Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 13

Trước Sau

break

Tô Tiểu Tô xách theo túi lớn túi nhỏ, tìm một con hẻm vắng người, vừa nghĩ trong đầu thì toàn bộ đồ đạc đã được thu vào không gian chứa đồ.

Cô phủi tay, làm như không có chuyện gì, ung dung bước ra khỏi hẻm.

Trong ký ức, khu phía tây thành phố là nơi đông dân nhất, nhà cửa chật chội nhất. Tô Tiểu Tô dự định tới đó thử vận may.

Vừa đi vừa quan sát, cô phát hiện nhà cửa ở thập niên 70 phần lớn là nhà cấp bốn. Trừ đường chính được lát đá, còn lại các ngõ nhỏ toàn là đường đất. Tường nào cũng chi chít khẩu hiệu, đậm chất thời đại.

Khoảng hai mươi phút sau, cô đến phía tây thành phố. Thấy đầu hẻm có mấy bà cụ đang ngồi tám chuyện, cô liền bước lại.

Cô chọn một bà cụ ngồi ngoài cùng, lễ phép hỏi: “Cháu chào bà, cháu muốn hỏi chút chuyện, cháu biếu bà viên kẹo ăn cho ngọt miệng.”

Vừa nói, cô vừa đưa một viên kẹo sữa đại bạch thỏ cho bà cụ.

Bà cụ ngại ngùng nhận kẹo: “Ối giời, hỏi gì thì cứ hỏi, cho kẹo làm gì.”

“Nhà cháu đông người, anh cả sắp lấy vợ rồi, nhà thì chật quá không ở nổi nữa. Bà có biết quanh đây ai đang có nhà muốn bán không?”

Bà cụ đảo mắt nhìn quanh, rồi ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Đi thẳng rồi rẽ qua hai con phố nữa, tìm người tên là Lão Tam. Cậu ta làm mấy chuyện này đấy.”

“Cháu cảm ơn bà nhiều!” Tô Tiểu Tô lễ phép cảm ơn rồi rời đi.

Lần theo chỉ dẫn, cô đến trước một căn tứ hợp viện nhỏ, rồi gõ cửa vài cái.

“Ai đấy?”

Một người đàn ông trẻ đi ra mở cửa. Thấy người đứng ngoài là một cô gái còn rất trẻ, anh ta hơi bất ngờ.

“Cô tìm ai?”

“Tôi tìm Lão Tam.” Tô Tiểu Tô bình tĩnh đáp.

“Tìm tôi làm gì?”

Ủa? Là anh à?

Người đàn ông trước mặt còn khá trẻ, ánh mắt lanh lợi. Không ngờ tuổi nhỏ mà đã dám lén lút giao dịch bất động sản.

“Tôi có một căn nhà muốn bán, anh có muốn không?”

Mẹ nó!

Đây là ai vậy trời? Sao lại to gan đến thế?

Người đàn ông giật mình nhìn quanh, may mà không có ai nghe thấy.

“Bán gì mà bán? Bây giờ nghiêm cấm đầu cơ tích trữ, cô không biết à? Việc này gọi là ‘hàng xóm giúp đỡ’ nghe rõ chưa?”

Tô Tiểu Tô…

Cô trợn trắng mắt ở trong lòng, tôi mò đường nửa ngày trời mới tìm ra đây mà còn giả ngây à?

“Vào đi.”

Tô Tiểu Tô biết mình chỉ là một cô gái nhỏ không có vũ khí trong tay, đối phó với ma thì được, chứ người sống thì không chắc. Ai biết trong nhà anh ta còn ai nữa.

Dường như người đàn ông hiểu được sự dè chừng của cô nên đóng cửa lại, rồi dẫn cô đi sâu vào trong hẻm.

“Nhà đâu? Diện tích bao nhiêu? Giấy tờ đâu?”

Tô Tiểu Tô lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ra đưa cho anh ta tự xem.

Anh ta nhìn kỹ một lúc rồi nói: “Nhà như này, tôi không hỏi lý do. Giá thị trường hiện tại là sáu trăm.”

