Tô Tiểu Tô đến Cung Tiêu Xã, bỏ ra một đồng năm mua kem đánh răng, bàn chải và một số đồ dùng vệ sinh cá nhân. Sau đó cô lại đến tiệm cơm quốc doanh, mua năm bánh bao nhân thịt, năm bánh bao chay và mười chiếc bánh màn thầu trắng to.
Cô đang chuẩn bị cho việc xuống nông thôn. Nhìn trong túi chỉ còn đúng một đồng, cô không nhịn được mà thầm rủa: “Mẹ nó, vẫn nghèo quá.”
Tô Tiểu Tô đi vào một con hẻm vắng người, nhanh chóng ăn liền hai chiếc bánh bao thịt, sau đó ý niệm vừa động, toàn bộ đồ ăn còn lại được thu vào kho hệ thống. Không gian đó có thời gian ổn định nên không lo thức ăn bị hỏng.
Cô xách tay không trở về nhà, vừa vào cửa liền thấy Tô San San từ bếp xông ra.
“Một ngày trời mày đi đâu vậy hả? Không biết phải về nhà nấu cơm à? Tính để tao chết đói chắc? Còn không mau đi nấu ăn đi!” Tô San San chẳng nể nang gì mà quát thẳng.
“Đồ vô dụng! Mày tồn tại để làm gì chứ?”
Tô Tiểu Tô lườm cô ta một cái, xoay người vào phòng rồi rầm một tiếng, đóng mạnh cửa lại.
“Mày…”
Tô San San tức đến nghẹn họng. Nếu mẹ còn ở đây, sao có thể để con nhỏ khốn kiếp này vênh váo thế chứ? Cô ta giậm mạnh một cái, lại quay vào bếp loay hoay tiếp. Trưa nay chưa ăn gì, giờ cô ta thực sự đói lả.
Tô Tiểu Tô nằm trên giường, mở giao diện ánh sáng, nhấn vào phần hiển thị điểm, có 5 điểm. Cô lại mở giao diện mua sắm xem thử 5 điểm đó có thể mua được gì.
Hiện tại chỉ có ba loại mặt hàng đang sáng lên: khoai lang 2 điểm/1 cân, bột ngô 4 điểm/1 cân, bột mì trắng 5 điểm/1 cân.
Tính ra, cô bận rộn cả buổi chỉ đổi được một cân bột mì?
Kể từ khi nào mà sức lao động của cô cả nhà họ Tô lại rẻ mạt thế này? Cái hệ thống này đúng là không đáng tin chút nào!
“Hệ thống, nếu tao dựa vào mày mà sống thì có ngày tao chết đói mất à?”
“…” Hệ thống câm nín.
“…” Quỷ sai cũng im lặng, tôi có cắt xén điểm đâu nhé.
Tô Tiểu Tô cũng chẳng buồn đôi co, kéo chăn trùm đầu ngủ một giấc đã đời.
Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen như mực. Cô đi ra khỏi phòng, nhìn thấy phòng của Tô Kiến Quốc tối om liền bĩu môi, vợ mới gặp chuyện mà ông ta đã bỏ nhà đi qua đêm, chắc là chạy đến chỗ tình cũ rồi. Nếu Trình Xuân Hoa biết chuyện, chắc tức chết.
Tô Tiểu Tô quay đầu nhìn về phía phòng chứa đồ, thấy khe cửa phát ra ánh sáng loe loé, biết ngay Tô San San đang ở trong đó.
Cô đi vào bếp, vốn định nấu chút gì ăn. Nhưng vừa nhìn thấy bồn rửa bẩn thỉu, bát đũa còn dính đầy cơm cháy, cô liền cười khẩy, tức đến bật cười.
Bọn họ định để cô dọn hả?
Đúng là mơ giữa ban ngày!
Tô Tiểu Tô đi đến trước cửa phòng của Tô San San, giơ tay gõ mạnh cửa.
Cốc cốc cốc!
“Mày gõ cái gì đấy? Không có giáo dục à? Không biết người ta đang ngủ sao?” Giọng Tô San San đầy bực bội vọng ra.
Cốc cốc cốc!
Cốc cốc cốc!
Cánh cửa bị mở ra rầm một cái, khuôn mặt nhỏ của Tô San San hiện ra, tức đến đỏ bừng: “Mày muốn làm gì hả?”
Không nói không rằng, Tô Tiểu Tô đạp thẳng một cước vào cửa, túm lấy cổ áo Tô San San rồi giáng xuống liên tiếp mấy cái bạt tai mạnh như trời giáng.
Tô San San bị đánh đến choáng váng, vừa định hét lên đã bị cô bịt chặt miệng.
“Ưm… Ưm…” Tô San San ngã lăn ra đất, giãy giụa điên cuồng.
Tô Tiểu Tô giơ tay đấm thẳng vào mắt trái của cô ta, sau đó siết chặt lấy cổ mấy lần, ngay cả ngực cũng không tha.
Tô San San đau đến phát khóc.
“Gào đi! Cô cứ gào lớn vào, tốt nhất gọi hết cả khu xóm lại đây mà xem. Chậc chậc chậc… Nhìn cô xem, bộ dạng nhếch nhác này, vết hôn đầy cổ như bị lưu manh làm nhục ấy. Vừa hay gọi họ đến, tiện báo cảnh sát luôn.” Tô Tiểu Tô vừa nói vừa dùng ngón tay vuốt dọc cổ Tô San San.
Tô San San trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn Tô Tiểu Tô. Cô ta không nhận ra người trước mặt nữa rồi.
Đây còn là con ngốc trước kia sao?
Tô Tiểu Tô buông tay bịt miệng ra, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ra rửa sạch đống bát trong bếp cho tôi. Không làm thì tôi đánh tiếp.”
“Tao là chị mày đấy! Sao mày dám đánh tao? Mày độc ác vừa thôi chứ!” Tô San San vùng vằng.
“Là học từ cô đấy. Cô và mẹ cô dám bày mưu tính kế với tôi, tôi đánh cô thì đã sao?”
Nghe vậy, tim Tô San San chợt chùng xuống. Cô… biết rồi? Vậy ra chuyện của mẹ đúng là do cô bày ra?
Tô Tiểu Tô nhìn thấy sự hoảng hốt thoáng qua trong mắt cô ta, cô chỉ nhếch môi tỏ vẻ chán ghét.
“Không chịu rửa bát à? Tôi đi gọi hàng xóm ngay bây giờ.”
Vừa dứt lời, cô quay đầu làm bộ bước đi.
“Tôi rửa!”
Tô San San ôm mặt đứng dậy, uể oải đi về phía bếp. Tô Tiểu Tô cong môi cười, thong thả đi theo sau.
Đánh một trận, đúng là hả giận thật!