"Tiểu Tô, mau tỉnh đi!"
Lâm Vũ lay người Tô Tiểu Tô.
"Ưm... đừng quậy nữa! Người ta đang ngủ mà!" Cô xoay người rồi lại ngủ thiếp đi.
"Tiểu Tô, cậu mau tỉnh lại đi, không dậy đi làm là muộn đấy."
"Thượng cống? Thượng cống cho ai?" Tô Tiểu Tô lẩm bẩm.
Lâm Vũ: "..."
Đúng là chỉ muốn trợn trắng mắt lên trời.
"Thượng cống cái gì mà thượng cống, là ra đồng làm việc, đi làm kiếm công điểm. Cậu không cần công điểm nữa à, cẩn thận trưởng thôn tới tìm cậu đấy."
Công điểm?
Tô Tiểu Tô choàng tỉnh ngồi bật dậy!
"Đi làm!"
Cô quên mất, bây giờ cô là thanh niên trí thức, phải kiếm công điểm. Trong nháy mắt, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Lâm Vũ thầm nghĩ, cuối cùng cũng tỉnh rồi!
Tô Tiểu Tô nhanh nhẹn thay chiếc áo sơ mi cotton màu xám và quần đen, chân đi đôi giày vải thủ công, rồi tết một bím tóc xương cá sau gáy, trông vừa trong trẻo thoát tục lại có nét tinh nghịch.
Sau khi vệ sinh cá nhân nhanh gọn, cô ăn hai cái bánh hạch đào và một quả trứng gà. Cô lại lấy hai chiếc mũ che nắng từ trong túi hành lý ra, nói: "Tiểu Vũ, đây là mũ chống nắng tớ tự làm. Con gái chúng ta nhất định phải bảo vệ da của mình khi làm việc dưới nắng, nếu không sẽ bị cháy nắng, không chỉ đen đi mà còn nổi tàn nhang nữa. Cậu có muốn đội một cái để phòng ngừa không?"
Lâm Vũ nhìn chiếc mũ che nắng có kiểu dáng kỳ lạ trước mắt, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy.
"Kiểu dáng này lạ thật đấy!" Lâm Vũ nhận lấy rồi tò mò nói.
"Trên mũ rơm này có thêm một miếng vải, bên dưới có thêm một tấm che, đội lên đầu không chỉ che mặt mà còn che được cả cổ, như vậy sẽ không bị đen. Cậu xem này!"
Tô Tiểu Tô vừa nói vừa đội mũ lên.
Lâm Vũ nhìn Tô Tiểu Tô chỉ để lộ đôi mắt, thầm cảm thán thứ này đúng là quá tốt, cũng chỉ có cái đầu của Tiểu Tô mới nghĩ ra được ý này.
"Tớ đội, tớ đội!"
Nói thừa, không đội mới là đồ ngốc!
"Bao nhiêu tiền? Tớ đưa cho cậu!"
Một cái mũ rơm với hai miếng vải vụn, tính ra chưa tới hai mao, có cần phải lấy tiền không chứ!
Huống hồ Tiểu Vũ còn là người bạn thân nhất của cô ở đây.
"Thứ này không đáng giá tiền, tặng cậu đó!" Tô Tiểu Tô hào phóng xua tay.
Tiểu Tô tốt với mình như vậy, sao mình có thể cứ chiếm hời của Tiểu Tô mãi được!
Cô ấy cũng muốn tặng quà cho Tiểu Tô, nên tặng gì bây giờ?
Có rồi!
Lâm Vũ nghĩ tới điều gì đó, bèn nói: "Tớ cũng có thứ này cho cậu!"
Nói xong liền chạy đi mở tủ.
Tô Tiểu Tô có chút tò mò nhìn cô ấy, không ngờ Tiểu Vũ cũng có đồ muốn tặng mình.
"Nè! Cho cậu!"
Lâm Vũ kéo tay Tô Tiểu Tô, nhét thẳng thứ đó vào tay cô rồi nắm cổ tay cô kéo ra ngoài.
Tô Tiểu Tô cúi đầu nhìn thứ trong tay, không ngờ lại là một túi hạt sô-cô-la nhập khẩu!
Tô Tiểu Tô có chút bất ngờ xen lẫn vui mừng, món quà này được đấy.
"Đây là cha tớ nhờ người mua ở cửa hàng ngoại hối đấy, không có phiếu ngoại hối thì người thường không mua được đâu! Hơn nữa tớ nghe nói cửa hàng ngoại hối này toàn bán cho người nước ngoài, trước đây tớ cũng chỉ tình cờ được ăn một lần. Lần này xuống nông thôn, tớ năn nỉ cha tớ mãi ông ấy mới mua cho đó. Ngọt lắm, còn ngọt hơn cả đường nữa, cậu mau nếm thử đi."
Tô Tiểu Tô mở gói, lấy một viên bỏ vào miệng. Hương vị quen thuộc tràn ngập vị giác, mềm mịn như lụa, đắng mà lại ngọt, hương thơm còn vương lại nơi đầu lưỡi.
"Có phải ngon lắm không?"
"Ừm, rất ngọt."
Hai người nhìn nhau cười.
Khi hai người đến quảng trường, những người khác đã đến đông đủ từ lâu.
Mọi người nhìn hai người bịt kín mít chỉ hở đôi mắt với ánh mắt kỳ lạ, thật sự không biết nên nói gì.
Người thành phố đúng là thích ra vẻ!
Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ đứng ở cuối hàng, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.
"Khụ... khụ."
Trưởng thôn ho nhẹ hai tiếng, hắng giọng rồi nói: "Vì mọi người đã đến đủ, vậy thì tôi nói vài lời."