Tô Tiểu Tô cũng không rõ giá nhà ở đây, mà cô cũng chẳng có thời gian tìm đường khác, sáu trăm cũng hợp lý.

Người đàn ông thấy cô gái trẻ không nói gì, liền bổ sung: “Cô yên tâm, Lão Tam tôi đây làm việc có nguyên tắc, không ép giá. Đúng bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.”

“Được.” Tô Tiểu Tô dứt khoát gật đầu.

Anh ta quay vào nhà lấy tiền, còn cô thì đưa hộ khẩu cùng giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.

“Thủ tục để tôi lo. Nhà cần dọn dẹp chút, chiều mai cô quay lại nhận. Hộ khẩu cũng giao lúc đó.”

“Được!”

Tô Tiểu Tô nhét tiền vào túi, không quay đầu lại mà rời đi luôn.

Cô đến tiệm cơm quốc doanh. Thấy mấy nhân viên mặt mày vênh váo, cô chẳng buồn chấp. Mẹ cô từng nói, thời này làm nhân viên phục vụ là công nhân chính thức, là người có thân phận, ai cũng phải nể.

Tô Tiểu Tô gọi một suất cơm trắng, một phần thịt kho tàu, thêm một món rau.

Thịt kho tàu vàng óng, mỡ nạc xen kẽ, ăn một miếng béo mà không ngấy, vị ngọt vừa phải, mềm tan trong miệng, dư vị đậm đà.

Mắt cô lim dim, đầy vẻ mãn nguyện. Ngay cả người vốn không thích ăn mỡ như cô cũng thấy ngon, chắc là do cơ thể này đang thiếu chất béo.

Tô Tiểu Tô ăn sạch sẽ không còn hạt cơm, xoa bụng tròn vo, gương mặt đầy thỏa mãn, đây mới gọi là ăn cơm!

Buồi chiều, cô dự định đến trường cũ một chuyến. Năm nay cô học lớp 12, sắp tốt nghiệp rồi thì bị mẹ kế lừa, chưa kịp lấy bằng tốt nghiệp đã phải nghỉ học.

Cô nhất định phải tìm cách lấy lại bằng cấp ba, sau này cô còn muốn thi đại học!

Nhớ đường đến cổng trường, cô nói rõ với bảo vệ rồi vào phòng hiệu trưởng.

“Cốc cốc cốc.”

“Mời vào!” Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên, trầm ấm.

Tô Tiểu Tô đẩy cửa bước vào. Trước mặt là một người đàn ông mặc áo tôn trung sơn, đang cúi đầu viết gì đó.

“Chào thầy, em xin lỗi vì làm phiền. Em là học sinh lớp 12 của trường mình. Trước đó vì bị ốm nên không tham gia được kỳ thi tốt nghiệp. Em muốn xin lại bằng tốt nghiệp, thầy cho em thi lại được không ạ?”

Hiệu trưởng ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều sửng sốt.

Tô Tiểu Tô: [Người con trai khóc nhue mưa của ông cụ kia.]

Hiệu trưởng: [Cô gái kỳ quái hôm ở bệnh viện.]

Sau hôm đó, mẹ ông ta lén kể lại những lời cô bé này nói, khiến cả nhà ông ta sợ xanh mặt. Đêm ấy ông ta trằn trọc mất ngủ, chỉ sợ thấy những điều không nên thấy.

“Thầy nhớ em. Chúng ta từng gặp ở bệnh viện.”

“Vâng.” Tô Tiểu Tô nở nụ cười lịch sự, lúng túng gật đầu. Mới hôm trước còn dẫn vong hồn cha ông ta về, giờ quay lại xin giúp đỡ… cũng ngại thật.

“Tôi có thể sắp xếp cho em thi lại. Nhưng em có thể trả lời tôi một câu hỏi không?”

Tô Tiểu Tô chưa hiểu chuyện gì, khẽ gật đầu.

“Em thực sự… đã nhìn thấy ông ấy sao? Ý tôi là… cha tôi.”

“…” Tô Tiểu Tô câm nín.

Cả hai nhìn nhau một lúc. Cuối cùng vẫn là cô chịu thua. Ở dưới mái nhà người khác, không thể không cúi đầu.

“Thế giới này rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc