“Chú, chú xem những thứ này bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông trung niên nhìn những món đồ đó: “Báo hai mao, sách vở năm mao, ghế bốn mao, hai cái hộp một đồng.”
Tô Tiểu Tô trực tiếp móc ra hai đồng mốt đưa cho ông ta.
Hai người nhanh tay nhanh chân ôm đồ rời đi, người đàn ông trung niên nhìn theo hướng họ đi, khóe miệng cong lên. Đừng tưởng ông ta không nhìn ra giá trị của những thứ đó, Hoàng Hoa Lê? Gỗ tử đàn?
Xem ra sau này họ còn có cơ hội gặp lại, tướng mạo vốn tưởng đã chết yểu lại vẫn sống sờ sờ, kẻ nghịch thiên cải mệnh như vậy, ắt có liên quan đến Huyền Môn, chỉ không biết con nhóc này xuất thân từ môn phái nào?
Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ hoàn toàn không biết suy nghĩ của người phía sau.
Lúc này, hai người đang ôm đồ vội vã chạy đến Cung Tiêu Xã.
“Tiểu Tô, tiền đây, hai chúng ta mỗi người một nửa.”
Tô Tiểu Tô nhìn số tiền được đưa tới cũng không khách sáo, trực tiếp nhét vào túi, cái đạo lý cho một lon gạo là ân, cho một gánh gạo là thù cô vẫn hiểu.
“Được, mỗi người một nửa, về nhà đồ chúng ta cùng dùng.”
Hai người nhìn nhau cười, họ đều là người sảng khoái.
…
Bên kia.
Y Thấm Tuyết theo Ôn Khả Khả và những người khác đến Cung Tiêu Xã, những người như Ôn Khả Khả, Phó Vân Châu, Trương Nhất Phàm đều đến từ Kinh Thị, tự nhiên không phải là người thiếu tiền.
Nhưng Y Thấm Tuyết thì khác, gia đình cô ta vốn là tầng lớp làm công ăn lương, ngày thường sống tằn tiện, con cái lại đông, cô ta ở nhà xếp thứ ba, trên có anh chị, dưới có em trai em gái, thuộc dạng không được cưng chiều.
Để không bị phớt lờ, từ nhỏ cô ta đã biết cách lấy lòng cha mẹ, tranh giành một vị trí trước mặt họ, để mình sống tốt hơn.
Đối mặt với suất xuống nông thôn, cha mẹ vẫn bỏ rơi cô ta, anh trai đã kết hôn, chị gái có người yêu, em trai em gái lại là long phượng thai còn nhỏ, từ bé đã được cưng chiều hết mực. Nhưng điều khiến cô ta đau lòng nhất là cha mẹ không hề bàn bạc với cô ta, trực tiếp đến văn phòng thanh niên trí thức đăng ký cho cô ta, đến khi cô ta biết thì đã không thể quay đầu.
Vì vậy, trước khi xuống nông thôn, cô ta tìm mọi cách để cha mẹ sắm sửa cho mình thêm chút đồ, như vậy ở nông thôn cũng dễ sống hơn. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn khiến cô ta thất vọng.
Chị dâu có thai, mẹ cô ta nói với cô ta, sau này còn phải nuôi cháu, trong nhà không có nhiều tiền, chỉ có thể sắm sửa đơn giản cho cô ta một chút.
Bảo cô ở ta nông thôn cố gắng, con gái nhà người ta xuống nông thôn đều có thể gửi lương thực về nhà, sau này cô ta cũng phải gửi lương thực về.
Xương gãy còn liền gân, một nét bút không thể viết thành hai chữ Y, sau này nhớ đến cái tốt của gia đình nhiều hơn. Cho dù sau này có lấy chồng, ít nhất cũng có nhà mẹ đẻ chống lưng, ở nhà chồng cũng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu.
Thật sự suýt nữa làm cô ta cười chết!
Lúc đó cô ta tức đến mức muốn đốt trụi cái nhà này.
Trước khi lên đường, cô ta mang hết số tiền mặt có thể tìm thấy trong nhà đi, nhưng tổng cộng cũng chỉ có một trăm hai mươi đồng, và một ít phiếu. Đến nay đã tiêu hết bảy đồng, trong tay cô ta còn một trăm mười ba đồng, còn không biết phải ở cái nơi quỷ quái này bao nhiêu năm, tự nhiên không nỡ tiêu.
Ôn Khả Khả: “Chào đồng chí, tôi muốn một cái phích nước, một bánh xà phòng, một hộp kem đánh răng, một cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, một gói đường đỏ…”
Phó Vân Châu: “Đồng chí, tôi muốn một hộp diêm, một hộp đồ hộp, hai cái chậu rửa mặt…”
Trương Nhất Phàm: “Tôi muốn một cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, một cân bánh hạch đào, một hộp đồ hộp hoa quả, một gói đậu phộng…”
…
Y Thấm Tuyết siết chặt túi tiền, nhìn họ tiêu tiền như nước, trong lòng không khỏi ghen tị, nếu cô ta cũng được sinh ra ở Kinh Thị thì tốt rồi.
“Thanh niên trí thức Y, cô không mua gì à?” Ôn Khả Khả nhìn Y Thấm Tuyết đứng bất động hỏi.
“Hả? Mua chứ, tôi đang nghĩ xem nên mua gì.” Y Thấm Tuyết thu lại suy nghĩ, có chút lúng túng nói.
Cô ta không muốn mất mặt, càng không muốn người khác coi thường mình.
Cô ta chậm rãi bước lên phía trước nói: “Đồng chí, phích nước bán thế nào?”
“Năm đồng, một phiếu công nghiệp.”
Đắt thế?
Liếc nhìn chiếc phích nước trong tay Ôn Khả Khả, cô ta thu lại ánh mắt, nhìn nhân viên bán hàng nói: “Đồng chí, tôi muốn một cái phích nước, một cái chậu rửa mặt, một phần bánh hạch đào, nửa cân đường đỏ.”
Thời này không có chuyện mặc cả, nhân viên bán hàng lách cách gảy bàn tính.
“Tổng cộng chín đồng rưỡi, một phiếu công nghiệp.” Nhân viên bán hàng chìa tay ra.
Y Thấm Tuyết cẩn thận lấy tiền và phiếu ra, đưa cho nhân viên bán hàng, trong lòng đau như cắt.
Kiếp trước có chủ thân thể làm kẻ ngốc, bù cho cô ta không ít tiền và phiếu, không biết ơn thì thôi, còn hãm hại chủ thân thể.
Kiếp này đổi thành Tô Tiểu Tô, từ đầu đã chấm dứt màn kịch chị em tình thâm, tự nhiên không còn ai bù đắp cho cô ta nữa.