"Chú, tình hình hiện tại của đội sản xuất Hồng Sơn của chúng ta như thế nào vậy?"
"Trước đây đội Hồng Sơn được gọi là thôn Hồng Sơn, bây giờ gọi là đội sản xuất, cách thị trấn năm mươi dặm đường núi, bốn bề là núi bao bọc, so với các thôn khác thì hơi hẻo lánh. Chỉ có dịp lễ Tết, người dân mới ra ngoài mua sắm chút đồ, còn phần lớn thời gian thì họ đều đi khai hoang.”
“Cái xứ Đông Bắc này của chúng tôi, chỉ lúc nào trời ấm mới làm được nhiều việc, qua tháng mười là bắt đầu nghỉ đông rồi. Coi như làm nửa năm, nghỉ nửa năm, mấy đứa nhỏ từ nơi khác đến như các cô cậu cũng có thời gian nghỉ xả hơi.”
“Còn về lương thực, làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không có thì tự mình nghĩ cách. Mấy người mới đến như các cô cậu có thể đến thôn tạm ứng lương thực trước, sau này dùng công điểm để trả. Chuyện trong thôn cũng ít, còn người trong thôn thì hợp nhau thì chơi, không hợp cũng chẳng sao, cứ làm tốt việc của mình là được." Trương Đại Thắng vừa nói vừa hút một hơi thuốc.
Nghe những lời này, Tô Tiểu Tô lập tức tổng kết được bốn điểm.
Thứ nhất: thôn vừa hẻo lánh vừa nghèo.
Thứ hai: Ngoài trồng trọt còn phải khai hoang, tóm lại là không được ở không (trừ lúc nghỉ đông).
Thứ ba: Không làm thì không có ăn (cái vụ tạm ứng lương thực có thể tự động bỏ qua).
Thứ tư: Người dân chẳng thèm để ý đến các người, quan hệ giữa người dân và thanh niên trí thức không được hòa thuận.
Tô Tiểu Tô nói lời cảm ơn, lại tán gẫu thêm vài câu, vài phút sau có mấy người đi về phía này.
Người đến chính là nữ chính Y Thấm Tuyết, Phó Vân Châu, Ôn Khả Khả và những người khác.
Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ đứng bên cạnh tán gẫu, thấy họ đi tới thì chỉ gật đầu xem như chào hỏi, rồi lại tiếp tục trò chuyện.
Ngược lại, Y Thấm Tuyết lại chạy tới vài bước, sáp lại gần nhiệt tình nói: "Tiểu Tô, Tiểu Vũ, hóa ra hai người đã đến đây từ sớm rồi à! Tôi tìm hai người mãi đấy!"
Hả?
Tô Tiểu Tô có chút ngơ ngác.
Bọn họ thân nhau từ lúc nào thế?
Tô Tiểu Tô bất giác nhìn sang Lâm Vũ, ánh mắt như đang hỏi ‘cậu thân với cô ta từ lúc nào thế’.
Lâm Vũ cũng ngơ ngác không kém, mắt mở to, đáp lại bằng ánh mắt ‘cậu đừng có đổ oan cho tớ, tớ không quen cô ta, là cậu chứ ai’.
‘Tớ nói với cô ta chưa được hai câu tử tế đấy nhé?’
‘Thế cô ta có ý gì?’
…
Hai người dùng mắt đấu võ mồm với nhau.
Y Thấm Tuyết nhìn hai người trước mặt, chẳng ai thèm đếm xỉa đến mình, nhất thời có chút khó xử, nghĩ đến người đang đứng sau lưng, trong lòng cô ta không khỏi bực bội.
Cô ta đã nhiệt tình như vậy mà hai người này vẫn không nói gì, rõ ràng là đang làm bẽ mặt cô ta.
Cuối cùng, sau khi đấu mắt xong, hai người bèn hỏi thẳng: "Đồng chí Y, cô tìm chúng tôi có việc gì không?"
