Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 41: Tôi thật sự phục rồi

Trước Sau

break

Khi Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ chạy tới Cung Tiêu Xã thì bọn họ đã đi rồi.

Nhìn những món đồ trong quầy, Tô Tiểu Tô thấy trong không gian của mình gần như có đủ cả, không cần mua thêm, chỉ có thể đợi lần sau tự mình lên thị trấn rồi lấy ra dùng.

Lâm Vũ mua một cái phích nước, chậu rửa mặt, đường đỏ, dầu cao, bánh hạch đào và đồ hộp.

Tô Tiểu Tô thì mua hai hộp đồ hộp, hai hộp diêm, một cái đèn pin và một cái phích nước.

“Chị gái xinh đẹp ơi, hai chúng em là thanh niên trí thức xuống nông thôn, trong tay không có nhiều phiếu, không biết ở đây có thứ gì không cần phiếu không ạ?” Tô Tiểu Tô nhìn cô nhân viên bán hàng, nói giọng nịnh nọt.

Hả?

Cô nhân viên bán hàng ngẩn ra, nhìn cô bé mười mấy tuổi trước mặt với dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, không ngờ cô lại gọi mình là chị, còn khen xinh đẹp nữa, khóe miệng cứ nhếch lên, đè xuống cũng không được.

“Ối chà, em gái ơi! Chị đâu có đáng để em gọi là chị? Em gọi chị là dì thì còn tạm được.” Chị gái che miệng cười thật thà.

“Chị đùa em à, chị trông có lớn hơn em bao nhiêu đâu!”

Tô Tiểu Tô chớp chớp đôi mắt trong veo, ngơ ngác nhìn cô nhân viên bán hàng.

Trong lòng cô nhân viên sướng nở hoa: “Em gái, chỉ cần nghe cái miệng nhỏ này của em thôi, hôm nay chị sẽ cho em xem vài món đồ tốt.”

Cô nhân viên nói với đồng nghiệp bên cạnh một tiếng rồi ra hiệu cho hai người đi theo.

Lâm Vũ lén giơ ngón tay cái với Tô Tiểu Tô, Tô Tiểu Tô nhướng mày, mỉm cười không nói.

“Em gái, vải này mới về hôm qua, tuy có chút lỗi nhưng không ảnh hưởng gì đến việc may mặc đâu! Em xem chất vải này tốt biết bao, chỉ là có vài chỗ nhỏ nhuộm không đều màu thôi, một đồng hai một mét, bốn mao một thước, không cần phiếu, hai em có lấy không?”

“Lấy ạ! Cảm ơn chị nhiều, nếu không có chị, sao chúng em mua được món đồ vừa tốt vừa rẻ thế này.”

“Mới ba năm, cũ ba năm, vá vá víu víu lại ba năm” thời buổi này, vải vóc là mặt hàng khan hiếm.

“Chị còn bao nhiêu vậy?”

“Vải đen hai tấm, vải bông trắng một tấm, vải hoa hai tấm, những loại khác đã chia hết rồi, hiện tại chỉ còn lại từng này thôi.” Cô nhân viên chỉ vào năm tấm vải trên kệ hàng.

Tô Tiểu Tô quay đầu hỏi Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, cậu muốn bao nhiêu?”

Lâm Vũ xuống nông thôn, cha cô ấy cho cô ấy hai trăm đồng và một ít phiếu. Tuy rằng mỗi tháng ông ấy sẽ gửi tiền cho cô ấy nhưng dù sao cũng chưa bắt đầu gửi. Có mẹ kế ở nhà, sau này có thay đổi gì hay không cũng khó nói, nên cô ấy phải đề phòng bất trắc.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có số vải này cô ấy có thể may thêm vài bộ quần áo bông mùa đông, còn tấm vải bông trắng kia có thể dùng để may đồ lót.

“Mỗi loại cho tớ ba mét nhé!” Lâm Vũ nói.

“Chị ơi, chị cắt cho Tiểu Vũ mỗi loại ba mét, còn lại em lấy hết.” Tô Tiểu Tô hào sảng nói.

“Em lấy hết á? Chỗ này cộng lại cũng hơn một trăm đồng đấy! Em có chắc mình muốn lấy hết không?” Cô nhân viên ngạc nhiên hỏi.

“Vâng ạ, chúng em còn phải ra bưu điện, lát nữa quay lại lấy được không?”

“Đương nhiên là được.”

Trả tiền xong, Lâm Vũ ôm vải, Tô Tiểu Tô cầm phiếu lấy hàng, hai người rời khỏi Cung Tiêu Xã.

Họ nhanh chân đến tiệm cơm quốc doanh, gọi một phần thịt kho tàu, hai phần cơm, bốn cái bánh bao nhân thịt. Hai người ăn uống no nê, miệng bóng nhẫy mỡ rồi mới đi đến bưu điện.

“Vì nhân dân phục vụ, chào đồng chí, tôi đến nhận bưu kiện.”

Tô Tiểu Tô đưa giấy tờ của mình ra.

“Không sợ khổ, không sợ mệt, phục vụ không có điểm dừng. Đồng chí, có bưu kiện của cô.” Nhân viên bưu điện nhìn tên trên giấy tờ rồi chắc chắn nói.

Bưu kiện ở thị trấn vốn không nhiều, huống hồ hai cái bưu kiện này lại siêu to, nên cô ta có ấn tượng rất sâu sắc. Vừa nhìn thấy tên, cô ta đã nghĩ ra ngay.

“Đồng chí, đây là bưu kiện của cô, mời ký tên rồi có thể mang đi.”

Nhân viên vất vả kéo hai cái bưu kiện lớn ra.

Lâm Vũ nhìn hai cái bưu kiện to sắp bung ra trước mắt mà mắt trợn tròn.

Thật không biết Tiểu Tô nhét đồ vào kiểu gì nữa.

Ký tên xong, Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ khom lưng, kéo hành lý ra ngoài.

Trán cả hai đều lấm tấm mồ hôi.

“Tớ thật sự phục cậu rồi!” Lâm Vũ lau mồ hôi, cạn lời nói.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc