Tô San San cố nén đau, loảng xoảng rửa bát đũa trong bếp. Tô Tiểu Tô khoanh tay, tựa người vào khung cửa đứng nhìn.
Chờ khi Tô San San rửa xong, Tô Tiểu Tô lạnh lùng bảo cô ta cút đi.
Cô lấy trứng ra đếm, còn lại hơn mười quả, chẳng khách sáo mà đem hết đi luộc. Luộc xong lại đun một nồi nước, rót vào bình giữ nhiệt rồi xách vào phòng ngủ.
Tô Tiểu Tô khoá cửa lại, rồi ngồi trên giường ăn một cái bánh bao thịt lớn, hai quả trứng gà, uống thêm một chén nước nóng, cả người như được sống lại.
Cô cất hết chỗ trứng còn lại vào không gian lưu trữ của hệ thống rồi nằm dài nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô San San đã không còn ở nhà, cũng chẳng rõ chạy đi đâu. Tô Kiến Quốc đã cả đêm không về. Nhưng thế lại càng thuận lợi cho cô hành động.
Tô Tiểu Tô cài chốt cửa phòng khách, rồi đi vào phòng ngủ của cha. Trong phòng có một cái giường, một tủ quần áo, một tủ năm ngăn, thêm cả bàn trang điểm, ở thời buổi khốn khó này thì coi như cũng tươm tất.
Cô cố gắng hồi tưởng lại tình tiết trong truyện, nhưng không nhớ đoạn nào nói về chỗ cha cô giấu của. Đành phải lục tung hết mọi ngóc ngách có khả năng cất giấu tài sản.
Ngoài chỗ lần trước cất sổ hộ khẩu, lần này chỉ tìm được một giấy chứng nhận kết hôn và một thẻ công tác, chẳng thấy gì khác.
Tô Tiểu Tô hơi không cam tâm, lại gõ thử từng bức tường xem có ngăn bí mật nào không, cũng không phát hiện được gì.
Tô Kiến Quốc có thể nuôi tình nhân bên ngoài, rõ ràng là phải có tiền. Cô cúi xuống kiểm tra sàn nhà, cuối cùng cũng phát hiện được điều bất thường dưới gầm giường.
Hai viên gạch dưới đó trông sạch hơn hẳn những viên khác. Tô Tiểu Tô dùng lực bẩy lên, quả nhiên bên trong là một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật nhỏ.
Cô ôm cái hộp chui ra khỏi gầm giường, mở ra xem thì thấy bên trong có bảy tám cuộn tiền to, đếm sơ sơ cũng phải bảy trăm tám mươi đồng. Ngoài ra còn có rất nhiều loại phiếu và cả giấy chứng nhận sở hữu nhà đất.
Không tệ, chừng này đủ để cô sống sung sướng một thời gian dài ở nông thôn.
Ơ? Còn một cuốn sổ nhỏ nữa!
Tô Tiểu Tô lấy ra xem thử, rồi bật cười sặc sụa.
Đúng là đồ xui xẻo! Uống nước cũng sặc! Vì tham mấy đồng tiền mà dính đến chuyện “tam thương” (ba nguồn hàng buôn lậu), lại còn ghi sổ sách rõ ràng, ngu ngốc thật!
Có chứng cứ trong tay rồi, dù không chết cũng phải lột da bọn họ.
Mình là thanh niên ưu tú dưới lá cờ đỏ, sao có thể để người ta phá hoại nền móng xã hội chủ nghĩa được chứ?
Tô Tiểu Tô cất hết tiền và giấy tờ vào không gian hệ thống, để lại cái hộp rỗng vào chỗ cũ, khôi phục hiện trạng như chưa từng có chuyện gì rồi ra khỏi nhà.
Cô đi thẳng đến Cung Tiêu Xã.
“Chị ơi, em muốn mua hai cân bánh hạch đào, một cân đường đỏ, một cân đường trắng, một cân kẹo sữa đại bạch thỏ, một chiếc khăn mặt, một cục xà phòng, một tuýp kem đánh răng, một hộp kem bảo vệ da, thêm một đôi giày vải. Phiền chị giúp em nhé!” Tô Tiểu Tô cười híp mắt, lễ phép nói.
Người bán là một phụ nữ gần bốn mươi, được một cô bé mười mấy tuổi gọi là “chị” thì cười toe toét: “Ôi dào, gọi chị gì chứ, gọi dì còn hợp hơn!”
Tô Tiểu Tô hơi ngẩn người, đôi mắt to tròn ngơ ngác đầy vẻ ngạc nhiên: “Trông chị còn trẻ thế kia mà! Sao gọi là dì được? Gọi chị mới đúng chứ!”
Diễn xuất 100 điểm! He he…
Người bán hàng cười ngượng: “Con bé này, mồm miệng khéo thế! Đợi chút chị lấy hàng cho em nhé.”
Nói rồi đi lấy đồ trên kệ.
Chẳng mấy chốc, chín món đồ đều đã được chuẩn bị xong.
“Tổng cộng mười chín đồng năm, cộng với hai cân năm phiếu thực phẩm phụ, một phiếu đồ dùng, một phiếu giày.” Người bán hàng nói.
“Cảm ơn chị.” Tô Tiểu Tô đếm tiền và phiếu, đưa cho người bán hàng.
“Sao em lại mua nhiều thứ cùng một lúc vậy?”
“Em sắp phải đi xuống nông thôn, đến Đông Bắc, nên cần chuẩn bị hành lý.”
“Ồ! Đông Bắc ấy à, lạnh lắm đấy! Nghe nói mùa đông có khi âm mấy chục độ. Nhìn em còn nhỏ tuổi mà phải đi thế cũng tội nghiệp. Chị có một số hàng lỗi không cần phiếu, em có muốn không?” Người bán hàng ghé sát, nhỏ giọng hỏi.
Nghe vậy, trong lòng Tô Tiểu Tô mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên: “Em có thể xem trước không ạ?”
“Được, theo chị ra sau nhé.” Người bán hàng nói rồi dẫn cô vào kho phía sau.
Bên trong chất đầy hàng hóa trên các kệ, nhìn không khác gì tiệm tạp hóa ở thời hiện đại.
Người bán hàng chỉ vào một kệ: “Đây là hàng lỗi, không cần phiếu, em thích cái nào thì cứ chọn.”
Tô Tiểu Tô quan sát một vòng, mấy thứ như chậu rửa mặt, cốc uống nước chỉ bị trầy lớp sơn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
“Em lấy hai cái chậu rửa mặt, một cốc uống nước, một bình nước đeo vai, hai túi hành lý, hai cân len, năm thước vải bông loại này. Chị ơi, cả cái vali da kia nữa, em muốn lấy một cái!” Tô Tiểu Tô chẳng hề khách sáo.
Người bán hàng gói đồ lại, tính tiền rồi nói: “Vali da mười đồng, mấy thứ còn lại mười một đồng, tổng cộng hai mươi mốt đồng.”
Tô Tiểu Tô vui vẻ trả tiền, cảm ơn một lần nữa rồi xách đồ rời đi.