Tô Tiểu Tô ngồi vắt chéo chân trên thành giếng, nhìn bà lão đang đứng trước mặt hỏi: “Nói đi, bà đã lảng vảng ba năm rồi, tại sao vẫn không muốn đi?”
“Cô gái, đời tôi khổ lắm! Hồi tôi còn trẻ, cha của mấy đứa nhỏ đã mất, để lại hai đứa con trai. Tôi một tay vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi chúng nó khôn lớn, còn chưa được hưởng phúc thì lại gặp phải nạn đói. Nhà nhà ngày ngày đào rau dại, gặm vỏ cây, tôi chẳng được ăn thứ gì ngon. Mắt thấy cuộc sống khá hơn, lúc đi lấy nước tôi lại rơi xuống giếng chết đuối, tôi chết oan quá!”
“Rồi sao nữa?”
Tô Tiểu Tô chống hai tay ra sau, ngón tay gõ nhẹ lên thành giếng.
“Tôi vẫn muốn sống một cuộc sống tốt, tôi muốn ăn thịt, ăn thật nhiều thịt. Sau khi tôi chết, hai đứa con bất hiếu đó chỉ chuẩn bị cho tôi một cái bánh bột ngô và mấy quả trứng gà rồi muốn đuổi tôi đi, sao tôi có thể để chúng được như ý. Hừ, đến cả tiền giấy cũng không đốt cho tôi, pháo cũng không đốt, thế thì tôi xuống dưới đó tiêu gì? Chẳng lẽ nhìn những con quỷ khác tiêu tiền như nước, còn tôi thì đứng trơ mắt nhìn sao? Tôi không muốn!”
Bà lão tức giận mặt mày cau có.
Tô Tiểu Tô cũng ngớ người trước lối suy nghĩ này.
“Ở địa phủ, chỉ có đồ cúng là dùng được, tiền giấy, người giấy, vàng mã đều vô dụng, dưới đó không có chỗ bán đồ, các người có nhiều tiền cũng không có chỗ tiêu. Cho nên bà không cần bận tâm những thứ này, đều là vật ngoài thân. Nếu lúc sinh thời bà không có nghiệp chướng, sẽ rất nhanh được đi đầu thai.”
“Dưới đó không có chỗ bán đồ à?”
Tô Tiểu Tô gật đầu.
“Vậy… vậy thì đừng đốt tiền giấy cho tôi nữa, mua giấy cũng tốn tiền! Tôi còn muốn ăn thịt, phải ăn no nê rồi mới lên đường, mỗi dịp lễ tết phải để hai đứa con bất hiếu đó chuẩn bị đồ cúng thật ngon cho tôi.”
“Con trai bà tên gì?”
“Con trai lớn tên Trương Đại Thắng, con trai thứ hai tên Trương Đại Thiên.”
Tô Tiểu Tô: “…”
Đại Thắng? Đại Thiên? Cũng không sợ tổ tiên gánh không nổi.
“Được!”
Suy nghĩ một lát, Tô Tiểu Tô lại nói: “Bà cứ ở đây trước đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài, xong việc tôi sẽ gọi bà.”
Bà lão vui mừng, mặt cười nhăn lại thành một đống, liên tục gật đầu.
Tô Tiểu Tô đứng dậy, sải bước rời đi.
Trong bóng tối cách đó không xa, một bóng người cao lớn, đứng thẳng tắp ở đó, đôi mắt tựa dã thú, âm trầm sắc bén nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Tiểu Tô.
Những lời nói vừa rồi, anh đã nghe không sót một chữ.
Có điều, thứ anh nhìn thấy là Tô Tiểu Tô lẩm bẩm một mình giữa đêm khuya.
Nhưng anh không ngốc, qua từng câu chữ, anh đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó, chỉ là không dám tin mà thôi.
Gần đến điểm thanh niên trí thức, Tô Tiểu Tô tắt đèn pin, mò mẫm đi vào sân.
“Ai đó?”
Một tiếng quát trầm khàn vang lên, Tư Vân Đình cảnh giác nhìn về phía cổng sân.
Tô Tiểu Tô khựng lại một chút, rồi thản nhiên bước tới.
“Là tôi!”
Tư Vân Đình nhìn người con gái bước ra từ trong bóng tối, mày như tranh vẽ, da mịn như tuyết, vừa giống yêu ma lại vừa giống tiên nữ, quyến rũ lòng người. Thế nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng vô hại, tạo nên một sự hài hòa kỳ lạ.
Trong lòng Tư Vân Đình đột nhiên nảy ra một câu: Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa*.
*Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa: nghĩa là cây đào xanh tươi, hoa đào đỏ thắm rực rỡ, hình ảnh ẩn dụ cho cô gái trẻ đẹp, tươi vui.
“Cô đã đi đâu?”
“Tôi không ngủ được, nên ra ngắm trăng hóng gió.”
Tư Vân Đình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, đừng nói là mặt trăng, đến một ngôi sao cũng chẳng có.
Anh ta lắc đầu, rồi cũng quay về phòng.
Vốn dĩ anh ta ra ngoài đi vệ sinh, không ngờ lại gặp thanh niên trí thức Tô, không biết nửa đêm nửa hôm cô đã đi đâu.
Tô Tiểu Tô rón rén vào phòng, cởi quần áo, chui vào chăn, ngủ thiếp đi trong một giây.