Thấy Diệp Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn anh ta, Trì Huỳnh Vũ không đợi anh hỏi, bắt đầu giải thích: “Người ở nhà ăn ngày hôm nay chụp được ảnh Nhiếp Hy Nhã mua đồ ăn sáng, hai phần nha, sau đó cô ấy tới phòng học ở tầng 2 trước, đưa cho Nhiếp Hạo Hiên. Tôi và Nhiếp Hạo Hiên vừa hay là bạn bè wechat, nhìn thấy trên mạng xã hội của anh ta, thì ra Nhiếp Hy Nhã là em gái của anh ta…”
Trì Huỳnh Vũ còn chưa nói xong thì Nhiếp Hy Nhã đã đến.
Nhiếp Hy Nhã trực tiếp đi ra ngoài, Nhiếp Hy Nhã mỉm cười đưa đồ ăn sáng cho anh.
“Nhiếp Hạo Hiên là bạn của cô à?” Diệp Vũ Trạch hỏi thẳng.
“Anh ấy là anh họ của tôi, nhưng hai chúng tôi từ nhỏ không lớn lên cùng với nhau.” Nhiếp Hy Nhã giải thích một chút: “Vậy nên chúng tôi không quá thân, anh tìm anh ấy có chuyện gì hả? Tôi có thể chuyển lời giúp anh.”
[Hy vọng anh họ không cảm thấy mình lại lừa anh ấy.]
“Quan hệ của hai người rất tốt hả?” Diệp Vũ Trạch tiếp tục hỏi, còn nhận đồ ăn sáng.
“Tàm tạm.”
[Đang cố gắng khôi phục…]
“Tôi tìm anh ta làm gì, chỉ là nghe nói cô cũng mang đồ ăn sáng cho anh ta. Tưởng anh ta cũng cứu cô.” Lời này của Diệp Vũ Trạch đầy ám chỉ, nhưng Nhiếp Hy Nhã không nghe ra.
“Không. Đưa đồ ăn sáng cho anh họ của tôi là do hôm qua anh ấy nhìn thấy tôi, tôi nghĩ vừa hay thuận đời mang cho anh ấy luôn. Anh ấy chỉ có thứ 3 và thứ 4 ở trường, vừa khéo học cùng giờ với anh.” Nhiếp Hy Nhã chớp mắt, dường như phát ra chuyện rất hay ho.
“Ồ.” Khí thế của Diệp Vũ Trạch dần dịu lại.
“Anh mau ăn đi, sắp vào học rồi.” Nhiếp Hy Nhã nói xong thì muốn đi.
Diệp Vũ Trạch kéo mũ áo của cô.
“Hả?” Nhiếp Hy Nhã quay đầu nhìn Diệp Vũ Trạch.
[Nam chính muốn làm gì, không phải muốn bắt nạt mình chứ?]
Diệp Vũ Trạch thật sự bất lực về suy nghĩ trong đầu Nhiếp Hy Nhã.
Chỉ là ‘nam chính’ này là cách gọi quỷ quái gì vậy?
“Vẫn chưa nói cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo, hi hi.” Cả người Nhiếp Hy Nhã lập tức thả lỏng rất nhiều.
“Tối mai có trận đấu bóng rổ, ở nhà thể chất, tôi cũng tham gia, 6 giờ bắt đầu.” Diệp Vũ Trạch nói xong thì đi thẳng vào lớp.
[Trời ơi, kế hoạch xem thi đấu bóng rổ rồi đưa nước của mình có thể thực hiện sớm rồi! Yeah yeah yeah!]
Tuy Diệp Vũ Trạch đã đi vào lớp nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng lòng của Nhiếp Hy Nhã, khóe miệng của anh không tự chủ mà cong lên, bé ngốc khá đáng yêu.
“Ký chủ! Ký chủ! Chỉ số thiện cảm của nam chính cộng thêm 10 điểm, tổng bây giờ là 15 điểm.” 14601 lập tức nhắc nhở, rất kích động.
“Xem ra đều là công lao đưa đồ ăn sáng của ta, tiếp tục cố gắng!” Nhiếp Hy Nhã cổ vũ cho chính mình!
*
Diệp Vũ Trạch và Thượng Quan Triết cùng tham gia trận đấu bóng rổ, đủ để khiến tất cả sinh viên nữ của đại học A sôi sục, lúc 5h30p’ Nhiếp Hy Nhã tới sân bóng rổ thì phát hiện không chỉ không còn chỗ, ngay cả chỗ đứng cũng sắp hết.
“Như này cũng khoa trương quá rồi!” Nhiếp Hy Nhã lập tức gửi ảnh ở sân bóng rổ cho Diệp Vũ Trạch.
[Nhiếp Hy Nhã: Hết chỗ rồi. Ảnh tại sân.jpg]
Diệp Vũ Trạch không trả lời, Nhiếp Hy Nhã tưởng anh đang chuẩn bị nên không đọc được.
Nhưng chưa đến 10 phút, có đàn chị của đội cổ vũ đi tới mời Nhiếp Hy Nhã tới vị trí đằng trước để xem. Nhiếp Hy Nhã muốn có chỗ ngồi đằng trước, đương nhiên cô sẽ đi, tới rồi mới phát hiện là “vé người nhà” trong lời đồn.
Mỗi lần thi đấu sẽ chừa lại 5 vị trí cho bạn gái của thành viên nhóm, Nhiếp Hy Nhã ngồi ở vị trí còn trống cuối cùng, ít nhiều cũng có hơi ngại.
Nhưng ánh mắt của bốn người khác nhìn Nhiếp Hy Nhã không thân thiện lắm, Nhiếp Hy Nhã chỉ có thể lặng lẽ lượt điện thoại, đợi tới khi trận đấu bắt đầu thì tập trung xem trận đấu.
Diệp Vũ Trạch và Thượng Quan Triết đều ra sân ở nửa trận đầu, hai người chơi rất hay, trên sân sớm đã bùng nổ. Nhiếp Hy Nhã nhìn dáng vẻ Diệp Vũ Trạch chơi bóng, cảm thấy anh rất đẹp trai còn có khí tức của vương giả. Tuy Thượng Quan Triết cũng không tệ, nhưng cứ cảm thấy thiếu một chút bá đạo.