mình, cả người đều nâng nâng.
“Vậy em xem rồi mua nha.” Nhiếp Hy Nhã cảm thấy Nhiếp Hạo Hiên thật sự dễ nói chuyện, ít nhất lúc này Nhiếp Hạo Hiên cũng sắp cười ngoác cả miệng, anh ta thật sự vui vẻ.
Nhiếp Minh Lỗi - ba của Nhiếp Hạo Hiên có ba anh em, ba của anh ta là anh cả, anh ta cũng là anh cả trong thế hệ này, có hai cậu em họ và hai cô em họ, bình thường không qua lại mất, cũng không có mấy ai thật lòng coi anh ta là anh cả.
Nhiếp Hy Trân - chị gái cùng ba khác mẹ của Nhiếp Hy Nhã được chiều chuộng từ bé, rất kiêu căng, bình thường chỉ nghĩ tới bản thân, căn bản sẽ không suy nghĩ tới người khác. Vì vậy, từ bé đến lớn, Nhiếp Hạo Hiên thật sự chưa từng nhận được sự quan tâm của các em.
Nhiếp Hy Nhã muốn mua đồ ăn sáng cho anh ta, Nhiếp Hạo Hiên nghĩ thôi cũng cảm thấy vui.
*
Ở bên này, Nhiếp Hy Nhã vừa đi, Diệp Vũ Trạch xách đồ ăn sáng vào lớp thì nghe thấy một giọng nói không lớn không nhỏ: “Thượng Quan Triết, đó không phải Nhiếp Hy Nhã lúc nhỏ đã cứu cậu khỏi bể bơi hay sao?”
Ánh mắt của Diệp Vũ Trạch chạm vào ánh mắt của Thượng Quan Triết, hai người đều không nói gì, nhưng lại như giao phong mấy lần.
Mở đồ ăn sáng ra, Trì Huỳnh Vũ đã quay đầu, thậm chí còn lớn giọng nói: “Óc đậu!”
“Ngậm miệng, nước miếng phun vào đồ ăn rồi.” Diệp Vũ Trạch đẩy Trì Huỳnh Vũ ra chỗ cách xa bàn của mình.
“Aiya, có gái đưa đồ ăn sáng tới cho đúng là khác mà.” Trì Huỳnh Vũ tặc lưỡi: “Đẹp trai quả nhiên sẽ khác.”
Diệp Vũ Trạch không để tâm, tập trung ăn sáng, nghĩ tới biểu cảm ban sáng của Nhiếp Hy Nhã, khá đáng yêu, tới mức anh cảm giác bánh sữa chiên trở nên ngọt hơn.