Mặt Y Thấm Tuyết không thay đổi, dịu dàng nói: "Chúng ta cùng đi chung một toa tàu, lại cùng đến một đội sản xuất, lẽ ra nên đoàn kết yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, để có người trông nom chăm sóc. Vì vậy vừa xuống xe là tôi đã đi tìm các người ngay! Không ngờ các người đã đến đây từ sớm rồi, thế này tôi cũng yên tâm hơn nhiều, an toàn là tốt rồi."
Tô Tiểu Tô nhìn Y Thấm Tuyết với ánh mắt đầy ẩn ý, cái mùi "trà xanh" thoang thoảng này đúng là đã nhiều năm rồi cô chưa ngửi thấy.
Dám "thảo mai" với bà à, chán sống rồi!
Tô Tiểu Tô nhếch mép nói: "Đồng chí Y Thấm Tuyết, vậy là cô đã lo xa rồi. Tục ngữ có câu rất hay, chiến sĩ cách mạng là một viên gạch, cần đâu chuyển đấy. Chúng ta phải quyết tâm phát huy tinh thần cách mạng không sợ khổ, không sợ chết, gian khổ phấn đấu, tự lực cánh sinh. Khổ hay không, hãy nghĩ đến hồng quân hai vạn năm, mệt hay không, hãy nghĩ đến các bậc tiền bối cách mạng.”
“Chúng ta đã chọn con đường xuống nông thôn thì phải tự lực tự cường. Trẻ con còn biết tự làm việc của mình, người lớn chúng ta sao có thể đến chỗ nào cũng dựa dẫm vào người khác được? Cho nên cô hoàn toàn không cần tìm chúng tôi đâu. Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này bản thân cũng không lo nổi, ra khỏi cửa còn sợ bị lạc, đi tàu hỏa cũng phải đi thành từng đoàn, sợ này sợ nọ, thì nói gì đến cống hiến? Bản thân còn không đủ năng lực, chẳng phải sẽ kéo lùi công cuộc xây dựng đất nước của chúng ta hay sao?”
“Là thanh niên trí thức của thời đại mới, chúng ta không thể kém cỏi như vậy được. Chúng ta phải dùng tuổi trẻ, dùng nhiệt huyết của mình để phục vụ quần chúng lao động, xây dựng nông thôn mới của chúng ta."
Trương Đại Thắng: "…"
Phó Vân Châu: "…"
Ôn Khả Khả: "…"
Mắt Lâm Vũ lấp lánh hình ngôi sao, Tiểu Tô của mình thật ngầu! Từ nay cậu chính là thần tượng của tớ.
Mọi người đều sững sờ!
Ngay cả ba người mới đến phía sau, nghe thấy bài phát biểu của cô cũng đều chết lặng tại chỗ.
Y Thấm Tuyết tức đến toàn thân run rẩy, người lảo đảo như sắp ngã.
Tô Tiểu Tô vội bước lên hai bước, hỏi với vẻ mặt quan tâm: "Đồng chí Y, cô không sao chứ? Cô lảo đảo thế này, trông có vẻ như bị suy dinh dưỡng thì phải! Hay là cô nói với chú đây một tiếng, lên xe bò ngồi nghỉ một lát đi? Cô phải giữ gìn sức khỏe cho tốt đấy! Lỡ mà ngất xỉu, sau này chúng tôi nên tiếp tục lao động hay là phải chăm sóc cô đây?"
Vốn không muốn chấp nhặt với cô, nhưng cô đã tự dâng mình tới cửa thì đừng trách bản cung ra tay.
Dù cô là nữ chính thì cũng không có lý nào tôi phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Nếu ai cũng nghĩ tôi dễ bắt nạt, cứ nhằm quả hồng mềm mà bóp, sau này chẳng phải sẽ phiền chết hay sao.
Thà rằng giải quyết dứt điểm một lần ngay bây giờ.
Cũng để cho người khác thấy, cô không phải là người ai muốn bắt nạt cũng được.