Nhiếp Hy Nhã nhìn thấy 8h30p’ sáng thứ 3 trên thời khóa biểu, Diệp Vũ Trạch có tiết, cơ hội của cô đến rồi!
Thứ 3, dậy sớm tới tòa B đưa đồ ăn sáng. Nhiếp Hy Nhã mới đi tới tầng 2 thì nghe thấy có người gọi cô.
“Nhiếp Hy Nhã.” Giọng nói rất bình tĩnh, nghe không ra vui buồn.
“Ký chủ, đây là anh họ Nhiếp Hạo Hiên của nguyên chủ. Nguyên chủ thường xuyên nói dối, Nhiếp Hạo Hiên không thích cô ta, nhưng cũng không làm khó cô ta.” 14601 nhanh chóng giải đáp cho Nhiếp Hy Nhã.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của Tiểu Thập Tứ.” Nhiếp Hy Nhã nói xong thì nhanh chóng chào Nhiếp Hạo Hiên: “Anh họ.”
Nhiếp Hạo Hiên vốn hơi nhíu mày, tưởng Nhiếp Hy Nhã lại muốn gây chuyện, nhưng không ngờ cô lại ngoan ngoãn gọi mình một tiếng thì đứng lại.
Nhìn thấy dáng vẻ có vài phần ngoan ngoãn, Nhiếp Hạo Hiên nói: “Em tới đây làm cái gì, anh nhớ em đều ở tòa A.”
Nhiếp Hạo Hiên tưởng Nhiếp Hy Nhã tới tìm mình, lại muốn gây sự, mới đầu vẻ mặt không được tốt lắm, đặc biệt là người trước mắt ngoan như vậy, anh ta cứ cảm thấy giống tiết tấu trước khi gây ra chuyện lớn.
“Anh họ, em tới đây đưa đồ ăn sáng cho Nhiếp Hy Nhã.” Nhiếp Hy Nhã rất ngoan ngoãn, hy vọng đừng đắc tội với ông anh họ này.
“Em quen Diệp Vũ Trạch à?” Tuy Nhiếp Hạo Hiên là sinh viên năm 4, nhưng anh ta cũng biết hai nhân vật nổi tiếng của năm 3, Diệp Vũ Trạch và Thượng Quan Triết.
“Phải, hôm trước anh ấy có cứu em ở khu hồ bơi.” Khi Nhiếp Hy Nhã nói thì ôm chặt đồ ăn sáng vào trong lòng, giống như sợ đồ ăn nguội.
Nhiếp Hạo Hiên thấy dáng vẻ cẩn thận bảo vệ đồ ăn sáng của Nhiếp Hy Nhã, thế mà có chút không vui. Cảm giác không vui này là đối với Diệp Vũ Trạch, cậu ta có tài có đức gì mà có thể ăn được đồ ăn sáng do em họ của anh ta tặng chứ.
Nhiếp Hy Nhã nhìn thấy người lên lớp trở nên nhiều hơn, cảm thấy thời gian tới rồi, cô hơi liếc nhìn Nhiếp Hạo Hiên, nói kiểu không tự tin lắm: “Anh họ, vậy em… đi… đưa đồ ăn sáng trước nha.”
“Ừ.” Mặt mày Nhiếp Hạo Hiên không có biểu cảm gì, nhưng nhưng ánh mắt luôn đánh giá Nhiếp Hy Nhã, cô em họ này hình như khác rồi.
Nhiếp Hy Nhã là con riêng của chú út của anh ta, được đón về nhà họ Nhiếp vào năm 4 tuổi, bọn họ lúc nhỏ cũng hay gặp nhau, lần nào anh ta cũng cảm thấy Nhiếp Hy Nhã khá cô đơn, không thích nói chuyện, thường xuyên bị những người khác bắt nạt, Nhiếp Hạo Hiên muốn bảo vệ cô em họ này một chút.
Tuy nhiên, Nhiếp Hy Nhã không đón nhận, từ bé đến lớn, cứ lừa anh ta, nghĩ cách xin tiền anh ta. Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, Nhiếp Hạo Hiên thuê nhà cho Nhiếp Hy Nhã, còn cho tiền tiêu vặt, nhưng Nhiếp Hy Nhã lại không đón nhận. Lần nào Nhiếp Hạo Hiên dặn Nhiếp Hy Nhã cố gắng sống cũng bị Nhiếp Hy Nhã kháy lại, lâu dần anh ta cũng xa cách cô em họ này.
Nhưng hôm nay, Nhiếp Hy Nhã giống như biến thành một người khác, ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn có dáng vẻ hơi đáng thương, khiến Nhiếp Hạo Hiên lại có ý nghĩ bảo vệ cô em họ này, anh ta không nhịn được mà đi lên tầng 3.
Tới tầng 3, Nhiếp Hạo Hiên nhìn thấy Nhiếp Hy Nhã ôm đồ ăn sáng nhìn vào trong lớp, chắc người chưa tới, Nhiếp Hy Nhã đứng ở hành lang.
Nhiếp Hy Nhã đột nhiên mỉm cười với anh ta, Nhiếp Hạo Hiên tưởng Nhiếp Hy Nhã nhìn thấy anh ta, còn muốn giải thích lý do sao anh ta tới đây thì nghe thấy Nhiếp Hy Nhã rất vui vẻ gọi một tiếng: “Diệp Vũ Trạch, anh tới rồi à, tôi đã mua óc đậu, bánh sữa chiên và bánh bao khoai lang.”
“Ừ.” Diệp Vũ Trạch thuận tay cầm lấy đồ ăn sáng.
Nhiếp Hạo Hiên chỉ cảm thấy người này cũng quá tùy ý rồi, em họ của anh ta đâu có nợ bữa sáng của cậu ta đâu.
“Vậy anh ăn đi, tôi về trước. Anh muốn ăn gì có thể nói với tôi, ngày mai tôi mua cho anh.” Mặt mày Nhiếp Hy Nhã rất vui vẻ.
[Sao Diệp Vũ Trạch không cười vậy, không phải là nói anh ta thích chơi bóng rổ, là một thiếu niên ấm áp, rạng ngời à?]
“Chắc tại ký chủ quá ngốc!” 14601 cũng không muốn thừa nhận đây là ký chủ của mình, cô cười quá ngốc nghếch rồi.
“Ừ.”
“10 giờ sáng mai anh có tiết, anh lên lớp mới ăn sáng hay là tôi mua tới dưới tòa ký túc của anh?” Nhiếp Hy Nhã hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
[Đưa tới dưới tòa ký túc đi, xem thử nam thần khi mới thức dậy sẽ trông thế nào.]
“Đưa tới lớp cho tôi.” Diệp Vũ Trạch cứ không cho cô được như ý.
Nhiếp Hy Nhã vẫn giữ nụ cười, nói: “Được.”
[Haizz, tiếc quá.]
Diệp Vũ Trạch cố gắng giữ vẻ mặt không thay đổi, nhưng vẫn không nhịn được mà nhếch khóe miệng, bé ngốc.