Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 44: Con quỷ nhỏ run lẩy bẩy

Trước Sau

break

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có. Tô Tiểu Tô cầm đèn pin soi một vòng, đây là một khoảng đất trống nhỏ, bên cạnh có mấy hộ gia đình.

Tô Tiểu Tô xem xét bố cục một chút, nhà ở xây cuối đường, gọi là “lộ hướng sát”, nhà này ắt sẽ tổn hại gia chủ. Nhà xây ở ngã ba đường, phạm “tiễn đao sát”, gia chủ dễ gặp tai ương bất ngờ, không biết nhà này đã xảy ra chuyện gì chưa. Chà, nhà này còn thú vị hơn, “tiêm khiếu sát”?

Năm hộ mà có đến ba hộ có vấn đề, tỉ lệ này cũng cao thật.

“Lộc cộc.”

Một tiếng động rất nhỏ vang lên từ phía sau, trong đêm tĩnh lặng lại càng rõ ràng.

Tô Tiểu Tô từ từ quay đầu lại.

Không một bóng người.

Tô Tiểu Tô quay lại hỏi hệ thống: “Hệ thống, An Tú Tú ở đâu?”

Một lúc sau.

[Phía sau.] Giọng nói máy móc vang lên.

Tô Tiểu Tô từ từ quay người lại, giơ đèn pin lên, cẩn thận quan sát xung quanh.

“Ục… ục…”

Âm thanh như tiếng nước sủi bọt lại lọt vào tai.

Tô Tiểu Tô đi về phía trước, một cái giếng đen ngòm hiện ra trước mắt.

Bước lên bậc thềm, Tô Tiểu Tô đến bên miệng giếng, nhìn xuống dưới.

Ròng rọc đã cũ nát, thành giếng ẩm ướt phủ đầy rêu xanh, sợi dây thừng to bằng ngón tay rũ xuống giếng, nước giếng sâu không thấy đáy.

Nước là khí chí âm, nước thông dương khí mới có thể cho người dùng; còn nước thông âm linh, đa phần là oán khí, đây cũng là lý do tại sao nhiều thủy quỷ không thể đầu thai tự nhiên.

Mặt nước yên tĩnh đột nhiên nổi lên một bọt nước, rồi hai, ba cái, Tô Tiểu Tô lùi lại hai bước, tay nắm chặt chuông Âm Dương Càn Khôn nhìn chằm chằm mặt nước.

Những ngón tay trắng bệch, sưng vù vươn ra khỏi mặt nước, mái tóc đen nổi lềnh bềnh trong nước, từ từ bò lên, bẹp… bẹp… bẹp…, chẳng khác gì Sadako*.

*Sadako: một nhân vật ma nử nổi tiếng trong phim kinh dị Nhật Bản.

Tim Tô Tiểu Tô như treo ở cổ họng.

Toàn thân thuỷ quỷ ướt sũng, dưới chân cũng là một vũng nước.

Tô Tiểu Tô thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, trông còn ưa nhìn hơn những con quỷ cô từng thấy ở dưới kia, ít nhất không thiếu tay thiếu chân.

Nếu không cô thật sự sợ mình đau mắt.

“Bà là An Tú Tú đúng không?” Tô Tiểu Tô lên tiếng hỏi.

Con thủy quỷ đó ngạc nhiên nhìn cô, không chắc cô có đang nói chuyện với mình không.

“Tôi đang nói chuyện với bà đấy, bà có phải là An Tú Tú không?”

Thủy quỷ kinh ngạc mở to mắt, không ngờ có người có thể nhìn thấy mình.

Nó đã lảng vảng trong thôn này hơn ba năm rồi, không ai có thể nhìn thấy nó, cũng không ai có thể nghe thấy nó nói.

“Cô… sao cô có thể thấy tôi?”

“Tôi đến để tiễn bà lên đường.”

Con thủy quỷ nghe xong liền lùi lại, dường như rất sợ cô.

Tô Tiểu Tô cũng ngẩn ra.

“Tôi… tôi không đi đâu.”

Cái gì cơ?

Mi đừng nói với tao là tao bận rộn cả đêm mà mi lại không đi, thế thì tao làm sao hoàn thành nhiệm vụ?

Mắt Tô Tiểu Tô lóe lên tia hung ác, con quỷ kia sợ đến mức định bỏ chạy.

“Đứng lại, bà… bà quay lại đây!”

Tô Tiểu Tô quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng, để nó biết thế nào là N năm giáo dục bắt buộc.

“Nếu bà còn không qua đây, tôi sẽ đánh cho bà hồn bay phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.” Tô Tiểu Tô uy hiếp.

Con quỷ kia sợ đến run lên, ý định phản kháng vừa nhen nhóm đã bị dập tắt không thương tiếc.

Do quanh năm bị ảnh hưởng bởi địa phủ, khí thái âm trên người Tô Tiểu Tô có thể sánh ngang với quỷ vương, nay lại cầm trong tay chuông Âm Dương Càn Khôn, ác quỷ, lệ quỷ bình thường thật sự không đấu lại cô.

Nhìn con quỷ nào đó với mái tóc ướt bết dính trên mặt, quần áo thì chằng chịt mảnh vá, khóe mắt Tô Tiểu Tô giật giật.

“Bà đổi hình dạng khác đi.”

Con thủy quỷ cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình, quả thật có chút không ổn. Nó xoay người một cái, một bà lão có dáng người nhỏ mặc áo liệm, tóc búi cao, đầu cài trâm gỗ liền xuất hiện trước mặt Tô Tiểu Tô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc