Hộp cơm vừa mở ra, mùi thịt thơm nức đã lan tỏa khắp nơi.
Mấy người đang gặm màn thầu bên cạnh bất giác nuốt nước miếng. Vốn tưởng được ăn màn thầu bột trắng đã là sang lắm rồi, ai ngờ còn có người được ăn thịt.
“Oa, cậu ăn món gà rừng hầm nấm à! Của tớ là sủi cảo nhân thịt. Hôm nay tớ phải xuống nông thôn rồi, nên nằng nặc đòi cha một bữa cho ra trò, không thì hời cho họ quá.” Lâm Vũ vừa nói vừa lắc lắc hộp cơm trong tay.
“Tớ cho cậu ăn sủi cảo.” Lâm Vũ gắp hai cái bỏ vào hộp cơm của Tô Tiểu Tô.
“Tớ mời cậu ăn thịt gà.” Tô Tiểu Tô cũng gắp lại hai miếng thịt vào hộp của Lâm Vũ.
Cả hai vui vẻ cười nói, cùng nhau ăn bữa trưa.
Phó Vân Châu và Ôn Khả Khả đều đến từ Kinh Thị, gia cảnh tốt nên dĩ nhiên chẳng lạ gì mấy món này.
Thế nhưng, có một người trong lòng đã chua loét như giấm. Cớ sao cùng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, người khác được ăn thịt, còn mình lại phải gặm bánh bột ngô?
Ngửi mùi thịt thơm, lòng Lưu Tiểu Lan ngập tràn đố kỵ. Cha mẹ cô ta vốn trọng nam khinh nữ, có của ngon vật lạ gì trong nhà đều dành hết cho anh trai và em trai. Đến cả chuyến đi này cũng là cô ta đi thay cho anh trai, vậy mà mẹ chỉ chuẩn bị cho vỏn vẹn mấy cái bánh bột ngô với ít dưa muối.
Tại sao chứ? Cùng là con gái với nhau, mà Tô Tiểu Tô lại được sống sung sướng như vậy.
“Nhà cô giàu thật đấy, sống thế này sắp bằng tiểu thư nhà tư bản rồi còn gì.” Lưu Tiểu Lan làm ra vẻ ngưỡng mộ.
Tô Tiểu Tô lập tức cảnh giác. Cái thời buổi này, dính dáng đến “tư bản” thì làm gì có kết cục tốt đẹp. Người này rõ ràng là đang muốn hại cô.
“Tổ tiên tám đời nhà tôi là bần nông, chỉ thiếu nước đi nhận cứu tế thôi. Lần này tôi đi là thay cho chị kế, cha ruột thương tôi nên mới dốc hết số tiền còn lại trong nhà mua cho một suất ăn có thịt, để tôi ra ngoài có được một bữa tử tế. Cô cũng xuống nông thôn, chắc hẳn người nhà cũng xót cô lắm nên chắc đã được chuẩn bị đồ ăn ngon rồi nhỉ? Dù sao thì cũng phải ăn no rồi mới lên đường được, phải không!”
Mọi người nghe xong thấy câu này cứ là lạ thế nào ấy, nhưng lại không chỉ ra được nó lạ ở chỗ nào.
Lâm Vũ suýt nữa thì phụt cười, may mà trong miệng đang ngậm sủi cảo. Không ngờ cô bạn mới quen này miệng lưỡi cũng ghê gớm thật, toàn dùng dao mềm đâm trúng tim đen người khác.
Lưu Tiểu Lan cảm thấy tim mình như bị đâm một nhát, tức đến nỗi mặt lúc xanh lúc trắng, tức giận cầm ca uống nước đi lấy nước nóng.
Lâm Vũ giơ ngón tay cái với Tô Tiểu Tô.
“Nhà cậu cũng có mẹ kế à?”
Tô Tiểu Tô gật đầu.
Lâm Vũ méo mặt nói: “Nhà tớ cũng thế. Mẹ tớ mất vì bệnh, cha tớ liền cưới người khác về. Nhưng dì ấy đối xử với tớ cũng được, sau này dì sinh thêm hai đứa em trai, vì chúng còn nhỏ nên mới đến lượt tớ phải đi. Cha tớ thấy có lỗi với tớ nên đã hứa mỗi tháng sẽ gửi tiền cho, nếu không thì tớ đã quậy cho nhà tan cửa nát rồi.”
“Thật ra cha cậu cũng tốt với cậu lắm.”
“Tớ biết ông ấy tốt với tớ, chỉ là tớ không cam lòng khi ông ấy quên mẹ tớ nhanh như vậy. Mẹ kế của cậu… đối xử với cậu có tốt không?” Lâm Vũ hỏi.
Tô Tiểu Tô không đáp lời. Cô không phải kiểu người hễ gặp ai cũng than thân trách phận để được thương hại.
Lâm Vũ bừng tỉnh, chỉ muốn tự vả vào miệng mình một cái, vội nói với vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi nhé, coi cái miệng của tớ này, hỏi linh tinh gì không biết. Nếu dì ấy tốt với cậu thì sao lại để cậu đi thay chị kế được chứ. Thôi kệ, sau này chúng ta ở xa họ rồi, đừng nghĩ đến mấy chuyện bực mình đó nữa là được.”
Tiểu Tô vừa gầy vừa yếu, số lại còn khổ hơn cả mình, sau này phải bảo vệ cậu ấy nhiều hơn một chút, kẻo lại bị người ta bắt nạt.
“Ừm!” Tô Tiểu Tô mỉm cười đáp.
Bữa tối, Tô Tiểu Tô ăn thịt kho tàu với cơm trắng. Cô sẽ không vì vài lời ruồi muỗi của người khác mà bạc đãi bản thân mình.
Lưu Tiểu Lan bị một vố bẽ mặt vào buổi trưa, nên buổi chiều không dám kiếm chuyện nữa, nhưng vẫn không giấu được sự ghen ghét trong ánh mắt.
Tô Tiểu Tô ung dung tự tại trên tàu, nào hay ở nhà, cha cô sắp gặp họa lớn ập xuống đầu.