Cô đã chiếm lấy thân thể của cô ấy, vậy thì phải thay cô ấy và mẹ của cô ấy đòi lại công bằng.
Nhưng một khi người cha cặn bã kia xảy ra chuyện, đám bà con ở quê như bà nội và các chú chắc chắn sẽ kéo tới. Giờ thân thể này lại đổi tim cho nên cô không thể tiếp tục ở lại ngôi nhà này. Con đường duy nhất là đăng ký xuống nông thôn.
Trong truyện gốc, bà nội ở quê đã sớm biết cha cô ấy có một đứa con riêng, vì thế hiện giờ cô hoàn toàn không thấy áy náy gì cả.
Từ ký ức còn sót lại, Tô Tiểu Tô men theo đường tới văn phòng phụ trách thanh niên trí thức, cố nhớ xem trong sách cô ấy nhờ ai lo liệu việc này. Nhưng trong truyện cũng không miêu tả rõ, chỉ biết cô ấy đến Đông Bắc, còn cụ thể là nơi nào thì cô không nhớ nổi.
Thôi kệ, đi đâu cũng được!
Tô Tiểu Tô cứ thế sải bước vào văn phòng phụ trách thanh niên trí thức. Trong căn phòng nhỏ chỉ có một thanh niên trẻ đang ngồi ở quầy tiếp tân.
“Đồng chí, chào anh! Tôi đến để đăng ký xuống nông thôn.” Tô Tiểu Tô nói với giọng điềm đạm, vừa lễ phép vừa kiên định.
Người thanh niên ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Thời buổi này ai ai cũng bị bắt buộc phải xuống nông thôn, rất hiếm khi thấy người chủ động xin đi như cô.
“Phục vụ nhân dân! Đồng chí, cô đăng ký cho chính mình sao?”
Đôi mắt Tô Tiểu Tô ánh lên một tia sáng, rồi cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Cho hỏi, địa phương xuống nông thôn nhanh nhất là chỗ nào vậy?”
Chàng trai trẻ chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy lại còn cười duyên dáng như thế, anh ta lập tức đỏ ửng cả vành tai.
“Nhanh… nhanh nhất là ngày kia, đi Đông Bắc. Nếu không kịp thì bảy ngày sau có chuyến đi Tây Bắc. Đồng chí, cô thật sự muốn đăng ký à?” Anh ta hỏi lại cho chắc chắn, vì trông cô gái nhỏ trước mắt yếu ớt mong manh, rõ ràng không giống người có thể làm việc nặng.
Tô Tiểu Tô cảm nhận được ý tốt của anh ta, liền đưa sổ hộ khẩu ra và nói: “Chủ tịch Mao đã nói, chúng ta là viên gạch cách mạng, ở đâu cần thì chuyển đến đó. Tôi muốn hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, xây dựng nông thôn mới, dấn thân đến những nơi gian khổ nhất, phát huy tinh thần chịu khó chịu khổ. Vì vậy tôi quyết định xuống nông thôn. Đồng chí, xin giúp tôi đăng ký chuyến đi Đông Bắc vào ngày kia. Còn chị tôi có việc phải xử lý, nên nhờ anh giúp chị ấy đăng ký chuyến đi Tây Bắc vào bảy ngày sau.”
“…” Đồng chí nam.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh một đám người hừng hực khí thế hô khẩu hiệu, anh ta rùng mình vội vàng nhanh tay làm thủ tục cho cô.
“Đồng chí, tôi có thể trực tiếp lấy giấy thông báo đi Đông Bắc được không? Như vậy sẽ không cần người ở tổ dân phố mất công tới lấy nữa, tiết kiệm tài nguyên quốc gia!”
“Ờ… được!” Đồng chí nam đưa giấy thông báo cho Tô Tiểu Tô luôn.
Tô Tiểu Tô hài lòng rời khỏi văn phòng thanh niên trí thức. Quả nhiên, người dân những năm 70 vẫn thật thà chất phác, người tốt vẫn còn nhiều!
Thấy cũng gần tới giờ, Tô Tiểu Tô liền hướng thẳng tới Bệnh viện Nhân Dân thành phố A.
Hơn nửa tiếng sau, nhìn tòa nhà ba tầng trước mắt, cô thầm nghĩ: cái này chắc còn thua cả trạm y tế xã ở đời sau ấy chứ?
Tô Tiểu Tô đảo mắt nhìn quanh rồi bước vào sảnh bệnh viện, sau đó đi lên cầu thang, tiến thẳng lên tầng ba.
Phòng 304?
Cô lần lượt nhìn các biển số phòng, rồi dừng lại trước cửa phòng bệnh 304, nhón người nhìn vào trong.
Trong phòng có ba giường, một giường để trống, một giường có một người đàn ông trung niên, còn giường ở giữa là một cụ già, chắc là người cần tìm rồi.
Nhưng nhìn sắc mặt ông cụ này hồng hào, tinh thần cũng ổn, không giống người sắp chết lắm?
Không lẽ hệ thống nhầm rồi?
Hệ thống…
Khi Tô Tiểu Tô còn đang nghi ngờ, một người đàn ông trung niên xách hộp cơm bước vào phòng.
“Cha, cha đói rồi phải không? Con mang bánh bao cha thích nhất tới rồi.” Ông ta vừa cười vừa nói.
Ông cụ tháo kính, đặt tờ báo xuống rồi hỏi: “Là mẹ con làm đúng không?”
“Cha vẫn tinh tường như xưa.” Người đàn ông giơ ngón cái lên khen.
Ông cụ nhận lấy hộp cơm, ăn sạch sẽ với vẻ mặt mãn nguyện.
Bên ngoài, Tô Tiểu Tô thở dài… ăn no rồi đi!
Người đàn ông lau miệng cho cha mình xong liền mang hộp cơm đi rửa, trước khi rời đi còn đặc biệt liếc nhìn Tô Tiểu Tô, dường như thắc mắc sao cô gái này cứ đứng mãi ở đây.
Tô Tiểu Tô vô thức giơ cổ tay lên xem giờ, rồi mới sực nhớ ra mình đâu có đồng hồ! Chậc, không xem được thời gian thật bất tiện.
Vừa than thở xong, ông cụ bên trong bắt đầu co giật.
Người bệnh nằm cạnh cũng giật mình, hét lớn về phía Tô Tiểu Tô: “Đi gọi bác sĩ mau!”
Tô Tiểu Tô bị hét đến sững người, rồi lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi tìm bác sĩ.
“Bác sĩ, bác sĩ, cứu người!”
Bác sĩ lao ra: “Sao thế?”
“Phòng 304! Phòng 304!” Tô Tiểu Tô chỉ vào phòng bệnh, còn chưa kịp nói hết câu thì bác sĩ đã chạy vội đi.
Còn Tô Tiểu Tô?
Mẹ nó!
Rốt cuộc mình đang làm cái quái gì vậy?
“…” Hệ thống, rốt cuộc cô phe nào vậy?