Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 19: Điều tra

Trước Sau

break

Tô San San siết chặt hai tay, trong mắt đều là căm hận. Cô ta thề sẽ không tha cho những kẻ này.

Mẹ đã bị bắt, cha kế cũng biệt tăm, con khốn Tô Tiểu Tô kia cũng chẳng dễ xơi nữa rồi. Giờ đây, nếu muốn sống sót, cô ta không thể rời khỏi căn nhà này.

Thế nên, đống đồ đạc kia phải được tìm về, nếu không cô ta biết ở đâu?

Tức chết mất thôi!

“Ối trời ơi, trộm cắp gì mà khuân sạch sành sanh thế này. Cháu gái, mau đi báo cảnh sát đi, chúng ta ở đây trông nhà giúp cho.” Một bà cụ hàng xóm lên tiếng, nghĩ bụng thật ra cũng chẳng còn gì mà trông.

“Đúng đấy San San, cháu mau đi báo cảnh sát đi, thím cũng trông nhà giúp cho.” Một người thím hàng xóm nói theo.

“Tôi cũng trông nhà giúp cháu!”

“Còn có tôi nữa!”

“Cả tôi nữa!”

Đám hàng xóm hóng chuyện chẳng chê việc lớn, mỗi người một câu, ai nấy đều tỏ ra nhiệt tình hơn bao giờ hết.

Thấy người ta hơn mình thì khó tránh khỏi ghen ghét. Ai cũng nghèo như nhau, cớ sao nhà bạn lại giàu?

Nhưng khi bạn sa cơ lỡ vận, họ lại tỏ lòng thương hại, cảm thông, thậm chí ban ơn.

Đúng lúc này, một đám người vội vã tiến vào khu tập thể, men theo cầu thang lên thẳng tầng hai. Nhìn đám đông đang tụ tập trước cửa, họ quát: “Tránh ra, tất cả tránh ra.”

Tô San San nhỏ vài giọt “nước mắt vàng”, ra vẻ đáng thương nói lời cảm ơn. Cô ta vừa định đi báo cảnh sát thì thấy một đám người xộc vào.

Người vừa vào định hô “lục soát” thì sững người khi thấy căn nhà trống không, lời nghẹn lại nơi cổ họng.

“Đây có phải nhà của Tô Kiến Quốc không?”

Tô San San vô thức gật đầu, ngơ ngác nhìn họ, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

“Chúng tôi thuộc Hội XX, phòng của Tô Kiến Quốc là phòng nào?”

Người dẫn đầu lạnh lùng nhìn Tô San San.

Tô San San run lên, bất giác chỉ tay vào một căn phòng.

“Lục soát!”

Người dẫn đầu ra hiệu, hai ba người đàn ông to con phía sau lập tức xông vào phòng của Tô Kiến Quốc.

Người dẫn đầu cũng bước vào theo, nhìn căn phòng trống không mà nhíu mày.

Người dẫn đầu đã đọc lá thư tố cáo. Thư viết, ngay dưới gầm giường của Tô Kiến Quốc có một ngăn bí mật, bên trong cất giấu sổ sách ghi chép chuyện Tô Kiến Quốc tham ô tài sản tập thể.

Nhưng mẹ nó, cái giường đâu rồi?

“Cô, lại đây!”

Người dẫn đầu chỉ tay về phía Tô San San.

Tô San San giật mình, ngơ ngác bước tới.

“Trước đây giường của Tô Kiến Quốc kê ở đâu?”

“Hả?”

“Tôi hỏi trước đây giường của Tô Kiến Quốc kê ở đâu?” Người đàn ông mất kiên nhẫn.

“Ở… ở phía này!”

Tô San San chỉ vào một vị trí.

Người dẫn đầu cẩn thận xem xét nền nhà, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm bất thường. Người đó cạy hai viên gạch lát lên, lôi ra một chiếc hộp gỗ, mở ra thấy bên trong là một cuốn sổ sách, rồi lại đậy hộp lại.

Tô San San chết điếng khi thấy người ta cạy từ dưới sàn nhà lên một cái hộp gỗ.

Dù không biết trong hộp có gì, nhưng cô ta cũng đoán được thứ cất giấu ở nơi kín đáo như vậy chắc chắn là tiền bạc hoặc của cải quý giá trong nhà.

Cô ta muốn ngăn cản đám người này, nhưng nhìn thái độ của họ thì biết đây chẳng phải những người dễ nói chuyện.

Đám người lại kiểm tra các phòng khác, tất cả đều trống trơn.

Dù có chút nghi ngờ, nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan nhiều đến họ. Mục đích chuyến này của họ là tìm cho được cuốn sổ sách.

Thấy họ chuẩn bị rời đi, Tô San San vội bước lên nói nhỏ nhẹ: “Tôi là con gái của chủ nhà này, tại sao các người lại lấy đồ đi? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Dù sợ hãi, Tô San San vẫn lấy hết can đảm để hỏi. Dù sao đây cũng là tiền của cả nhà, sau này cũng sẽ là của cô ta. Có số tiền này, cuộc sống sau này của cô ta sẽ rất tốt, không phải lo cơm ăn áo mặc nữa.

Số của cải này, họ không thể mang đi.

Người dẫn đầu cười khẩy: “Cô là con riêng của Tô Kiến Quốc đúng không?”

Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ khẳng định.

Họ đã điều tra rõ ràng, Tô Kiến Quốc có hai người con gái, con gái ruột đã xuống nông thôn, đứa ở nhà chắc chắn là con riêng của vợ.

Tô San San cảm thấy trong lòng khó chịu, cô ta ghét cay ghét đắng hai chữ “con riêng” thốt ra từ miệng người khác.

Bề ngoài, Tô San San vẫn tỏ ra bình tĩnh, khẽ gật đầu.

“Tô Kiến Quốc có quan hệ nam nữ bất chính, ngoại tình sinh con, lợi dụng chức vụ để tham ô, chiếm đoạt tài sản tập thể của quốc gia. Nay bằng chứng đã rõ ràng, chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật.” Người dẫn đầu giơ chiếc hộp gỗ trong tay lên.

Tô San San như bị sét đánh ngang tai, chết sững tại chỗ.

Người dẫn đầu lập tức dẫn người rời đi, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Đám hàng xóm ngoài cửa lập tức vỡ oà.

So với tội chiếm đoạt tài sản tập thể của quốc gia, họ còn quan tâm hơn đến việc người đàn bà gian díu với Tô Kiến Quốc là ai.

Còn ngoại tình sinh con nữa?

Trời đất ơi!

Ông Tô Kiến Quốc này đúng là im ỉm làm chuyện lớn!

Vợ cả vừa mới chết đã cưới ngay vợ kế, bên ngoài còn nuôi thêm một con hồ ly tinh.

Im im vậy mà đã đủ cả nếp cả tẻ, sướng hơn cả địa chủ ngày xưa.

Địa chủ ngày xưa có khi còn chẳng chơi bời bằng ông ta.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc