Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 14

Trước Sau

break

Hiệu trưởng thả lỏng nắm tay, không ai để ý bên trong tay ông ta đã đầy mồ hôi.

Ông ta cầm điện thoại trên bàn gọi một cuộc điện thoại: “Cô giáo Trương, mời cô qua đây một chút.”

Chốc lát sau, một cô giáo bước vào, hiệu trưởng dặn dò vài câu rồi để họ rời đi.

Tô Tiểu Tô làm ba bài thi: Văn, Toán, và Ngoại ngữ. Môn Văn vừa đủ điểm đậu, còn Toán với Tiếng Anh thì được điểm tuyệt đối. Dù sao đời trước cô cũng từng tốt nghiệp Đại học Yale đấy nhé, không tin là đến bằng tốt nghiệp cấp ba cũng không lấy được.

Cầm tấm bằng vừa mới in còn thơm mùi giấy mực, Tô Tiểu Tô vừa đi ra khỏi trường vừa khe khẽ ngân nga.

Vừa vào đến khu người nhà, cô đã nghe thấy một đám bà cô tụ tập dưới gốc cây vừa hóng mát vừa ríu rít chuyện trò.

“Mấy người có đi xem chưa? Nghe nói cặp gian phu dâm phụ đó bị cắt hết tóc rồi!”

“Còn gì nữa! Hôm nay tôi mới qua xem, trời ơi, thảm lắm luôn!”

“Tôi nói rồi, con người ta làm chuyện xấu thì phải chịu báo ứng, đáng đời!”

Tô Tiểu Tô đi ngang qua như không có chuyện gì, mọi người thấy cô quay về liền lập tức im bặt.

Một thím tiến lên, niềm nở nói: “Tiểu Tô à, thật không ngờ trong nhà cháu lại xảy ra chuyện như vậy. Nhưng cháu phải nghĩ thoáng một chút, quan trọng nhất là phải biết chăm sóc bản thân. Để lúc nào thím giới thiệu cho cháu một mối tốt, cháu của thím đẹp trai, chưa đính hôn đâu nhé, mấy bữa nữa thím dẫn hai đứa gặp mặt.”

Đệch!

Tô Tiểu Tô suýt chửi thề, chẳng lẽ cô bị mù nên không thấy ánh mắt đầy tính toán của bà ta chắc?

Cô đáp lời với vẻ lễ phép nhưng lạnh nhạt: “Cảm ơn thím, nhưng không cần đâu ạ. Nhà cháu mới xảy ra chuyện, thật không tiện… Hơn nữa cháu còn nhỏ, lại còn có chị gái, chẳng phải nên để chị ấy lo chuyện hôn nhân trước sao? Hay thím cứ quan tâm đến chuyện của chị Tiểu Thúy đi. Cháu còn có việc, cháu lên trước nhé!”

Nói xong, cô quay người đi thẳng lên lầu.

Phía dưới, có một bà cụ không nhịn được lầm bầm: “Tôi nói này Vương Đại Hoa, cô không biết xấu hổ hả, dám gán Tiểu Tô cho cháu cô. Ai chẳng biết thằng đó nổi tiếng là đồ vô lại, ăn chơi trác táng, thứ gì cũng dính vào!”

“Đúng đấy! Con gái nhà bà còn chẳng gả được, lại lo chuyện nhà người ta!”

Mọi người cười ồ lên. Người đàn bà họ Vương kia tức đến đỏ mặt, “phì” một tiếng rồi giận dữ bỏ đi.

Tối hôm đó, Tô Kiến Quốc trở về nhà. Hôm nay ông ta vừa làm thủ tục ly hôn với Trình Xuân Hoa, trong lòng vui như Tết, còn uống một chút rượu. Mấy hôm nữa, ông ta có thể chính thức đón vợ con mới về nhà rồi.

Còn hai đứa con gái ấy à, ông ta chẳng buồn quan tâm. Cùng lắm thì tìm đại người nào đó gả đi cho rồi.

Tô Tiểu Tô ăn xong cơm tối, chẳng thèm để ý đến hai người kia, vào phòng ngủ luôn.

Trên mặt Tô San San còn vết thương, không tiện ra ngoài. Đợi đến khi mặt lành, cô ta nhất định phải tìm mấy tên du côn cho con đĩ kia một bài học nhớ đời.

Sáng hôm sau, Tô Tiểu Tô bắt đầu thu dọn hành lý. Mền gối được buộc gọn cho vào túi; mở tủ của Tô San San lục ra vài bộ áo bông còn gần như mới, gấp gọn cho vào túi; áo khoác, áo dạ, mũ len, găng tay cũng nhét hết vào. Cô còn lấy thêm hai cái áo dày trong tủ của mình.

Còn váy thì sao? Đương nhiên không bỏ qua rồi! Tuy Đông Bắc lạnh thật, nhưng hè sang năm chắc mặc được nhỉ?

Không cần nghĩ nhiều nữa, mang hết!

Từ không gian lưu trữ, cô lấy ra chậu rửa mặt, vải vóc, len sợi… tất cả những thứ thấy dùng được đều nhét vào tui hành lý.

Hai tui to căng phồng, cô định gửi bưu điện. Trong vali nhỏ chỉ để vài bộ đồ để thay cùng đồ dùng cá nhân, cô sẽ mang theo bên người.

Sau đó, cô lấy thêm một túi xách tay, bên trong đựng trứng luộc, hai cái bánh bao, hai cái màn thầu, thêm ít bánh ngọt và kẹo sữa đại bạch thỏ để ăn trên đường.

Dọn dẹp xong, toàn bộ hành lý được thu vào không gian lưu trữ.

Ra khỏi phòng ngủ, phát hiện không có ai ở nhà, Tô Tiểu Tô cười rạng rỡ, trời giúp mình rồi!

Cô quay lại phòng mình, vung tay một cái, thu sạch mọi đồ đạc, cả đồ nội thất cũng không chừa.

Sau đó vào phòng của Tô Kiến Quốc, chẳng thèm nhìn kỹ, lại vung tay thu sạch!

Mở cửa phòng chứa đồ, bước sang phòng của Tô San San, thấy đồ đạc ít ỏi, cô lẩm bẩm: “Thôi thì… thu luôn!”

Vào bếp, cô lục ra tất cả thực phẩm: chỉ còn 5 cân bột ngô, 2 cân bột mì trắng, một hũ dầu nhỏ, một lọ muối. Quả nhiên, nhà không có nữ chủ nhân, ngay cả mua đồ ăn cũng chẳng ai lo.

Tô Tiểu Tô vung tay lên, thu!

Nồi niêu xoong chảo— thu!

Chảo sắt to— thu!

Tủ bếp— thu!

Bệ bếp không thu được, thôi, để lại cho họ vậy.

Nhìn căn nhà trống trơn, bốn bề là tường gạch, không còn gì sót lại, Tô Tiểu Tô gật đầu hài lòng. Khóa cửa xong, cô quay người rời đi, không thèm ngoái lại.

Cô tìm một góc vắng người, lấy hai hộp cơm nhôm từ không gian ra, rồi đến thẳng tiệm cơm quốc doanh. Gọi một phần hoành thánh, một bánh bao nhân thịt, ăn sáng xong thì mua thêm món thịt kho tàu, hai phần cơm trắng và một phần gà rừng hầm nấm để mang theo lên tàu.

Khi đến bưu điện, cô chọn một góc khuất, lấy hai túi hành lý lớn từ không gian ra rồi kéo vào gửi. Làm xong thủ tục, cô còn tiện tay mua vài con tem nhìn như không có giá trị sưu tầm.

Xong xuôi, cô lại đến một cơ quan đặc thù, thuê một cậu bé hết 5 mao với 2 viên kẹo để nhờ chuyển thư tố cáo vào bên trong.

Mọi việc xong xuôi, Tô Tiểu Tô lập tức nhanh chóng lên đường đến nhà ga.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc