“Không sao, bây giờ không phải quen nhau rồi hay sao? Sau này chính là bạn!” Nhiếp Hy Nhã nói xong thì đi tới quầy: “Bà chủ, một ly trà sữa kem chese, một ly matcha hoa nhài, một ly dương chi cam lộ, một ly trà xoài. Một bánh sữa hạnh nhân, một bánh mousse kem sầu riêng, một bánh kem bưởi.”
Sau khi order xong, Nhiếp Hy Nhã ngồi ở bên cạnh vị trí trước đó của Thượng Quan Triết: “Anh ngồi đi.”
Bây giờ trong tiệm chỉ có Nhiếp Hy Nhã và Thượng Quan Triết, hai người ngồi ở trước bàn tròn.
“Anh uống trà sữa không? Tôi gọi bốn ly trà sữa, lát nữa anh chọn một ly, coi như quà tạ lỗi khi tôi đã quên mất anh.” Nhiếp Hy Nhã có dáng vẻ muốn kết bạn, Thượng Quan Triết cũng sững người, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: “Được.”
“Cô order nhiều trà sữa như vậy là muốn làm gì?” Thượng Quan Triết hỏi.
Nhiếp Hy Nhã hơi do dự, cảm thấy Thượng Quan Triết chắc sẽ không cướp mất ý tưởng của mình, nên cô đã nói ra suy nghĩ muốn làm vlog của mình.
“Bây giờ video ngắn khá thịnh hành, ý tưởng này của cô không tệ.” Thượng Quan Triết thấy Nhiếp Hy Nhã chịu nói chuyện với mình thì lập tức tiếp chuyện.
“Có làm tốt hay không còn chưa biết được đâu.” Nhiếp Hy Nhã suy nghĩ rồi nói: “Nhưng cứ làm trước đã.”
“Cô đăng ở nền tảng nào, tôi có thể follow cô không?” Thượng Quan Triết nói xong thì do dự: “Tôi có thể kết bạn wechat với cô không?”
“Được chứ.” Nhiếp Hy Nhã nhanh chóng nói ID wechat và tên tài khoản của mình cho Thượng Quan Triết.
Vì thế, cô lại có thêm một fan.
Thượng Quan Triết chủ động muốn quay giúp cô, Nhiếp Hy Nhã cũng không khách sáo, vừa ăn vừa review, hậu kỳ thì thêm bộ lọc và nhạc là được, đơn giản hơn cô nghĩ.
Vốn chỉ có một mình, cô phải ăn, còn phải quay, chắc chắn sẽ tốn thời gian hơn, bây giờ vừa hay ok.
Quay xong vlog, Nhiếp Hy Nhã vô cùng hài lòng cầm ly matcha hoa nhài và bánh sữa hạnh nhân còn lại đi ra khỏi tiệm cùng với Thượng Quan Triết.
Ra khỏi tiệm bánh ngọt, Thượng Quan Triết hỏi Nhiếp Hy Nhã tiếp tục đi đâu.
“Tôi về trường.” Nhiếp Hy Nhã nghĩ rồi nói: “Vốn tôi lo lắng một mình tôi quay sẽ không thuận lợi nên mới ra ngoài sớm như vậy. May mà có anh, hoàn thành công việc sớm, tôi có thể về làm tiếp hậu kỳ.”
“Cô cầm trà sữa và bánh kem này về ăn tiếp à?” Thượng Quan Triết có một suy đoán, ngại hỏi thẳng, chỉ có thể hỏi khéo.
“Tôi ăn no rồi.” Nhiếp Hy Nhã nghĩ mình đã uống hai ly trà sữa đã no lắm rồi: “Tôi mang cho Diệp Vũ Trạch.”
Nhiếp Hy Nhã nói xong, nghĩ tới vết thương của Diệp Vũ Trạch thì lập tức không nói nữa, cô cảm thấy Thượng Quan Triết có lẽ không muốn nghe.
“Hai người trông rất thân thiết.” Thượng Quan Triết nở nụ cười, tuy ý cười không chạm tới đáy mắt.
“Tàm tạm, mấy ngày trước, anh ấy đã cứu tôi ở hồ bơi, tôi làm vậy để bày tỏ sự cảm ơn.” Lý do này của Nhiếp Hy Nhã không một kẽ hở.
Thượng Quan Triết cười với vẻ thất vọng, anh ta muốn nói với Nhiếp Hy Nhã, thật ra anh ta cũng đã nhảy xuống nước rồi, chỉ là chậm hơn Diệp Vũ Trạch vài giây, nhìn Nhiếp Hy Nhã được cứu mất.
“Anh đi đâu?” Nhiếp Hy Nhã hỏi.
“Tôi cũng về trường, vừa hay tôi và Diệp Vũ Trạch ở cùng một phòng, tôi giúp cô đưa cho cậu ta cho. Cậu ta không phải đang đau đầu gối hay sao, xuống tầng không tiện.” Thượng Quan Triết có dáng vẻ không để tâm.
Nhiếp Hy Nhã suy nghĩ, cô không tiện từ chối ý tốt của Thượng Quan Triết nên đã đồng ý.
“Tôi qua tiệm đối diện mua thêm ít bánh mì gối, ngộ nhỡ anh ấy đói, có thể ăn tạm.” Nhiếp Hy Nhã nói xong thì đưa trà sữa và bánh cho Thượng Quan Triết, cô thì qua tiệm bánh mì.