Vào lúc hoàng hôn, mắt thấy tia nắng chiều tà cuối cùng trong sân sắp biến mất, Triều Vân cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng huýt sáo ngắn vang lên từ chái nhà Tây.
Nàng ấy vỗ vỗ ngực, vui vẻ nói với công chúa đang ngồi đọc sách trong gian nhà chính: “Phò mã về rồi, phò mã cuối cùng cũng về rồi!”
Hoa Dương cuối cùng cũng buông lỏng được trái tim đang có chút căng thẳng của nàng, muộn như vậy rồi, nàng cũng hơi lo lắng liệu Trần Kính Tông có gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn trên núi hay không, ví như bị rắn độc cắn hay không cẩn thận rơi xuống vách núi chẳng hạn.
Dù sao nàng cũng chỉ có mỗi vị phò mã này, mặc dù tật xấu chồng chất, nhưng có còn hơn không.
Hoa Dương muốn được làm công chúa tôn quý nhất kinh thành, chứ không phải làm “goá phụ” cao quý nhất.
Đi kèm với một loạt bước chân trầm ổn mạnh mẽ, một thân ảnh cao lớn vạm vỡ xuất hiện ở cửa, che lấp gian nhà chính khiến nó tối đi vài phần.
Hoa Dương ngẩng đầu, ánh mắt quét qua gương mặt tưởng chừng anh tuấn chính trực của Trần Kính Tông, rồi nhanh chóng dừng lại ở tay hắn.
Lần này hắn không mang thú săn trở về, tay trái cầm ba túi giấy dầu, tay phải lại xách… một hũ rượu!
Hoa Dương cau mày, nàng suýt chút thì quên, ở kiếp trước Trần Kính Tông gần như mỗi bữa đều phải uống vài ngụm!
“Rượu ở đâu ra vậy?” Nàng hạ giọng hỏi.
Triều Vân thấy chủ tử sắp tức giận, vội vàng cúi đầu lui xuống.
Trần Kính Tông không để tâm, sải bước đi vào, đặt hũ rượu lên bàn, rồi hắn ngồi xuống, vừa xách ấm rót trà vừa giải thích: “Sáng nay ta săn được hai con thỏ, đặc biệt leo vượt qua đỉnh núi rồi đi hơn mười dặm đến một trấn khác để đổi lấy rượu.”
Hắn nói một cách nhẹ nhàng, nhưng vừa vượt núi vừa đi đi về về hơn hai mươi dặm mà chỉ để đổi lấy một hũ rượu!
Hoa Dương ghét mùi rượu, chính vì thế nàng không thích việc Trần Kính Tông bỏ nhiều công sức như vậy chỉ để mua rượu.
“Thịt cũng đã ăn hết rồi, ta uống chút rượu thì đã làm sao?”
Trần Kính Tông quan sát sắc mặt của nàng, không tài nào hiểu nổi cái tính cách nóng nảy này của nàng.
“Ta không thích ngươi uống rượu.” Nàng thẳng thắn nói.
Vẻ mặt Trần Kính Tông chợt trở nên nghiêm túc, hồi tưởng một chút rồi nói: “Điều kiện nàng đưa ra để ta được ngủ trên giường không bao gồm cấm uống rượu. Nếu nàng chê mùi quá nồng, ta đảm bảo sẽ chải răng cẩn thận.”
Hoa Dương trầm mặc không nói.
Một nguyên nhân khác khiến nàng ghét rượu là vì phụ hoàng của nàng.
Khi triệu kiến các quan đại thần, phụ hoàng luôn tỏ ra là một đấng minh quân, nhưng đằng sau đó lại thích bí mật uống rượu hưởng lạc. Năm chín tuổi, Hoa Dương vô tình chứng kiến phụ hoàng sau khi uống rượu đã cưỡng ép một cung nữ. Gương mặt phụ hoàng đỏ bừng, lời lẽ thô tục, cử chỉ khiếm nhã đã trở thành cơn ác mộng đối với Hoa Dương, khiến nàng từ năm đó trở đi bắt đầu kháng cự việc gặp phụ hoàng, dù có gặp cũng khó mà kìm nén nổi sự ghê tởm nơi đáy tim.
Dù Trần Kính Tông chỉ uống chút rượu, nhưng Hoa Dương vẫn rất lo nếu ngày nào đó hắn uống quá chén, liệu có cưỡng ép nàng như cách phụ hoàng cưỡng ép cung nữ hay không.
Hồi tưởng lại, có một lần nàng và Trần Kính Tông đến dự tiệc nhà cữu cữu, hôm đó Trần Kính Tông đã uống say, Hoa Dương vừa tắm xong đi ra, phát hiện hắn đang ngồi bên giường, cả người tỏa ra mùi rượu, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào nàng.
Hoa Dương ngoài mặt trấn tĩnh, lạnh lùng bảo hắn ra tiền viện ngủ, nhưng kỳ thực đôi bàn tay đang giấu dưới ống tay áo của nàng lại không ngừng run rẩy.
Công chúa thì đã sao, khi ở một mình với Trần Kính Tông, nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường trói gà không chặt, ngay cả một bàn tay của Trần Kính Tông nàng còn không cạy ra được.
May mắn thay, đêm đó Trần Kính Tông vẫn rất nghe lời nàng.
Người này chính là như vậy, không ngừng làm những việc khiến nàng chán ghét, nhưng lại luôn khiến nàng nhớ về những hồi ức tốt đẹp khi hắn qua đời.
“Nhiều nhất là một bát, không được uống thêm nữa.” Hoa Dương lại nhượng bộ một bước.
Trần Kính Tông: “Thường ngày thì một bát, nhưng gặp phải chuyện vui hay chuyện buồn, nàng đừng quản ta.”
Hoa Dương hừ một tiếng: “Tùy ngươi, uống say thì tự tìm chỗ mà ngủ, đừng đến chỗ ta.”
Tuy vậy trong lòng nàng lại thấy khó hiểu, ngay cả việc phải chịu đựng những lời quở trách từ phụ thân hắn mà hắn cũng có thể coi như gió thoảng qua tai, vậy thì còn có thể u sầu vì điều gì chứ.
Trần Kính Tông không phản bác, hết cơn khát, hắn đẩy ba túi giấy dầu về phía nàng: “Ta mua thêm một chút đồ ăn vặt, trên trấn chẳng có gì ngon, nàng thích thì ăn, không thích thì để lại cho ta.”
Hoa Dương liếc nhìn những túi giấy dầu.
Là một công chúa được nuông chiều từ nhỏ, chưa nói tới làm việc nặng, ngay cả việc nhỏ như tháo dây nàng cũng không cần tự tay làm.
Trần Kính Tông thấy nàng không động đậy, hắn hừ một tiếng, chỉ vài động tác đã tháo được dây và mở túi giấy dầu.
Hoa Dương thấy bên trong có một gói hạt dưa, một gói thịt khô và một gói mứt hạnh nhân.
So với những món ăn vặt được làm riêng trong cung, ba gói đồ này thua xa về mọi mặt, hạt dưa không đủ to, màu đỏ của thịt khô không đủ tươi, mứt hạnh nhân cũng nhỏ xíu.
Nhưng so với các thôn trấn gần đó, ba gói đồ này đã là loại thượng hạng, đặc biệt là những món như vậy không thể mua được trong thời gian chịu tang ở Trần phủ.
Tang phục là để tưởng nhớ vong nhân, càng thể hiện sự đau buồn càng được khen là hiếu thuận, nếu như vẫn còn tâm tình ăn quà vặt, vậy thì coi là gì?
Ai ai cũng biết thời gian chịu tang rất khổ, làm quan thậm chí còn phải tạm gác lại tiền đồ, nhưng đạo hiếu như núi, gia đình học thức như Trần gia lại càng phải coi trọng phép tắc.
“Ăn vào có bị đau bụng không?” Hoa Dương không tin tưởng lắm vào những món đồ từ nơi nhỏ bé như vậy.
Trần Kính Tông: “Ăn thử chẳng phải biết ngay sao? Dù gì ta ăn cũng không sao.”
Hoa Dương lưỡng lự một chút, cuối cùng quyết định đợi ngày nào đó thật sự thèm ăn rồi tính.
“Cơm tối vẫn chưa nấu xong, ngươi đi tắm trước đi.”
Hắn cả người bụi bặm, Hoa Dương vừa nhìn liền không muốn nhìn thêm lần nào nữa.
Trần Kính Tông dặn dò Triều Vân đang bên ngoài cửa: “Trực tiếp mang đến cho ta một xô nước lạnh, không cần phải đun sôi.”
Hoa Dương nhíu mày: “Một xô nước đủ để tắm sạch sao?” Còn chẳng đủ để nàng gội đầu.
Trần Kính Tông nhìn về phía nàng: “Cũng chẳng có chuyện gì phải làm, ta tắm sạch vậy có tác dụng gì chứ?”
Nếu nàng để hắn ngủ chung, hắn có thể dùng bàn chải cọ một lượt từ đầu đến chân, bảo đảm nàng sẽ vô cùng hài lòng.
Hoa Dương đỏ bừng mặt.
Hồi đó, nàng thực sự nghĩ quá đơn giản, tưởng rằng nhi tử nhà các lão dù có luyện võ cũng chắc chắn là một người nhã nhặn!
Châu Nhi đi lấy nước, Triều Vân vào nội thất lấy cho Trần Kính Tông một bộ quần áo để thay, đặt lên giá treo bên cạnh chậu tắm rồi lui xuống.
Hoa Dương yêu cầu nàng ấy thu dọn hũ rượu và ba gói quà vặt, còn nàng tiếp tục ngồi trong gian nhà chính.
Trần Kính Tông vào trong không lâu, gian phía Tây liền truyền đến tiếng nước chảy ào ạt, tiếp theo đó vang lên âm thanh đặc biệt của tiếng khăn ướt bị nắm chặt và chà dọc theo sống lưng.
Trước mắt Hoa Dương giống như xuất hiện hai thị vệ trong phủ cô mẫu.
Nàng không để ý kỹ đến khuôn mặt của họ, nhưng lại nhớ rất rõ bờ vai rộng và vòng eo thon của bọn họ.
So với bọn họ, vẫn là cơ thể của Trần Kính Tông đẹp hơn, thân hình cao ráo hơn, cơ bắp săn chắc hơn, cân đối một cách hoàn hảo.
Tại Phù Thúy Đường.
La Ngọc Yến không thoải mái khi ngồi lâu, nàng ta chậm rãi tản bộ trong sân, Nhị lang và Tam lang đang ngồi xổm dưới gốc cây chơi với kiến, trong khi Trần Hiếu Tông - người đã dạy học cả ngày, đang thoải mái nằm ở gian phụ.
Gian chính phái nha hoàn đưa bữa tối đến, toàn là sủi cảo nhân chay ba vị, ngoài ra còn có ba món rau chay cùng một bát súp trứng.
La Ngọc Yến nhìn những nha hoàn đang đi vào, rồi lại nhìn những nha hoàn đi ra, cảm thấy nhạt miệng chẳng thấy chút mùi vị nào.
Con người chính là như vậy, khi ngày ngày được ăn thịt thì không chút quý trọng, giờ đã ba tháng không có thịt ăn, nàng ta lại vô cùng thèm thuồng!
“Mẫu thân, chúng ta vào trong ăn thôi.” Nhị lang đói bụng, bỏ thanh gỗ nhỏ trong tay đi, đứng dậy nói.
La Ngọc Yến gật đầu, vừa định đi vào, hương thơm của món gà hầm bỗng từ Tứ Nghi Đường bay tới.
La Ngọc Yến bình tĩnh nhìn hai nhi tử.
Nhị lang và Tam lang đều ra sức hít hít mũi.
Xác nhận bằng ánh mắt với ca ca, Tam lang vui vẻ chạy đến bên mẫu thân: “Mẹ ơi, có thịt!”
La Ngọc Yến ra dấu im lặng, dặn dò nhi tử đừng làm ồn, rồi gọi Trần Hiếu Tông ra.
Mùi gà hầm lần này nồng hơn chút, Trần Hiếu Tông cũng ngửi thấy.
Hắn ta cười một cái, đúng là lão Tứ, nói dối không chớp mắt!
Bữa tối nay tại Tứ Nghi Đường, có gà hầm và rượu, Trần Kính Tông ăn uống một cách thỏa thích hăng say.
Hoa Dương ăn no bảy phần liền dừng đũa.
“Vẫn còn thêm được một bát nữa nhỉ, nàng có muốn uống nữa không?” Trần Kính Tông nhìn vào bát canh, hỏi nàng.
Hoa Dương: “Ngươi uống đi.”
Trần Kính Tông liền rót canh gà vào bát, chỉ vài ngụm lớn đã uống hết sạch.
Hoa Dương: …
Nàng hiểu rồi, kiếp này có lẽ nàng cũng không có cách nào chỉnh đốn được phò mã của mình trở thành một người nhã nhặn.
Đợi sau khi nàng giải quyết xong khó khăn của Trần gia, nếu có kiếp sau, có lẽ nàng có thể lại lần nữa tìm kiếm một người có tướng mạo phong độ, xuất chúng hơn người rồi.
“Phò mã, đại gia bảo người dùng xong bữa thì qua đó một chuyến.”
Trân Nhi đến bẩm báo.
Hoa Dương kinh ngạc: “Chẳng lẽ bên huynh trưởng cũng ngửi thấy mùi rồi?”
Nàng cảm thấy có chút hối hận vì đã cùng Trần Kính Tông lén lút ăn uống món mặn, cảm giác giống như một tên trộm vậy, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến nàng lo lắng một phen.
Trần Kính Tông suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù huynh trưởng có ngửi thấy, nghĩ đến thể diện của nàng huynh ấy cũng sẽ chỉ giả vờ không biết, tìm ta chắc chắn là vì chuyện khác.”
Hắn nói vậy, Hoa Dương chợt nhớ ra: “Chiều nay huynh trưởng cũng đã phái người đến tìm ngươi, ta nói ta qua ngươi bận bắt chuột, nên ban ngày ngủ bù.”
Trần Kính Tông: “Được, vậy ta qua đó xem thử.”
Sau khi súc miệng cẩn thận, Trần Kính Tông liền đi tới Quan Hạc Đường.
Trần Bá Tông đứng ngoài hành lang, từ xa nhìn thấy Tứ đệ từ Tứ Nghi Đường đi về phía này, tóc vẫn còn nửa khô nửa ướt, liền chắc mẩm Tứ đệ đã ngủ cả ngày, tỉnh dậy toàn thân đẫm mồ hôi mới đi tắm rửa.
“Nghe nói tối qua đệ bắt chuột suốt đêm, bận đến mấy canh giờ?” Trần Bá Tông hỏi với vẻ nghiêm nghị.
Trần Kính Tông bịa chuyện: “Ta không nhớ rõ lắm, tóm lại là gần sáng mới xong.”
Trần Bá Tông: “Cho dù là vậy, đệ cũng không nên lấy cả ngày ra chỉ để ngủ như vậy, chẳng ra thể thống gì cả.”
Trần Kính Tông nhíu mày: “Việc của ta không cần huynh quản, nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Trần Bá Tông: “Đây chính là lý do, chưa nói tới công chúa nghĩ thế nào về đệ, buổi trưa Uyển Nghi dùng bữa cùng công chúa, người làm Tứ thúc như đệ bị cháu gái biết đệ ngủ nướng, chẳng phải thấy xấu hổ thay sao?”
Trần Kính Tông híp mắt lại, cuối cùng hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Hắn đáp lấy lệ: “Đúng là xấu hổ, sau này ta không ngủ nữa.”
Trần Bá Tông: …
Rõ ràng biết Tứ đệ chỉ thuận miệng ứng phó, giả vờ tỏ ra ngoan ngoãn nhận sai để lừa người, nhưng hắn ta cũng không tiện tiếp tục giáo huấn.
“Hoàng thượng gả công chúa vào Trần gia ta là một ân huệ lớn, đệ phải giữ gìn lễ tiết trước mặt công chúa, không được tùy tiện làm xằng làm bậy.”
“Được, sau này mỗi lần gặp mặt ta sẽ khấu đầu ba cái trước mặt nàng.”
“Đệ…”
Trần Kính Tông không để ý đến hắn ta, quay người ra về.
Khi đi qua Phù Thúy Đường, đúng lúc gặp Trần Hiếu Tông đang sải bước ra khỏi cửa.
Vừa gặp, Trần Hiếu Tông liền nở nụ cười trước, giống như một con cáo mặt ngọc: “Tứ đệ từ đâu về vậy?”
Trần Kính Tông dừng bước: “Có chuyện gì không?”
Trần Hiếu Tông bước tới gần, khóe mắt thoáng thấy một thân ảnh cuối hành lang, đợi khi hắn ta nhìn qua đó, chỉ còn thấy một góc áo của huynh trưởng lướt qua.
“Huynh trưởng tìm đệ à?”Trần Hiếu Tông hiếu kỳ hỏi.
Trần Kính Tông: “Không liên quan tới huynh.”
Trần Hiếu Tông: “Được, vậy chúng ta chỉ nói chuyện liên quan ta chúng ta. Đệ đệ à, hôm qua nha hoàn nói ngửi thấy mùi cá rán từ bên phía đệ ta còn còn không tin, hôm nay bọn ta đều ngửi thấy mùi gà hầm từ bên phía chỗ ở của đệ, Tứ đệ còn muốn biện minh không?”
Ngữ khí của hắn ta đầy vẻ trêu chọc, dáng vẻ hòa nhã như thể “dù đệ có làm trái lễ nghi nhưng vì đệ là đệ đệ ruột của ta nên ta sẽ không giáo huấn đệ.”
Trần Kính Tông mặt không cảm xúc: “Bọn ta chỉ hầm nấm đùi gà thôi.”
Trần Hiếu Tông cười vỗ vai hắn: “Yên tâm, tam ca ta đâu có vạch trần đệ.”
Trần Kính Tông đẩy tay hắn ta ra: “Ăn là ăn, không ăn là không ăn, việc ta chưa từng làm, dĩ nhiên ta sẽ không nhận. Nếu tam ca không tin, cứ việc đi kiểm tra nhà bếp, cũng coi như trả lại sự trong sạch cho bọn ta.”
Nụ cười Trần Hiếu Tông chợt cứng đờ, cho dù không có công chúa, một người có học thức như hắn ta mà đi lục lọi nhà bếp của đệ đệ thì quả thực quá khó coi rồi.
Nhìn thấy đệ đệ kiên quyết cứng miệng đến cùng, Trần Hiếu Tông chỉ đành thay đổi cách nói, bất đắc dĩ đáp: “Tứ đệ, Tam ca không có ý cười nhạo đệ ăn vụng, nói thật, ăn chay suốt một năm quả thực quá hà khắc, ta và huynh trưởng mỗi ngày chỉ đọc sách, không cần dùng thể lực mà đã không chịu nổi, đệ lại còn luyện võ, chỉ ăn duy nhất mỗi rau không tài nào có thể chịu được, Tam ca hiểu mà. Tam ca qua đây tìm đệ, thực ra là vì Tam tẩu của đệ.”
Biểu cảm lạnh lùng của Trần Kính Tông có chút dịu lại.
Trần Hiếu Tông nhìn thấy hy vọng, thần sắc càng thêm chân thành, kéo đệ đệ sang một bên: “Tam tẩu của đệ lần này mang thai không đúng lúc. May mà cơ thể nàng ấy vẫn còn khỏe, trên đường tới đây không bị động thai, nhưng sắc mặt nàng ấy rõ ràng không bằng lúc mang thai Nhị lang hay Tam lang. Ban ngày không có tinh thần, đêm đến chân lại thường bị chuột rút, nguyên do đều là vì ăn chay quá mức.”
“Nàng ấy rất hiểu chuyện, dù khổ cực thế nào cũng chịu đựng, nhưng người làm phu quân như ta, thấy nàng ấy bị chuột rút tới mức rơi lệ, thực sự không đành lòng, vả lại nàng ấy ăn không đủ dinh dưỡng, thai nhi trong bụng cũng không thể phát triển tốt.”
“Tứ đệ, Tam ca biết đệ có bản lĩnh, có thể đi lên núi săn bắt thú rừng, nể tình Tam tẩu cùng đứa cháu sắp sinh của đệ, lần tới nếu đệ săn được thú rừng, có thể chia cho Tam tẩu đệ một bát không? Chỉ cần một bát thôi, để bồi bổ thân thể cho Tam tẩu của đệ, Tam ca ta thì không cần.”
Lời này nói ra đầy sự khẩn thiết chân thành, thật khiến người ta cảm động.
Trần Kính Tông trầm mặc một hồi, nói: “Tam ca đối với Tam tẩu quả là tình thâm nghĩa nặng, ta rất kính phục, nhưng ta thật sự không có ăn vụng, xin Tam ca tin ta.”
Trần Hiếu Tông khó lòng tin nổi mà nhìn hắn, không tài nào chấp nhận được việc hắn nói vậy, lão Tứ vậy mà vẫn không chịu thừa nhận!
Ngay sau đó, Trần Kính Tông nói tiếp: “Nhưng sức khỏe của Tam tẩu quan trọng, ta nguyện ý tìm cơ hội vào núi kiếm chút gì đó cho tẩu ấy ăn.”
Vẻ kinh ngạc của Trần Hiếu Tông lập tức chuyển thành sự vui mừng. Hắn ta biết, dù Tứ đệ có thô lỗ, nhưng không thể bỏ mặc tình nghĩa huynh đệ.
Trần Kính Tông: “Có điều, nếu việc này bị phụ thân phát hiện, chắc chắn sẽ trách phạt, khó tránh khỏi việc phải quỳ ở từ đường vài ngày. Nếu ta vẫn chưa thành thân, vì Tam ca Tam tẩu, ta không ngại quỳ, chỉ là giờ ta đã có gia đình, ta không muốn để công chúa coi thường, vì vậy xin Tam ca viết một bản cam kết, ghi rõ là huynh nhờ ta vào núi, để ta không phải ưu sầu về sau, điều này cũng là để giữ cho phu thê hòa thuận giữa ta và công chúa.”
Trần Hiếu Tông: …
Lời của Tứ đệ, sao lại vòng vo như vậy, còn không chỉ vòng vo một chút thôi đâu?
Trần Kính Tông nhìn sắc trời, nói: “Nếu Tam ca đồng ý, giờ huynh hãy đi viết bản cam kết, ta ở đây đợi huynh. Nếu Tam ca không muốn viết, vậy coi như chúng ta chưa nói gì.”
Nói xong, hắn đợi một chút, thấy huynh trưởng do dự không quyết liền định rời đi.
Trần Hiếu Tông vô thức nắm lấy cánh tay hắn.
Trần Kính Tông bình tĩnh nhìn lại.
Trần Hiếu Tông biết rằng, hắn ta đã bị đệ đệ thô lỗ và không có vẻ gì là khôn ngoan này chơi xỏ.
Tối nay hắn ta vậy mà lại đến cầu xin Tứ đệ giúp đỡ, nếu vì một bản cam kết mà từ bỏ, những lời tình thâm nghĩa nặng khi nãy sẽ trở thành trò cười.
Nhưng nếu viết bản cam kết cho Tứ đệ, tương lai khi sự việc bại lộ, người bị phụ thân phạt quỳ ở từ đường sẽ là hắn ta.
Phụ thân sẽ không quan tâm thê tử có bị chuột rút vào nửa đêm hay không, cho dù là nguyên do có thể được tha thứ, nhưng phạt vẫn phải phạt!
Nếu sớm biết như vậy, nếu sớm biết như vậy…
Hắn ta có thể phớt lờ đi sự ấm ức của thê tử không?
Hiểu rõ sự lựa chọn của bản thân, Trần Hiếu Tông mỉm cười, chỉ chỉ tay vào đệ đệ, lắc đầu nói: “Đệ đợi ở đây một chút.”
Một lúc sau, Trần Hiếu Tông đi rồi trở lại, trong tay cầm một cây đèn lồng.
Trần Kính Tông mở bản cam kết, xem kỹ một lượt dưới ánh đèn, xác nhận Tam ca không chơi hắn một vố trong đó, đầy ẩn ý mà nhìn lại hắn ta: “Tam ca thật chu đáo.”
Trần Hiếu Tông thở dài: “Chỉ mong đệ hành sự cẩn trọng, nhất định đừng để phụ thân tóm được.”
Trần Kính Tông: “Ta sẽ cố gắng. À đúng rồi, sau này săn được thú mang về, ta sẽ cho nha hoàn tới thông báo cho Tam tẩu, lúc đó xin Tam tẩu phái tới một đầu bếp có chút tay nghề. Công chúa rất trọng quy củ, sợ rằng sẽ không đồng ý để nha hoàn bên cạnh nàng ấy ăn mặn trong thời gian này.”
Trần Hiếu Tông rất muốn hỏi, nếu công chúa thực sự khinh thường, cá và gà hai ngày qua đều do Tứ đệ tự tay làm, chẳng lẽ lại ăn một mình?
Nhưng lão Tứ căn bản không thừa nhận hắn ăn vụng, có vài điều chỉ có thể ngầm hiểu, hơn nữa, nha hoàn của công chúa, chỉ hầu hạ công chúa cũng là điều hiển nhiên.
Huynh đệ hai người hoàn tất lập mưu, ai về nhà nấy.
Trần Kính Tông tìm thấy Hoa Dương đang ngồi trên giường trong nội phòng.
“Sao ngươi đi lâu vậy?” Hoa Dương thuận miệng hỏi.
Trần Kính Tông ngồi xuống bên giường, lấy bản cam kết từ trong tay áo ra đưa cho nàng.
Hoa Dương ngờ vực nhận lấy, xem xong, nàng không tài nào hiểu nổi mà nhìn về phía Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông mỉm cười: “Có cái này, về sau chúng ta muốn ăn gì thì ăn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng có Tam ca thay chúng ta gánh tội.”
Đối với Hoa Dương mà nói, đây cũng là một tin tốt, nàng không khỏi bật cười: “Ngươi làm thế nào mà được vậy?”
Trần Hiếu Tông là một thám hoa lang danh xứng với thực, vậy mà một người thô lỗ như Trần Kính Tông lại có thể lừa được hắn ta?
Trần Kính Tông không có gì để khoe khoang: “Tam tẩu đang mang thai, nắm được điểm yếu này của huynh ấy, huynh ấy chỉ có thể đồng ý.”
Hoa Dương nghe xong, lại nhìn nét chữ thanh phong lãng nguyệt của thám hoa lang, khó lòng giấu nổi ngưỡng mộ: “Tam ca thật tốt với Tam tẩu.”
Văn nhân coi trọng nhất là danh tiếng, Trần Tam lang vì thê tử mà bằng lòng để người khác nắm đằng chuôi.
Nếu như vào thời điểm mẫu hậu ban hôn, Trần Tam lang vẫn chưa thành thân, thì người mà nàng gả cho sẽ là Trần Tam lang, phu thê hòa thuận, nào có nhiều sinh ra phiền toái như bây giờ.
Đột nhiên, trên đầu truyền xuống một tiếng cười lạnh, bản cam kết trong tay nàng bị người khác giật mất.
Ý thức được bản thân bị hắn nhìn thấu tâm tư, Hoa Dương không khỏi cảm thấy lúng túng, nàng giả vờ buồn ngủ kéo chăn lên, quay lưng về phía hắn rồi nằm xuống.
“Người lên núi là ta, săn bắn cũng là ta, danh thơm đều bị huynh ấy lấy mất.”
Âm thanh giễu cợt lọt vào tai, Hoa Dương chớp chớp mắt.
Được rồi, Trần gia Tứ lang cũng khá tốt, Trần Tam lang thương yêu thê tử đến mức cần tìm huynh đệ giúp đỡ, còn Trần Tứ lang thì trực tiếp mang cá rồi gà cùng ba túi đồ ăn vặt đặt trên bàn của nàng.