Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 10

Trước Sau

break

Khi Tô Tiểu Tô quay lại trước cửa phòng bệnh 304, các bác sĩ và y tá đã bắt đầu cấp cứu.

Cô vừa quay đầu lại thì thấy người đàn ông trung niên tay cầm hộp cơm đang đi về phía này.

Cô hoảng hốt trốn vào một góc, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại có cảm giác chột dạ.

“Cạch” Hộp cơm rơi xuống đất.

“Cha tôi bị làm sao rồi? Bác sĩ, rốt cuộc cha tôi bị làm sao vậy?” Người đàn ông sốt ruột hỏi.

“Bác sĩ, cầu xin các người, xin hãy cứu cha tôi! Ông ấy không thể xảy ra chuyện được!” Một người đàn ông trưởng thành vừa nói vừa nghẹn ngào.

“Người nhà hãy ra ngoài trước đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Vị bác sĩ vừa nói vừa không ngừng tay.

Hơn mười phút sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh.

“Bác sĩ, cha tôi sao rồi?” Người đàn ông vội vàng hỏi.

Bác sĩ tháo khẩu trang đáp: “Chúng tôi đã cố hết sức, đã cho bệnh nhân thở oxy và tiêm thuốc trợ tim rồi. Gia đình nên vào tiễn ông ấy lần cuối.”

Nghe vậy, người đàn ông lảo đảo, lùi lại mấy bước.

Tô Tiểu Tô đứng trong góc nhìn cảnh tượng ấy cũng cảm thấy khó chịu ở trong lòng. Cô bắt đầu nhớ cha mẹ mình, chẳng lẽ lúc cô rời xa họ, họ cũng đau lòng như vậy sao?

Người đàn ông chạy ra ngoài gọi điện, rồi hấp tấp quay trở lại, túc trực bên giường cha. Đáng tiếc, ông cụ đã hôn mê.

Chẳng bao lâu sau, một nhóm người đỡ một bà cụ hấp tấp đi tới.

Chưa kịp bước vào phòng, liền vang lên một tiếng gào đau đớn: “Cha…”

Thế là… chết rồi!

Tô Tiểu Tô bước ra khỏi góc tường, đi đến trước cửa phòng, nhìn vào bên trong nơi mọi người đang khóc thảm thiết.

Đảo mắt nhìn một vòng, ủa? Người đâu rồi? À không, bây giờ không gọi là người nữa, phải gọi là hồn ma mới đúng.

“Hệ thống, hồn ma đâu?”

“Ký chủ, cô không có Âm Dương Nhãn, chỉ khi cầm chuông Âm Dương Càn Khôn mới thấy được linh hồn người chết.”

Tô Tiểu Tô vừa nghĩ, trong tay liền xuất hiện chiếc chuông Âm Dương Càn Khôn.

Ngay khoảnh khắc cô cầm lấy chuông, một luồng ánh sáng đỏ vô hình phủ lên đôi mắt cô.

Tô Tiểu Tô lại đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, cuối cùng cũng nhìn thấy linh hồn của ông cụ cách đầu giường không xa.

Lạ thay, cô không hề cảm thấy sợ, ngược lại còn có cảm giác như gặp được đồng hương nơi đất khách.

Tô Tiểu Tô thử lắc nhẹ chiếc chuông, tiếng chuông vang lên trầm đục kéo dài. Ông cụ xoay ánh mắt về phía cô.

Cô quay người đi về phía góc hành lang, chỉ đơn giản vì chỗ đó ít người hơn.

Ông cụ chậm rãi bước theo tiếng chuông từng bước một.

Khi Tô Tiểu Tô dừng lại, trước mắt cô hiện lên một cánh cửa cổ xưa tối đen. Bước qua cánh cửa đó, chính là đường Hoàng Tuyền.

“Lên đường thôi!” Cô nhìn ông cụ nói.

Ông cụ không động đậy, quay đầu nhìn cô.

Tô Tiểu Tô chợt có một linh cảm chẳng lành.

“Cô gái, lúc nãy tôi thấy cô vẫn đứng ngoài cửa phòng bệnh. Có thể nhờ cô một chuyện được không?” Ông cụ khẩn thiết nói.

Gì vậy? Hồn ma này còn giữ được ý thức à?

Cô cứ tưởng những linh hồn bị chuông khống chế thì đều như rối gỗ cơ mà!

“Ông nói đi!” Cô vốn không phải người nhỏ nhen.

“Tôi chưa kịp từ biệt người thân. Mong cô giúp ta nhắn với vợ tôi một câu là tôi không hối hận về sự lựa chọn năm xưa, kiếp sau tôi vẫn sẽ trồng hoa cát cánh vì bà ấy, bà ấy phải sống thật tốt.”

Tô Tiểu Tô khẽ gật đầu. Ông cụ lập tức bước vào cánh cửa, rồi cánh cửa biến mất.

“Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận được 5 điểm.” Giọng nói máy móc vang lên.

Tô Tiểu Tô quay lại phòng bệnh. Còn chưa kịp đến phòng 304 thì lại nghe tiếng gọi “Mẹ”, tiếp theo là một trận hỗn loạn khác khi bác sĩ lại lao đến.

Bà cụ ngất xỉu, được đưa đến phòng 305. Tô Tiểu Tô lại chuyển sang phòng 305 mai phục.

Hai tiếng sau, khi cô sắp mất kiên nhẫn thì bà cụ mới tỉnh lại.

“Mẹ, mẹ vẫn còn có tụi con mà. Mẹ phải sống thật tốt, như vậy cha mới có thể yên lòng ra đi.” Người đàn ông trung niên khuyên nhủ.

“Đúng đó mẹ, mẹ phải giữ gìn sức khỏe. Tụi con sẽ luôn ở bên mẹ.” Một người phụ nữ nói.

Bà cụ nằm lặng trên giường bệnh, không nói một lời, sắc mặt đau buồn.

“Ờ… xin phép làm phiền một chút.” Tô Tiểu Tô cất tiếng nhỏ nhẹ.

Hai người quay sang nhìn cô đầy nghi ngờ.

“Có người nhờ tôi chuyển lời đến bà.”

Tô Tiểu Tô chậm rãi đi đến bên cạnh giường, ghé sát tai bà cụ và nói khẽ: “Ông ấy nhờ tôi nói với bà là ông ấy không hối hận về lựa chọn năm xưa. Kiếp sau ông ấy vẫn sẽ trồng hoa cát cánh vì bà. Hoa cát cánh mang ý nghĩa là tình yêu vĩnh cửu từ kiếp trước đến kiếp này. Bà phải sống tốt, ông ấy mới có thể an lòng.”

Bà cụ nhìn Tô Tiểu Tô, nước mắt trào ra, vừa mừng vừa đau lòng: “Cô gái… cảm ơn cô… Ông nhà tôi ơi…”

Tô Tiểu Tô gật đầu, rồi rời khỏi phòng bệnh, mau chuồn lẹ.

Cô nhất định phải kiên quyết bài trừ phong kiến mê tín!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc