Nhiếp Hy Nhã vừa chọn bánh mì, vừa nói cho Diệp Vũ Trạch biết lát nữa Thượng Quan Triết sẽ giúp cô đưa đồ cho Diệp Vũ Trạch.
Diệp Vũ Trạch không trả lời, Nhiếp Hy Nhã nhìn giờ, gần 10h30p’, thời gian còn sớm, cô chỉ nghĩ Diệp Vũ Trạch chưa dậy.
Nhiếp Hy Nhã mua xong bánh mì thì đi bộ về trường cùng với Thượng Quan Triết.
“Cô phải đưa đồ ăn sáng cho Diệp Vũ Trạch tới bao giờ?” Thượng Quan Triết luôn giữ giọng điệu ôn hòa, khiến Nhiếp Hy Nhã không phản cảm.
“Xem tình hình.” Nhiếp Hy Nhã cũng không biết phải đưa đồ ăn sáng tới bao giờ, xem bao giờ Diệp Vũ Trạch thích cô cái đã.
“Lớp chúng tôi có rất nhiều người tưởng cô thích cậu ta. Dù sao nữ chính đưa đồ ăn sáng cho nam chính, thật sự là quá quan tâm.” Thượng Quan Triết nhắc khéo Nhiếp Hy Nhã.
“Người khác nhìn nhận thế nào cũng không sao, tôi không để tâm.” Tôi chỉ để tâm nhiệm vụ có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không thôi, nó liên quan tới tính mạng của tôi!
Đương nhiên, câu sau Nhiếp Hy Nhã chỉ nói ở trong lòng.
“Cô muốn cảm ơn cậu ta, có rất nhiều cách mà.” Thượng Quan Triết chỉ hy vọng Nhiếp Hy Nhã và Diệp Vũ Trạch nhanh chóng kết thúc tình trạng hiện nay.
“Đưa đồ ăn sáng là dễ nhất rồi, những cách khác quá mệt não.” Cô đương nhiên biết, chỉ là do cô muốn kéo gần mối quan hệ thôi.
“Hoặc, cô có thể tặng cậu ta một món quà, hoặc có thể vào sau này giúp cậu ta một việc.” Thượng Quan Triết đưa ra chủ ý cho Nhiếp Hy Nhã.
“Bỏ đi, tôi đã nói sẽ đưa đồ ăn sáng cho anh ấy rồi, giờ mà đột nhiên không đưa nữa, hình như có chút không ổn.” Nhiếp Hy Nhã nở nụ cười: “Đúng rồi, sao anh không về nhà?”
“À, tôi gốc ở đây nên muốn về lúc nào cũng được.” Thượng Quan Triết nói xong, Nhiếp Hy Nhã nhớ thân thế của phản diện hình như không tốt lắm, anh ta cũng không được gia tộc của anh ta thích, cuối tuần không về nhà cũng là điều bình thường.
Cảm thấy mình đã nói lỡ lời, Nhiếp Hy Nhã lại đổi chủ đề: “Người của khoa công nghệ thông tin các anh có phải đều có tiềm năng hacker đúng không, tôi cảm thấy dân ID đều rất đỉnh!”
“Đừng để phim ảnh ảnh hưởng.” Thượng Quan Triết đã cười: “Người của khoa công nghệ thông tin chỉ là một lập trình viên, viết code, tạo website đại loại vậy thôi… Không có nhiều hacker thế đâu, nếu không mỗi năm tốt nghiệp sẽ có bao nhiêu hacker chứ.”
“Được rồi, đột nhiên mất đi một nửa ảo tượng.” Nhiếp Hy Nhã cười nói: “Có điều các anh có thể nghe hiểu đã giỏi lắm rồi, hồi tôi học tôi chả hiểu gì hết, cho đề viết code giống nhau, các anh có thể giải quyết một trong phút mốt, tôi thì làm code loạn xì ngầu. Lúc đó tôi cảm thấy tôi chắc không có phiếu về IT, tôi rất ngưỡng mộ dân IT các anh.”
“Mỗi người có một sở trường khác nhau, vlog của cô không phải rất ok hay sao. Hơn nữa tôi cảm thấy phần review vừa nãy của cô rất chân thực, tôi ở một bên xem mà cũng bị cô thuyết phục, muốn ăn theo cách mà cô nói.” Thượng Quan Triết cảm thấy Nhiếp Hy Nhã trước máy quay rất là dễ thương.
“Cũng không có gì, do tôi thích ăn uống thôi, nếu anh thích ăn uống, anh cũng làm được.” Nhiếp Hy Nhã nghĩ dù sao cô có kinh nghiệm mấy năm ở kiếp trước, không chân thực thì đúng ngại luôn.
“Vậy lần sau cô muốn tới tiệm nào, tôi đi với cô, tôi vừa hay cũng không có việc gì làm.” Thượng Quan Triết chủ động yêu cầu đi chung với Nhiếp Hy Nhã, chỉ để tiếp xúc với cô lâu hơn một chút.
“Thôi, không thể bắt anh quay free cho tôi được, nhưng tôi không có tiền thuê người, huống chi anh là đại thần của khoa công nghệ thông tin, tôi không mời nổi.” Nhiếp Hy Nhã từ chối khéo, tuy cô muốn kéo gần mối quan hệ với phản diện nhưng cũng không cần gần gũi tới vậy.
“Tôi tưởng chúng ta đã là bạn, sao cô còn khách sáo với tôi vậy chứ?” Thượng Quan Triết nghiêm túc: “Hay là mỗi lần cô mời tôi ăn cái gì đó là được, giống như hôm nay, một ly trà sữa, một chiếc bánh kem, coi như tiền công.” Thượng Quan Triết nói xong thì cười dịu dàng với Nhiếp Hy Nhã.