Cô dám nói tôi không đoàn kết chan hòa, tôi liền dám nói cô bất tài còn ngáng chân người khác!
Những người khác đều nhìn Tô Tiểu Tô với ánh mắt kỳ quái. Tuy lời này nói không sai, nhưng có thể nói ra một cách đường hoàng như vậy quả thực khiến họ kinh ngạc, dù sao thì họ cũng không có bản lĩnh đó.
Y Thấm Tuyết tức muốn nổ phổi, nhưng đành phải nén giận, nói với vẻ vừa áy náy vừa tủi thân: “Từ nhỏ sức khỏe tôi đã không tốt, hôm nay trời lại nóng quá, nắng gắt làm tôi hơi hoa mắt, nhưng không có vấn đề gì lớn đâu, nghỉ một lát là khỏe thôi. Cảm ơn thanh niên trí thức Tô đã quan tâm.”
Y Thấm Tuyết rất thông minh khi chuyển chủ đề.
Tô Tiểu Tô khẽ nhướng mày, à há, vừa nãy còn gọi là Tiểu Tô, bây giờ đã thành thanh niên trí thức Tô rồi.
Cô âm thầm cười nhạt trong lòng, thật vô vị.
Tô Tiểu Tô VS Y Thấm Tuyết, hiệp đầu tiên, toàn thắng!
Trương Đại Thắng nhìn năm nữ ba nam trước mặt, đứng dậy nói: “Để hết hành lý lên xe bò đi. Người đã đến đủ cả rồi thì về sớm một chút, còn phải về cho kịp làm việc nữa! Đám con trai tự đi bộ, đám con gái thay phiên nhau ngồi xe bò.”
Một thanh niên trí thức nam trong đám đông nghe vậy liền nổi đóa.
“Tại sao chúng tôi phải đi bộ? Chẳng phải ông đến đón chúng tôi sao? Xe bò vẫn còn đó chứ có phải không đâu, sao lại không cho ngồi?”
Tô Tiểu Tô nhìn sang, người nói là một trong ba thanh niên trí thức đến sau.
Anh ta cao khoảng một mét bảy lăm, trắng trẻo mập mạp, tóc rẽ ngôi hai tám, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, giày da đen, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ nam hiệu Thượng Hải, vừa nhìn đã biết là kẻ được nuông chiều từ bé.
Trương Đại Thắng liếc xéo anh ta một cái, mất kiên nhẫn nói: “Con bò này là tài sản quý giá nhất của thôn, không thấy nó đang kéo bao nhiêu hành lý đây à? Lỡ nó mệt chết thì sao, cậu đền nổi không?”
Cũng không biết lãnh đạo nghĩ gì mà lại sắp xếp đám công tử tiểu thư tứ chi bất cần, ngũ cốc bất phân này về thôn của họ làm gì không biết?
Đúng là làm gì cũng không nên thân, ăn gì cũng chẳng thấy đủ, ngoài gây chuyện ra thì chẳng được tích sự gì. Nghĩ đến đám người ở điểm thanh niên trí thức lại càng đau đầu hơn.
“Lãnh đạo đã cử các người đến đón thanh niên trí thức về nông thôn thì phải đưa chúng tôi về tận nơi chứ, bắt chúng tôi đi bộ là sao? Nếu phải đi bộ thì cần gì các người đến đón? Tôi không cần biết, ông phải gọi thêm một chiếc xe bò nữa đến đây.”
Tô Tiểu Tô: “…”
Tên ngốc này ở đâu ra vậy, ra đường quên uống thuốc à!
Mặt của Trương Đại Thắng tối sầm lại, chẳng thèm để ý đến anh ta nữa, cởi dây thừng buộc bò ở gốc cây, buông một câu “Đi hay không thì tùy” rồi chuẩn bị đánh xe đi.
Mọi người thấy tình hình như vậy, vội vàng cuống quýt đặt hành lý lên xe bò.
Tô Tiểu Tô nhanh tay lẹ mắt kéo Lâm Vũ nhảy phắt lên xe.
Cái truyền thống tốt đẹp như làm người tốt việc tốt, hy sinh cái tôi để hoàn thành cái ta gì đó, tuyệt đối không có trong từ điển của cô.
Đường núi dài mấy chục dặm cơ mà!
“Bảo ông đến đón chúng tôi, bản thân không hoàn thành nhiệm vụ lại còn giở thói ngang ngược à, tôi nói cho ông biết, hôm nay tôi nhất quyết không đi bộ. Hoặc là ông đưa hết chúng tôi đi, hoặc là sau này tôi không để yên cho ông đâu, nói cho ông biết, cậu của tôi là…”
Tên mập còn chưa nói hết câu đã bị một thanh niên bên cạnh kéo lại.
“Cậu làm gì thế?” Tên mập trừng mắt nhìn người bên cạnh, khuôn mặt to béo tức giận phừng phừng.
“Sống dưới mái hiên của người khác, không thể không cúi đầu. Chúng ta mới chân ướt chân ráo đến đây, cậu của cậu đã dặn cậu phải khiêm tốn một chút, dù sao sau này cũng sống trên địa bàn của người ta, lỡ họ gây khó dễ cho cậu thì sao?”
Tên mập tuy có chút không phục, nhưng không thể không thừa nhận lời bạn mình nói rất đúng.
Hiện tại có khá nhiều người đang nhòm ngó cậu anh ta, mợ đã dặn đi dặn lại rằng khi xuống nông thôn phải khiêm tốn một chút.
Nhưng cũng không cần phải chịu ấm ức quá, có chuyện gì thì cứ liên lạc với gia đình, dù sao đưa anh ta xuống nông thôn cũng là một cách để che chở.
Chỉ cần bình an trải qua hai năm này, cậu sẽ tìm cách đưa anh ta trở về thành phố.
Tên mập không phục liếc nhìn ông nông dân họ Trương một cái, hừ, anh ta cũng không phải kẻ hẹp hòi, đi thì đi!