Cô gái mặt tròn cất hành lý xong liền ngồi phịch xuống bên cạnh Tô Tiểu Tô.
Một lát sau, đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh trong tiếng xình xịch.
Tô Tiểu Tô đảo mắt nhìn một vòng, có người đang lén lau nước mắt, có người thì nhoài nửa thân ra ngoài cửa sổ vẫy tay từ biệt. Vui vẻ thì tuyệt nhiên chẳng có ai.
Tàu đi mỗi lúc một xa, không khí trong toa cũng chùng xuống. Kể từ giờ phút này, họ sẽ phải rời xa quê hương.
Chàng trai lúc nãy bênh vực cô vỗ tay nói: “Mọi người nghe tôi nói này, gặp gỡ là duyên, nếu chúng ta đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, lại may mắn cùng một toa tàu, hay là chúng ta làm quen với nhau một chút đi. Tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là Tống Chí Bân, năm nay mười chín tuổi, tốt nghiệp cấp ba, đến từ thành phố A.”
Chàng trai còn lại cũng lên tiếng: “Tôi là Lưu Kiến Quốc, năm nay mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp hai, đến từ thành phố A.”
Một cô gái nói: “Tôi là Trương Như Nguyệt, năm nay mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp ba, đến từ thành phố B.”
Cô gái mắt lác hếch cằm lên tiếng: “Tôi là Lưu Tiểu Lan, năm nay mười chín tuổi, tốt nghiệp cấp ba, cha mẹ đều là công nhân viên chức, đến từ thành phố B.”
Chàng trai ngồi đối diện mở lời: “Tôi là Phó Vân Châu, năm nay hai mươi tuổi, tốt nghiệp cấp ba, đến từ Kinh thị.”
Cô gái bên cạnh anh ta cũng nói: “Tôi là Ôn Khả Khả, năm nay mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp ba, đến từ Kinh Thị.”
Tô Tiểu Tô thoáng sững người, nhưng chỉ trong chốc lát. Không ngờ hai người này lại đến từ Kinh Thị, thảo nào khí chất toát ra có phần khác biệt, vừa điềm đạm lại chững chạc, xem ra gia cảnh không tồi.
Lúc này, cô gái mặt tròn bên cạnh cất tiếng: “Tôi là Lâm Vũ, năm nay mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp ba, đến từ thành phố A.”
“Tôi là Tô Tiểu Tô, năm nay mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp ba, đến từ thành phố A.”
Tô Tiểu Tô có vóc dáng mảnh mai xinh xắn, giọng nói lại dịu dàng ngọt ngào pha chút non nớt, khiến người khác bất giác nảy sinh ý muốn che chở.
Đôi mắt hoa đào vốn nên quyến rũ nay lại trong veo và linh động, tựa như chưa từng vương chút bụi trần. Giọng nói đặc biệt của cô đến Phó Vân Châu vốn lạnh lùng ngồi đối diện, cũng không kìm được mà liếc nhìn thêm một cái.
“Tên cậu hay thật, có phải là chữ ‘tô’ trong ‘mềm mại’ không?” Cô gái mặt tròn hỏi.
Tô Tiểu Tô nhớ cô ấy tên là Lâm Vũ, bèn lắc đầu đáp: “Không phải, cả hai chữ đều là ‘Tô’ trong họ Tô.”
“Đặc biệt thật đấy!”
Tô Tiểu Tô mỉm cười không nói gì thêm. Tên của cô và chủ thân thể đều có nghĩa khác nhau, nói ra cái nào cũng không tiện.
“Cậu xuống nông thôn ở đâu thế?”
“Thị trấn Thanh Thủy, huyện Bảo Thanh, tỉnh Hắc Long.”
Lâm Vũ nghe vậy thì mừng rỡ, cười toe toét: “Tớ cũng đến thị trấn Thanh Thủy, hay quá, chúng ta xuống nông thôn cùng một nơi. Trông cậu yếu ớt thế này, sau này tớ sẽ chăm sóc cho cậu.”
Với con mắt nhìn người của cô, cô gái này vừa nhìn đã biết là người thẳng tính, vô tư. Với ý tốt của người khác, cô đương nhiên vui vẻ đón nhận.
“Tớ cũng sẽ chăm sóc cho cậu.” Tô Tiểu Tô vỗ ngực cam đoan.
Cả hai cùng cười phá lên.
Người bên cạnh tỏ vẻ khó chịu, Lưu Tiểu Lan bĩu môi lẩm bẩm đầy khinh bỉ: “Cái bộ dạng đó của cô thì che chở được cho ai, không làm vướng chân người khác đã là may lắm rồi.”
Lâm Vũ nhìn Lưu Tiểu Lan, chẳng nể nang gì mà đáp trả lại một câu: “Mắc mớ gì tới cô!”
“Cô…”
Lưu Tiểu Lan nghẹn họng, “hừ” một tiếng rồi quay ngoắt đi. Đúng là chó cắn Lữ Động Tân*, không biết lòng tốt của người khác, cái thứ bệnh tật ốm yếu kia thì làm được việc gì chứ, sau này cứ chờ bị liên lụy đi!
*Chó cắn Lữ Động Tân: không biết ai là người tốt, lại đi đối xử tệ bạc với chính người muốn giúp mình.
“Kệ cô ta đi!” Lâm Vũ an ủi Tô Tiểu Tô.
“Không sao đâu!” Chẳng lẽ chó cắn mình, mình lại đi cắn lại nó à.
“Chúng tôi cũng xuống nông thôn ở thị trấn Thanh Thủy, huyện Bảo Thanh, tỉnh Hắc Long.” Ôn Khả Khả ngồi đối diện nói.
Hả?
Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ kinh ngạc nhìn sang.
Từ lúc biết mọi người đều đến cùng một nơi, mối quan hệ giữa họ cũng trở nên gần gũi hơn nhiều.
Ngồi một lúc lâu, trời cũng sắp về trưa, ai nấy đều thấy đói. Vài người đã lục tục lấy đồ ăn trong tay nải ra.
Tô Tiểu Tô cũng lấy hộp cơm nhôm từ trong bọc đồ của mình ra. Bữa trưa của cô là món gà rừng hầm nấm ăn với cơm.