Tô Tiểu Tô cười có chút lấy lòng.
Lâm Vũ chỉ thiếu nước trợn trắng mắt.
Hai người hì hục mãi cuối cùng cũng đến được nơi xe bò đang đỗ. Dưới gốc cây, Y Thấm Tuyết và những người khác đã đợi sẵn ở đó.
Thấy hai đồng chí nữ Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ xách hành lý nặng nề, Trương Nhất Phàm là người đầu tiên bước tới. Tuy từ nhỏ được nuông chiều nhưng anh ta vẫn có sự lịch thiệp cơ bản của một quý ông.
Tiêu Khôn cũng theo sát phía sau.
Thấy cả hai người đều đã đi, Phó Vân Châu liền không nhúc nhích.
“Đưa cho tôi, đưa cho tôi!”
Không đợi Tô Tiểu Tô lên tiếng, Trương Nhất Phàm đã nhận lấy hành lý rồi sải bước đi, Tô Tiểu Tô hoàn hồn vội vàng cảm ơn.
Tiêu Khôn cũng nhận lấy hành lý từ tay Lâm Vũ.
“Tiểu Vũ, tớ ra cửa hàng Cung Tiêu Xã một chuyến, cậu ở đây trông hành lý giúp tớ nhé, tớ về ngay.” Tô Tiểu Tô nói với Lâm Vũ đang đấm lưng thùm thụp rồi quay đầu đi thẳng.
“Ơ!”
Trong chớp mắt, Lâm Vũ đột nhiên nhớ ra mấy tấm vải kia, cô ấy vội gọi: “Tiểu Tô, tớ đi với cậu!”
“Không cần lo, tớ về ngay đây.”
Tô Tiểu Tô xua tay, bước chân ngày một nhanh hơn.
Chị em tốt ơi, cậu ở đây thì tớ dùng không gian kiểu gì!
Bây giờ đã hơn một giờ, cô phải quay lại trước hai giờ. Vừa đi vừa chạy, cuối cùng cô cũng đến được cửa hàng Cung Tiêu Xã.
Cô cầm phiếu lấy hàng, vận chuyển số vải ra ngoài rồi tìm một góc khuất không người, lần lượt cất vải vào không gian, sau đó vội vã quay về.
Mẹ nó!
Mệt chết bản cung rồi!
…
Y Thấm Tuyết nhìn những túi hành lý trên xe bò, trong lòng dấy lên một tia ghen tị mà chính cô ta cũng không nhận ra: “Thanh niên trí thức Lâm, hành lý của cô trông nặng thật đấy, thảo nào trán vã cả mồ hôi.”
Lâm Vũ còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nói: “Hành lý này là của Tiểu Tô.”
Ánh mắt Y Thấm Tuyết lạnh dần, dường như vô tình nói: “Thật không ngờ thanh niên trí thức Tô xuống nông thôn lại chuẩn bị nhiều đồ như vậy, xem ra điều kiện gia đình cô ấy rất tốt, cha mẹ cũng cưng chiều nên không nỡ để cô ấy chịu khổ ở nông thôn. Haiz, con đi ngàn dặm mẹ lo lắng mà!”
Quả nhiên, mấy bà thím trong thôn đứng cách đó không xa liền sáng mắt lên.
Vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy rất rõ, khuôn mặt của thanh niên trí thức Tô kia quả thực giống như yêu tinh, họ chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, đến họ còn bị mê hoặc, huống chi là đàn ông.
Ai mà cưới được cô, sau này còn xuống giường nổi không?
Trên đường tới đây, sao họ lại không để ý nhỉ.
Đặc biệt là thím Trần, bà ta nhìn hai cái bưu kiện lớn mà mắt sáng rực. Vừa có tiền, vừa xinh đẹp lại có học thức, miễn cưỡng cũng xứng với con trai thứ ba nhà bà ta. Sau này kết hôn, bảo nhà gái tìm cho thằng ba một công việc, thế là con trai bà ta sẽ trở thành người thành phố ăn lương nhà nước, xem khắp mười dặm tám thôn này còn ai dám coi thường nhà bà ta nữa.
Nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ của cô gái này lúc nãy, hành lý mình đang xách ngon lành lại còn đi quyến rũ đàn ông xách hộ. Với cái vẻ lẳng lơ này, sau này không thể để cô ta cứ bám lấy con trai mình được, kẻo lại làm hại thân thể con trai bà ta.
Nghĩ đến đây, thím Trần quyết định sau này phải để ý động tĩnh trong phòng con trai mình nhiều hơn.
Nếu Tô Tiểu Tô biết được suy nghĩ lúc này của thím Trần, chắc chắn cô sẽ lấy súng 38 ra bắn bà ta.
Phì!
Thứ gì không biết!
Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đã xấu còn lắm trò.
Hai người phụ nữ bên cạnh nghĩ đến cháu trai nhà mẹ đẻ cũng có chút động lòng, nhưng cũng chỉ là thoáng qua trong suy nghĩ.
Y Thấm Tuyết không bỏ qua phản ứng của mấy người phụ nữ, đặc biệt là lòng tham không hề che giấu trong mắt thím Trần. Xem ra sau này có kịch hay để xem rồi.
Chỉ cần mình thêm chút dầu vào lửa, Tô Tiểu Tô sẽ trở thành con mồi bị cả thôn nhòm ngó. Lỡ có chuyện gì xảy ra, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết cô.
Y Thấm Tuyết dịu dàng mỉm cười đứng dưới bóng cây, tạo cho người ta cảm giác năm tháng tĩnh lặng, bình yên thanh thản, khiến người khác không hề nhận ra được suy nghĩ trong lòng cô ta.