Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 15

Trước Sau

break

Tô Tiểu Tô thở hổn hển chạy tới ga tàu, tìm một góc không người, lấy vali và túi xách từ không gian ra, rồi sải bước đi vào nhà ga.

Loa phát thanh vang vọng khắp nơi những khẩu hiệu quen thuộc:

“Hy sinh đầu rơi máu đổ, xây dựng đất nước mới của chúng ta!”

“Tôi là viên gạch cách mạng, ở đâu cần là tôi đến đó!”

“Hưởng ứng chính sách quốc gia, lên núi xuống nông thôn, đến những nơi gian khổ nhất, cùng nhau xây dựng nông thôn mới!”

Những khẩu hiệu hô vang liên tục như tấn công dồn dập, khiến Tô Tiểu Tô suýt nữa cũng thấy máu nóng sôi trào trong người.

Bên trong nhà ga đông nghịt người, hầu hết là thanh niên trí thức xuống nông thôn cùng người thân ra tiễn biệt. Tô Tiểu Tô xách hành lý, len qua đám đông chen chúc bước lên tàu.

“Làm phiền nhường đường một chút, cảm ơn nhé!”

Một nam thanh niên đứng chắn ở lối đi nghe thấy giọng nữ dịu dàng liền quay đầu lại. Thấy là một đồng chí nữ, anh ta lập tức né sang một bên nhường đường.

Tô Tiểu Tô khẽ gật đầu cảm ơn rồi tiếp tục đi vào trong.

“Làm phiền đồng chí nhường đường chút nhé, cảm ơn!”

“Làm phiền nhường một chút, cảm ơn!”

Cô nghiêng người tránh né hành lý nằm la liệt dưới đất, vừa cẩn thận bước đi vừa âm thầm rủa thầm trong lòng. Cuối cùng cũng tìm được đúng chỗ ngồi của mình.

Từ nhỏ tới lớn, cô sống trong hào môn, lần nào ra khỏi cửa cũng ngồi khoang hạng nhất, ai ngờ bây giờ lại phải đi loại tàu đông đúc chen chúc thế này.

Thôi thì, anh hùng không nhắc chuyện xưa.

Cô nhìn vé tàu, rồi đối chiếu số ghế trên toa, xác định đúng là chỗ ngồi sát cửa sổ, nhưng chỗ ấy lại đang bị một cô gái mắt lé chiếm mất. Cô ta tết tóc hai bím dài, mặc bộ quần áo xám xịt.

Chỗ đối diện đã có một nam một nữ đang ngồi.

“Chào đồng chí, làm phiền nhường chỗ cho tôi nhé.”

Cô gái kia giả vờ không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, càng không trả lời.

“Đồng chí, đây là chỗ ngồi của tôi, làm ơn nhường lại cho tôi.”

Lần này giọng Tô Tiểu Tô cao hơn một chút, người xung quanh bắt đầu quay lại nhìn.

Cô gái mắt lé thấy mọi người đều chú ý mình, trong lòng có chút bực bội. Chỉ là một cái ghế thôi mà, cần gì phải làm lớn chuyện như thế chứ, đúng là không biết điều.

“Đồng chí này, tôi hơi say xe, hay là cô ngồi chỗ tôi đi!”

Giọng điệu ra lệnh của cô ta khiến Tô Tiểu Tô lạnh mặt.

Ra ngoài một chuyến mà cũng gặp phải loại người này à?

“Ôi, trùng hợp quá nhỉ! Tôi cũng bị say xe, mà còn nặng lắm ấy. Nhìn đồng chí xinh đẹp lại tốt bụng thế này, chắc chắn sẽ không vì muốn chiếm chỗ của người khác mà trơ mắt nhìn người ta chịu khổ đâu, đúng không? Chúng ta đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, lẽ ra phải biết giúp đỡ nhau. Đồng chí nhất định không nỡ bắt nạt tôi đâu, phải không?”

Tô Tiểu Tô nói xong, tay còn ôm ngực tỏ vẻ yếu ớt, giọng điệu mềm mại vô cùng.

Xinh đẹp và tốt bụng?

Hai người ngồi đối diện không nhịn được mà liếc nhìn cô gái mắt lé. Cô ta cũng dám tự nhận mình như thế sao?

Cô gái mắt lé nghe vậy thì giật mình.

Người này vừa nói mình đẹp sao?

Chưa từng có ai khen cô ta như vậy bao giờ! Mấy câu sau cô ta đã chẳng buồn để tâm nữa, chỉ suy nghĩ xem… nên nhường hay không nhường đây?

Lúc này, có mấy đồng chí nam xung quanh không nhìn nổi nữa, đứng ra bênh vực: “Đúng rồi đấy, chúng ta đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, phải biết hỗ trợ lẫn nhau. Hơn nữa, đồng chí này còn bị say xe, cô nên nhường chỗ đi.”

Một đồng chí nam khác cũng lên tiếng: “Đây vốn không phải là chỗ của cô, chẳng phải rõ ràng là đang bắt nạt người ta sao?”

Mặt cô gái mắt lé lúc xanh lúc trắng, bực tức nói: “Tôi đâu có bắt nạt ai! Tôi có nói là không nhường à!”

Nói rồi cô ta xách túi, ngồi sang ghế ngoài cùng.

Tô Tiểu Tô nghiêng người, gật đầu cảm ơn hai đồng chí nam đối diện, sau đó đặt túi lên giá rồi ngồi xuống ghế của mình.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh chia ly, người thân dặn dò bịn rịn khiến cô cảm thấy mình như người ngoài cuộc.

Chưa kịp cảm thán thì giật mình vì một túi hành lý màu xanh bị nhét vào qua cửa sổ.

“Cha, con ở đây, đưa hành lý cho con đi!”

Một giọng nữ sang sảng vang lên. Tô Tiểu Tô ngẩng đầu theo tiếng nói, thấy một cô gái mặt tròn tóc ngắn kiểu đầu búp bê đang đứng trước mặt.

“Con gái, đỡ lấy!”

Từ bên ngoài, một người đàn ông trung niên lại đưa vào một túi hành lý nữa.

Theo phản xạ Tô Tiểu Tô hơi nghiêng người tránh sang một bên để khỏi bị đụng phải.

Có lẽ cô gái kia cũng nhận ra điều đó, liền mỉm cười xin lỗi với Tô Tiểu Tô. Cô lịch sự đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

“Con gái, xuống nông thôn phải biết tự chăm sóc mình đấy. Có chuyện gì nhớ viết thư cho cha, nghe chưa?” Người đàn ông trung niên ghé sát vào cửa sổ dặn dò con gái mình.

Nếu không phải còn hai đứa nhỏ ở nhà, ông ta cũng chẳng nỡ để con gái phải đi xa thế này.

“Con biết rồi, cha về đi! Cha nhớ gửi tiền cho con hàng tháng đấy nhé!”

Xong!

Cái không khí xúc động vừa mới gợi lên trong lòng Tô Tiểu Tô bị phá tan bởi “áo giáp thép” kiêm “pháo đài nhỏ” của cô gái này!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc