Cảm giác khác lạ trên cánh tay đột nhiên kéo anh ta về thực tại. Anh ta nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một tay Ôn Khả Khả ôm lấy cánh tay anh ta, tay kia dụi dụi mắt, mơ màng tỉnh dậy.
“Anh tỉnh rồi à?” Ôn Khả Khả nhìn người bạn trai đã tỉnh từ sớm của mình, cất tiếng hỏi.
“Ừm!”
Phó Vân Châu đáp lại theo phản xạ, còn về khoảnh khắc ngẩn ngơ ban nãy, anh ta còn chưa kịp nghĩ nhiều đã vội gạt nó ra sau đầu.
“Vậy chúng ta đi đánh răng rửa mặt nhé!”
Nói rồi, Ôn Khả Khả lấy kem đánh răng, bàn chải và một bánh xà phòng từ trong túi ra, kéo Phó Vân Châu đi.
Lâm Vũ cũng tỉnh dậy không lâu sau đó. Thấy Tô Tiểu Tô vẫn đang ngủ say sưa, cô ấy không nỡ gọi cô dậy mà lẳng lặng đi vệ sinh cá nhân một mình.
Lưu Tiểu Lan thấy Tô Tiểu Tô ngủ ngon lành như không biết trời đất gì thì tự dưng thấy ngứa mắt. Cô ta cũng chẳng hiểu mình bực bội vì điều gì, chỉ là nhìn cái dáng vẻ đó của Tô Tiểu Tô là thấy chướng tai gai mắt, thế nên hành động cũng có phần mạnh tay.
Bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, Tô Tiểu Tô thấy Lưu Tiểu Lan đang cầm hộp cơm và lu trà loảng xoảng đập vào nhau, cô chỉ biết cạn lời.
Người này lại lên cơn gì nữa đây?
Tô Tiểu Tô trợn mắt, rồi che miệng ngáp một cái thật duyên dáng.
“Tiểu Tô, cậu tỉnh rồi à!”
Lâm Vũ vừa quay về thì thấy cô bạn thân đã tỉnh, liền vui vẻ reo lên.
“Ừm!” Tô Tiểu Tô cười tươi như hoa, ngoan ngoãn gật gật cái đầu nhỏ.
Khung cảnh đẹp đẽ ấy khiến Lâm Vũ cũng phải ngẩn người. Cô ấy ngây ra nhìn nụ cười trong trẻo và thuần khiết nhất thế gian, đẹp tựa tiên nữ hạ phàm.
“Tiểu Vũ, tớ đi rửa mặt một lát rồi về ngay, cậu trông hành lý giúp tớ được không?”
“Hả? Ồ, được thôi. Cậu... cậu đi nhanh đi!”
“Cảm ơn cậu nhé!”
Tô Tiểu Tô mỉm cười cảm ơn, sau đó lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân từ trong túi hành lý của mình rồi đi về phía nối giữa hai toa tàu.
Vừa hay, cô chạm mặt Phó Vân Châu và Ôn Khả Khả đang đi về. Ba người chỉ gật đầu chào nhau rồi Tô Tiểu Tô lách người đi qua.
Toa tàu kiểu cũ cứ lắc lư không ngừng. Tô Tiểu Tô cố gắng đứng vững rồi mới vặn vòi nước, bắt đầu rửa mặt.
Vòi nước thời này chảy yếu xìu, muốn rửa mặt phải cúi người hứng nước bằng tay rất lâu. Tô Tiểu Tô cảm thấy cái eo nhỏ của mình cũng mỏi rã rời, cô thật sự rất nhớ vòi nước cảm ứng của đời sau!
Sau khi rửa mặt qua loa, Tô Tiểu Tô không vội quay về ngay. Cô đến khu vực hút thuốc để vươn vai duỗi chân, tiện thể ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ một lúc rồi mới quay lại.
Lúc cô quay về chỗ ngồi, mọi người đã bắt đầu ăn sáng. Tô Tiểu Tô rót một bình nước ấm, rồi lấy trứng gà và bánh bao nhân thịt từ trong túi ra, thong thả ăn.
Lưu Tiểu Lan nhìn thấy trứng gà và bánh bao nhân thịt của Tô Tiểu Tô mà tức đến nghiến răng ken két, chiếc bánh bột ngô trên tay bỗng dưng trở nên khó nuốt!
Cô ta liếc nhìn mọi người. Lâm Vũ đang ăn bánh màn thầu bột mì trắng, trên tay cũng có một quả trứng.
Phó Vân Châu và Ôn Khả Khả thì ăn bánh quy và bánh ngọt. Dù sao họ cũng đến từ Kinh Thị, chỉ cần nhìn cách ăn mặc là biết gia đình có điều kiện, huống hồ trên cổ tay Phó Vân Châu còn đeo một chiếc đồng hồ.
Cô ta biết mình không thể so bì với họ, nhưng quần áo của Tô Tiểu Tô cũng sêm sêm như cô ta, dựa vào đâu mà lại được ăn ngon hơn chứ?
Vốn dĩ cô ta chẳng thấy ăn bánh bột ngô thì có gì, thời buổi này ai cũng nghèo, có cái ăn no là may lắm rồi. Nhưng hễ đặt cạnh Tô Tiểu Tô, cô ta lại càng cảm thấy mình thảm hại và khốn khổ đến nhường nào.
Lưu Tiểu Lan siết chặt chiếc bánh bột ngô trong tay, thậm chí còn không muốn cho ai nhìn thấy. Thế nhưng tiếng bụng réo òng ọc lại khiến cô ta không nỡ buông xuống.
Càng nghĩ trong lòng càng chua xót, ngọn lửa ghen tị và tức giận như muốn thiêu đốt cô ta.
Tô Tiểu Tô nào có hay biết những suy nghĩ cong queo trong lòng Lưu Tiểu Lan. Mà cho dù có biết, cô cũng chẳng thèm để tâm.
Lúc này, cô đang một tay cầm quả trứng đã bóc vỏ, một tay bưng chiếc cốc nhỏ, ung dung thưởng thức ngụm nước ấm.
Gần đến trưa, tàu dừng lại.
Tô Tiểu Tô nhìn qua cửa sổ, ngắm nhìn nhà ga và dòng người mang đậm dấu ấn của thời đại.
Ngay lúc đó, một cô gái trẻ chừng mười bảy, mười tám tuổi xách theo hành lý nặng trịch, đang đi về phía chỗ ngồi của Tô Tiểu Tô.