Nhiếp Hy Nhã rất muốn từ chối, nhưng cô không ngại nói mình nghèo, cô sợ nói ra, Thượng Quan Triết sẽ không cần tiền, cũng không ăn, cô lại nợ anh ta nhiều hơn.
“Được rồi, vậy đợi anh rảnh, có thể tới giúp tôi, tôi mời anh uống trà sữa.” Nhiếp Hy Nhã nghĩ, lần sau lén ra ngoài, không nói cho Thượng Quan Triết biết là được.
*
Thượng Quan Triết và Nhiếp Hy Nhã lại nói chuyện về chủ đề khác, Nhiếp Hy Nhã cảm thấy Thượng Quan Triết khá vui vẻ lạc quan, hơn nữa có kiến thức sâu rộng, nói chuyện suốt đoạn đường cô thế mà không cảm thấy ngại, cũng không có sự sợ hãi khi đối mặt với phản diện, chắc do đây là phản diện chưa hắc hóa, không biết sau này Thượng Quan Triết sẽ hắc hóa thế nào nữa.
Bất tri bất giác đã tới dưới tòa ký túc xá nam, Nhiếp Hy Nhã vốn muốn đưa đồ cho Thượng Quan Triết thì nhìn thấy Diệp Vũ Trạch ngồi ở bên cạnh vườn hoa trước tòa ký túc.
“Diệp Vũ Trạch.” Nhiếp Hy Nhã rảo bước đi tới: “Sao anh lại xuống đây, còn ngồi đây nữa? Anh đói rồi à?”
“Đọc được tin nhắn của cô nên đi xuống đợi cô.” Khi Diệp Vũ Trạch nói, ánh mắt liếc nhìn Thượng Quan Triết đi từ từ ở đằng sau Nhiếp Hy Nhã.
“Hai người gặp nhau trên đường à?” Diệp Vũ Trạch hỏi rất thờ ơ, nhưng anh và Thượng Quan Triết đều cảm nhận được địch ý của đối phương.
“Không phải, tôi tới tiệm bánh ngọt thì gặp Thượng Quan Triết, anh ta quay video giúp tôi nên tôi mới xong nhanh như này mà đi mua đồ ăn cho anh. Đây là bánh của tiệm mà tôi đi ăn hôm nay, anh thử vị, bây giờ 11 giờ, coi như bữa sáng đi, đợi tới 12 giờ, tôi đi mua cơm trưa cho anh sau.” Nhiếp Hy Nhã đưa đồ ăn trong tay cho Nhiếp Hy Nhã, còn lấy ly trà sữa mà Thượng Quan Triết cầm đưa luôn cho Diệp Vũ Trạch.
“Cảm ơn.” Diệp Vũ Trạch liếc nhìn Thượng Quan Triết, rồi liếc nhìn ly trà sữa, anh hơi ngẩng đầu lên, như nhìn nhưng lại mang theo vài phần ấm ức: “Tôi đang muốn ra ngoài hít thở, cô có thể đỡ tôi tới sân điền kinh một lúc được không? Sau đó tôi và cô cùng tới nhà ăn.”
“Chân của anh có thể đi được không?” Nhiếp Hy Nhã hỏi?
“Đi được.” Diệp Vũ Trạch gật đầu.
“Vậy anh uống trà sữa và ăn bánh kem trước đi, như vậy mới có sức.” Nhiếp Hy Nhã nói xong thì ngồi ở bên cạnh Diệp Vũ Trạch, đợi anh ăn xong.
Thượng Quan Triết vẫn đứng tại đó, mà Diệp Vũ Trạch dường như mới phát hiện anh ta: “Thượng Quan Triết, cậu có chuyện gì à?”
“Hửm?” Thượng Quan Triết bị hỏi thì không kịp phản ứng, chưa kịp trả lời, Nhiếp Hy Nhã lập tức nói: “Cảm ơn anh, Thượng Quan Triết, anh về trước đi.”
“Cô không phải muốn về làm video hay sao?” Thượng Quan Triết hỏi, ý tứ chính là ai đang làm trễ nải công việc của Nhiếp Hy Nhã.
Nhưng ai kia vẫn nghiêm túc ăn bánh kem, như kiểu mới nghe thấy, có hơi do dự hỏi Nhiếp Hy Nhã: “Tôi đã làm trễ nải công việc của cô à? Thật ra chân của tôi không có vấn đề gì hết, cô về trước đi, tôi tự đi một mình được.”
“Không sao. Hôm nay quay rất thuận lợi, chỉ cần thêm filter và nhạc nữa là được rồi, tôi có thể làm trên điện thoại, anh mau ăn đi, tôi làm việc đây.” Nhiếp Hy Nhã sợ Diệp Vũ Trạch áy náy nên đã lập tức rút điện thoại ra xem video vừa nãy.
Diệp Vũ Trạch vừa ăn bánh kem vừa ghé qua màn hình điện thoại của Nhiếp Hy Nhã nhìn: “Vị bưởi à?”
“Phải, rất hợp với nền tảng, nền tảng Youzi (phiên âm của quả bưởi), bánh kem vị bưởi, ha ha.” Nhiếp Hy Nhã vừa nói, vừa đeo tai nghe để nghe âm thanh, bắt đầu cắt ghép.
Thượng Quan Triết cảm thấy mình không dung hòa được bầu không khí lúc này, anh ta chỉ có thể chào Nhiếp Hy Nhã rồi đi vào tòa ký túc.
Đợi khi Thượng Quan Triết đi rồi, khóe miệng Diệp Vũ Trạch nhếch lên, cảm thấy bánh ngọt rất ngọt.
Sau khi Nhiếp Hy Nhã edit xong video rồi đăng tải, Diệp Vũ Trạch cũng ăn xong bánh kem, cũng uống hết trà sữa. Sau đó anh rút điện thoại của mình ra, vừa xem video vừa ấn like để lại bình luận cho Nhiếp Hy Nhã.