"Hai ngày nay đại đội chúng ta có thêm tám thanh niên trí thức mới. Hôm nay là ngày đầu tiên họ đi làm, vậy nên sẽ do người dân dẫn dắt trước, cụ thể thì nghe theo sự sắp xếp của đội trưởng đội sản xuất. Sau này các cô cậu có chuyện gì thì cứ đến tìm thẳng tôi là được." Trưởng thôn nói với các thanh niên trí thức mới đến.
"Còn một chuyện nữa, đã xuống nông thôn rồi thì sau này phải chăm chỉ làm việc, không được làm ảnh hưởng đến đội sản xuất của chúng ta. Đồng thời tôi cũng tin các cô cậu sẽ làm được. Chỉ khi kiếm được nhiều công điểm thì mới được chia nhiều lương thực, các cô cậu mới được ăn no."
Ngụ ý là nếu các cô cậu không làm việc, ít công điểm thì chỉ có thể chịu đói, trong đội sẽ không lo đâu.
Trưởng thôn nói xong còn cố ý liếc nhìn hai người họ.
Tô Tiểu Tô vội vàng gật đầu theo mọi người, tỏ ý đã hiểu.
Sau buổi họp sáng, người dân vác nông cụ đi làm.
Đội trưởng đội sản xuất Tào Kiến Quân ở lại, nói với các thanh niên trí thức: "Vụ mùa bận rộn vừa qua, công việc bây giờ không nặng lắm, người mới đến cũng có thể làm quen dần. Hôm nay, nhiệm vụ của các thanh niên trí thức nữ là nhổ cỏ, nhiệm vụ của các thanh niên trí thức nam là cuốc đất. Đi theo tôi!"
Đội trưởng Tào dẫn họ ra đồng.
Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ đi cuối hàng, Vương Hồng Mai quay đầu lại nói với họ: "Hai người đội cái gì thế? Sao lại che kín mít vậy?"
Tô Tiểu Tô không thèm để ý đến cô ta.
"Mũ!" Lâm Vũ đáp.
Vương Hồng Mai nói với ý đồ xấu: "Chúng ta là thanh niên trí thức xây dựng đất nước, phải không sợ khổ, không sợ mệt, sẵn sàng hi sinh đầu rơi máu chảy. Hai người các cô còn chưa xuống ruộng đã che chắn kín mít như vậy, chỉ sợ mình chịu chút khổ, phơi chút nắng. Tư tưởng tư bản chủ nghĩa như vậy là tuyệt đối không thể có! Điều này hoàn toàn đi ngược lại với lời nói của vĩ nhân, tư tưởng giác ngộ cần phải nâng cao đó!"
Giọng nói này không hề nhỏ, những người đang đi đường đều nghe thấy.
Tô Tiểu Tô ngước mắt nhìn Y Thấm Tuyết đang đứng cạnh Vương Hồng Mai, đừng tưởng cô không thấy bộ dạng hai người họ cúi đầu thì thầm lúc nãy.
Lâm Vũ nghe vậy thì hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ một cái mũ lại có thể gây ra nhiều chuyện như vậy, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Tô Tiểu Tô khinh thường "chậc" một tiếng.
"Chậc chậc chậc, thanh niên trí thức Vương đúng là nhân tài mà, cứ mở miệng ra là có thể vu khống người khác. Cô mà làm cảnh sát thì e là khắp thiên hạ này toàn là án oan sai mất!”
“Cô ghen tị chúng tôi có mũ đội thì cứ nói thẳng, lại còn cứ thích vừa làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ. Da mặt dày của cả nhà cô đều dán hết lên mặt cô rồi à? Tuy não với ruột già trông giống nhau, nhưng cô cũng không thể chứa toàn thứ giống nhau được!”
“Hai chúng tôi đội cái mũ, sợ đen da thì đã làm sao? Chúng tôi lại không phải không xuống ruộng làm việc, có ảnh hưởng gì đến vô đâu, đúng là ăn dưa muối mà lo chuyện bao đồng! Chẳng phải là không cho cô mượn thôi sao, cô cũng không cần phải ghi hận chúng tôi như vậy chứ! Suy cho cùng, tơ tưởng đồ của người khác là không đúng đâu."
Vương Hồng Mai vô cùng tức giận, hai tay run rẩy chỉ vào hai người họ: "Cô... các cô..."
"Nhà nước đề xướng tinh thần gian khổ giản dị. Tiểu Vũ, tối qua ai đã ăn vụng thịt ấy nhỉ? Tiêu chuẩn sống mà được ăn thịt thế này không thấp đâu nha! Cậu nói xem có phải đám tư bản ngày nào cũng ăn thịt không?"
Lâm Vũ ngẩn ra, lập tức hiểu ý của Tô Tiểu Tô: "Ồ, tớ nhớ ra rồi, tối qua hình như thanh niên trí thức Vương có ăn vụng thịt thì phải. Điều kiện sống của giai cấp tư sản đúng là không thấp chút nào, cũng chỉ có thanh niên trí thức Vương mới xứng thôi, đâu như đám người nghèo khổ như chúng ta, căn bản là không ăn nổi thịt." Lâm Vũ tủi thân nói.
Vương Hồng Mai nghe vậy thì sợ hãi, cô ta không ngờ chuyện mình ăn vụng thịt lại bị phát hiện. Đây là số phiếu thịt mà cô ta đã dành dụm nửa năm, lén lút mua thịt khô. Bây giờ còn bị chụp mũ tư sản, vậy thì cô ta còn đường sống sao.
Cô ta rụt cổ, ánh mắt vừa hoảng hốt vừa né tránh, vội vàng nhìn Y Thấm Tuyết, hy vọng cô ta sẽ nói giúp mình, dù sao vừa rồi cô ta cũng nghe lời Y Thấm Tuyết mới đi gây sự với Tô Tiểu Tô.
Y Thấm Tuyết thầm tức giận, Vương Hồng Mai đúng là đồ vô dụng.
Bề ngoài, cô ta ra vẻ một người chị em thân thiết nói: "Thanh niên trí thức Tô hiểu lầm rồi, thanh niên trí thức Vương chỉ đùa một chút thôi, không có ác ý đâu. Chị em chúng ta nói đùa với nhau một chút, không sao đâu mà. Chắc hẳn lòng dạ của thanh niên trí thức Tô rộng lượng, sẽ không để ý đến trò đùa này đâu, phải không?"
Tô Tiểu Tô nhướng mày, nhìn cô ta đầy ẩn ý.
"Lúc cô ta nói tôi sao không thấy thanh niên trí thức Y ra mặt thể hiện tình chị em thắm thiết? Ngược lại, khi tôi nói xong, cô ta đuối lý thì cô lại ra làm người giảng hòa."
Tô Tiểu Tô nhìn cô ta đầy vẻ châm chọc.
"Đùa giỡn? Nghĩ cách chụp mũ tư bản chủ nghĩa cho đồng chí của mình mà cũng gọi là đùa giỡn à?Thanh niên trí thức Y đúng là biết đùa. Đây chẳng phải là đẩy đồng chí của mình vào chỗ chết sao? Hôm nay cô ta vu khống tôi, ngày mai có thể sẽ vu khống người khác, lẽ nào thanh niên trí thức Y cứ để mặc cho kẻ xấu bụng này nhởn nhơ ở điểm thanh niên trí thức sao?”
“Hôm nay cô ta không xin lỗi, không bồi thường, tôi sẽ đi báo với đại đội trưởng, để đại đội trưởng làm chủ."