Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 27: Đối đầu, thảm bại! 

Trước Sau

break

Phần lớn xe bò đã chất đầy hành lý, Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ chỉ vừa vặn tìm được hai chỗ ngồi, chỗ còn lại bị một thanh niên trí thức nữ khác giành mất.

Thanh niên trí thức nữ đó là người đến cuối cùng, một trong ba người kia.

Bỗng nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Tôi vẫn còn hơi choáng, cũng tại cái thân thể này không ra gì, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa khỏe lại, e là trên đường sẽ làm phiền mọi người mất.”

Tô Tiểu Tô nhìn kẻ điệu đà giả tạo trước mặt, rõ ràng chính là nữ chính.

Sau đó, cô cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ đang đung đưa của mình, rồi quay mặt đi giả vờ không nghe thấy.

Đạo hữu chết chứ bần đạo không chết, cô chết đi!

Lâm Vũ chớp chớp đôi mắt hạnh to tròn, nhìn người này rồi lại ngó người kia, ngẩn ra không hiểu ý gì.

Thanh niên trí thức nữ còn lại cũng ngồi im không nhúc nhích.

Đôi mắt đẹp của Y Thấm Tuyết lóe lên, cô ta khẽ chau mày, dùng ngón tay day day thái dương, ra vẻ rất khó chịu rồi tiến hai bước đến trước mặt Tô Tiểu Tô.

“Tiểu Tô, bây giờ tôi thực sự không được khỏe, cô có thể cho ta ngồi xe bò một lát được không? Cô yên tâm, đợi tôi đỡ hơn một chút, tôi sẽ nhường lại chỗ cho cô ngay, được không?”

Những người khác nghe vậy đều đổ dồn ánh mắt về phía Tô Tiểu Tô.

Tô Tiểu Tô: “…”

Tôi chọc ai ghẹo ai chứ? Thật cạn lời hết sức.

Đâu phải chỉ có một mình tôi ngồi trên xe bò, cô mù à, không nhìn thấy sao?

Lẽ nào đây chính là số phận của nhân vật pháo hôi?

Vĩnh viễn cống hiến cho nữ chính?

Đốt cháy bản thân, thành tựu cho nữ chính?

Mẹ nó!

Nghe xem lời này nói mới có trình độ làm sao, đợi khỏe rồi sẽ nhường, không khỏe thì không nhường, hóa ra cô cứ không khỏe mãi thì tôi cũng đừng hòng ngồi xe bò nữa à!

Cái gì gọi là nhường lại chỗ cho tôi ngay? Hóa ra cái chỗ này vốn là của cô à! Tôi được ngồi là do cô nhường, cô thật là lương thiện độ lượng.

Tô Tiểu Tô đưa tay ôm ngực, đôi mắt hoa đào đa tình như tơ trong phút chốc đã phủ một lớp sương mù, vừa trong veo vừa lanh lợi, tựa như một chú nai con hoảng sợ, đôi môi nhỏ khẽ cắn. Vẻ mặt vừa tủi thân vừa vô tội, khiến người ta nhìn vào không khỏi thấy thương cảm, dường như chỉ cần cô không vui thì đó chính là tội lỗi của họ.

“Thanh niên trí thức Y, thật ngại quá, tôi cũng không được khỏe. Bây giờ tim vừa đập nhanh vừa tức ngực, sắp không thở nổi nữa rồi. Cô xem tôi gầy thế này, một mình lại phải xách nhiều hành lý như vậy, đến giờ vẫn chưa lấy lại sức, thật là muốn giúp nhưng không có sức lực. Cô lớn tuổi hơn tôi, ăn cũng khỏe hơn tôi, chắc là nền tảng sức khỏe cũng không tệ, hẳn là sẽ sớm khỏe lại thôi. Tôi tin cô đó!”

Giọng nói non nớt có phần hơi gấp gáp vang lên, khiến người ta cảm thấy đây chỉ là một đứa trẻ.

Mọi người bất giác nhìn dáng người của Tô Tiểu Tô, rồi lại nhìn dáng người của Y Thấm Tuyết, quả thực Tô Tiểu Tô gầy yếu hơn.

Một người lớn lại đi so đo với một đứa trẻ con, đúng là có chút không hợp lý.

Trong phút chốc, cán cân của mọi người đều nghiêng về phía Tô Tiểu Tô.

Tính tình của Lâm Vũ thẳng thắn, lập tức lên tiếng mỉa mai Y Thấm Tuyết.

“Trông cô đúng là khỏe hơn Tiểu Tô nhiều, với lại hôm nay trời cũng không nóng lắm, mọi người đều không sao, cớ gì một mình cô lại bị say nắng?”

Chị em tốt, đúng là đồng đội thần thánh!

Mở miệng là nói trúng ngay điểm chính!

Trong lòng cô âm thầm giơ ngón cái cho Lâm Vũ.

Tô Tiểu Tô cũng giả vờ nhìn lên trời, ừm! Trời hôm nay đúng là không nóng lắm.

Mọi người rõ ràng cũng nhận ra vấn đề này, có lẽ do hào quang nữ chính quá mạnh nên họ cũng không nghĩ nhiều.

“Hơn nữa, cả ba chúng tôi đều ngồi trên xe, cô không tìm hai chúng tôi để xin nhường chỗ, lại cứ nhằm vào Tiểu Tô nhỏ con nhất là có ý gì?”

Chưa đợi Y Thấm Tuyết lên tiếng, Lâm Vũ đã bồi thêm một câu.

Ánh mắt mọi người lại quay về phía Y Thấm Tuyết.

Mọi người: “…”

Ý gì đây?

Tô Tiểu Tô lại giơ ngón cái cho Lâm Vũ, quyết định khi nào đến điểm thanh niên trí thức sẽ khao cô bạn một bữa ra trò.

Y Thấm Tuyết hơi chút bối rối nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại nói: “Tôi và Tiểu Tô ngồi cạnh nhau ở trên tàu hỏa, hai ngày nay ở chung, tôi rất quý Tiểu Tô nên mới vô thức tìm người thân thiết để nói những lời này. Nếu Tiểu Tô không khỏe thì cứ ngồi đi, tôi rất sẵn lòng chăm sóc cho Tiểu Tô, ta không sao đâu.”

Mọi người đều lộ vẻ “thì ra là vậy”.

“Chúng ta đều là đồng chí, không có chuyện ai chăm sóc ai cả. Vừa rồi chú Trương cũng nói rồi, để chúng ta thay phiên nhau ngồi xe bò. Thế này đi, chúng ta cứ một tiếng đổi một lần, ba chúng tôi ngồi trước, hai cô ngồi sau, còn một chỗ để dành cho đồng chí nam nào đi không nổi, mọi người thấy vậy được không?”

Tên mập vừa nghe còn một chỗ cho nam thì hai mắt sáng rực lên, vội vàng nói lớn: “Được được, tôi đồng ý!”

Ôn Khả Khả: “Tôi cũng đồng ý!”

Cô ta còn muốn đi bộ cùng Vân Châu nữa! Cô ta không nỡ bỏ Vân Châu lại một mình.

Phó Vân Châu im lặng. Dù sao chuyện này cũng không liên quan nhiều đến anh ta, có thay phiên nhau cũng không đến lượt anh ta, mà anh ta cũng sẽ không tranh chỗ với các đồng chí nữ.

Tên mập huých cùi chỏ vào người bạn bên cạnh.

Tiêu Khôn quay đầu nhìn tên mập, bất đắc dĩ nói: “Được thôi”, dù sao anh ta cũng không quan tâm.

Y Thấm Tuyết thấy mọi người đều đã đồng ý thì cũng không nói gì thêm.

Chỉ có nắm tay siết chặt mới cho thấy sự tức giận và không cam lòng trong lòng coi ta, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng.

Cô ta chỉ liếc nhìn Tô Tiểu Tô thêm một cái.

Chẳng hiểu vì sao, ngay từ đầu cô ta đã không thích người con gái này, nhưng lại không kìm được muốn đến gần, cứ cảm thấy mọi chuyện không nên diễn ra như thế này, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu.

Trương Đại Thắng quất roi một cái, xe bò bắt đầu lộc cộc lăn bánh.

Y Thấm Tuyết cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi theo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc