Mọi người xì xào bàn tán.
Tô San San sững sờ. Cha kế gặp chuyện rồi, sau này ai nuôi cô ta, ai cho cô ta tiền tiêu đây?
“Sao mọi người lại tụ tập ở đây thế? San San, tôi đến đưa giấy báo xuống nông thôn cho cô đây. Tư tưởng của cô đúng là đáng khen, không ngại khổ không ngại khó, chủ động đăng ký xuống nông thôn xây dựng quê hương, góp một viên gạch xây dựng xã hội chủ nghĩa, rất đáng biểu dương.” Một vị chủ nhiệm khu phố tươi cười bước vào, nhờ chuyện này mà khu phố của họ còn được cấp trên khen ngợi.
“Đi xuống nông thôn? Sao tôi lại phải đi?” Tô San San hét lên, không dám tin vào tai mình.
“Sao lại không? Đây này, giấy báo có rồi đây. Bốn ngày nữa có chuyến tàu đi Tây Bắc, cô chuẩn bị đi là vừa!” Chủ nhiệm đưa tờ giấy báo cho cô ta.
Tô San San không chịu nhận, cú sốc tới dồn dập khiến cô ta bật khóc nức nở: “Tôi không đăng ký, cái này không phải của tôi. Các người nhầm rồi! Bây giờ nhà tôi chỉ còn mình tôi thôi, tôi được miễn mà.”
Chủ nhiệm lập tức sa sầm mặt mày: “Cô không đăng ký thì giấy báo này ở đâu ra? Chắc là cô vui quá nên quên đấy thôi. Giờ không đổi được nữa đâu, mau thu xếp hành lý đi!”
Nói xong, ông ta nhét tờ giấy vào tay cô ta rồi quay người bỏ đi.
Tô San San nhìn tờ giấy báo trong tay, khuỵu xuống đất gào khóc thảm thiết.
“Đại ca, mình có lấy nhà nữa không?” Một tên côn đồ đứng ngoài đám đông hỏi.
Tên cầm đầu nheo mắt, khóe miệng nhếch lên: “Qua hai hôm nữa rồi quay lại. Căn nhà này sớm muộn gì cũng là của mình, chạy đâu cho thoát. Đi!”
Hai người lẳng lặng rời đi.
Nếu Tô Tiểu Tô có mặt ở đây, chắc chắn cô sẽ nhận ra đây chính là đám người đã mua nhà của cô.
Hàng xóm láng giềng nhìn bộ dạng của Tô San San, lúc này cũng chẳng biết nói gì hơn, đành lẳng lặng về nhà. Nhưng chuyện ngồi nói xấu sau lưng thì không sao tránh được.
Hễ gặp nhau là người ta lại hỏi một câu: “Này, nghe chuyện nhà họ Tô chưa? Cái ông Tô Kiến Quốc ở xưởng đồ hộp ngoại tình ở bên ngoài ấy...”
Qua mấy ngày, chuyện xấu của nhà họ Tô đã lan đi khắp nơi. Không chỉ biển thủ tài sản tập thể, ông ta còn gian díu với một góa phụ, lại còn có con riêng. Tin tức này như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng.
Lời đồn thổi ầm ĩ cả lên.
Vụ của Tô Kiến Quốc gây ảnh hưởng quá xấu, bị lôi ra xử làm gương nên bản án được tuyên rất nhanh.
Tô Kiến Quốc lĩnh án hai mươi năm cải tạo lao động, Trình Xuân Hoa mười bảy năm, góa phụ Trương tám năm, còn phó chủ nhiệm béo bị phạt chín năm.
Khi Tô San San nhận được tin, cô ta hoàn toàn suy sụp. Không phải vì mẹ ruột và cha kế bị bắt, mà vì cô ta đã mất đi chỗ dựa, không còn ai nuôi mình nữa.
Nghĩ đến chuyện sắp phải đi xuống nông thôn, cô ta chỉ muốn tìm một sợi dây thừng để kết liễu đời mình. Tại sao ông trời lại không cho cô ta một con đường sống?
Cuối cùng, Tô San San đành tìm đến một người con trai trong trường từng theo đuổi mình để vay tiền.
Người này là con trai một của chủ nhiệm trong văn phòng xưởng sắt thép, tính tình gian manh lươn lẹo, người vừa béo vừa xấu, ngày thường ở trường hay lân la lấy lòng Tô San San.
Sau một hồi vừa dọa dẫm vừa dụ dỗ, cuối cùng Tô San San đã bán đi đêm đầu tiên của mình với giá một trăm đồng.
Ngày lên đường, Tô San San xách một bọc hành lý đơn sơ, nắm chặt ba mươi đồng còn lại trong tay, bước lên chuyến tàu đi về hướng Tây Bắc.
Mà tất cả những chuyện này, đã chẳng còn liên quan gì đến Tô Tiểu Tô nữa.
…
Ở một nơi khác.
Tô Tiểu Tô tựa vào ghế, miệng hơi hé, ngủ say như chết.
Phó Vân Châu ở phía đối diện vừa tỉnh giấc, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh ta chính là Tô Tiểu Tô. Vẻ mặt ngây ngô đáng yêu của cô lúc ngủ. Ánh bình minh rạng rỡ chiếu lên gò má trắng nõn mịn màng, lấp lánh như sao trời.
Lúc này, Phó Vân Châu có chút ngẩn ngơ.