Sau Khi Thành Góa Phụ, Ta Bỗng Được Trọng Sinh

Chương 8

Trước Sau

break

Hai phụ tử Trần Đình Giám giống như nước với lửa, hễ gặp mặt là cãi nhau, chỉ tội cho Trần Đình Thực - người đang co rúm vai lại đứng đợi bên ngoài.

Trần Đình Thực từ nhỏ đến lớn luôn sống dưới cái bóng của người huynh trưởng ruột thịt của mình. 

Huynh ruột là người tài xuất chúng, chín tuổi thi đỗ đồng sinh, mười hai tuổi trở thành tú tài, mười sáu tuổi đỗ kỳ thi Hương và mười chín tuổi trở thành trạng nguyên!

Còn Trần Đình Thực lại không có thiên phú học hành, vốn dĩ đã không quá thông minh, lại luôn bị những người xung quanh đem ra so sánh với huynh trưởng, ông ta lại càng học không vào, cuối cùng ông ta dứt khoát mặc kệ đời, từ bỏ tranh đoạt công danh, chọn cách chạy về quê chăm sóc ruộng vườn! Dẫu phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, dẫu khiến thân thể chịu nhiều cực khổ, nhưng sẽ không còn ai trông đợi vào việc học hành của ông ta. Tâm trạng Trần Đình Thực trái lại vô cùng nhẹ nhõm, giống như cuối cùng cũng tháo bỏ được tảng đá lớn trong lòng!

Một Trần Đình Thực hiền lành thật thà làm ruộng sẽ không vì việc bản thân bị đem ra so sánh mà oán trách huynh ruột mình. Ngược lại, ông ta vô cùng kính trọng và cảm kích huynh trưởng!

Nếu không có huynh trưởng làm quan, cuộc sống của ông ta và mẫu thân ở quê nhà sẽ không ngày một tốt lên như vậy, nếu không phải huynh trưởng làm quan, ông ta cũng sẽ không thể rước được cô nương xinh đẹp nhất trấn làm thê!

“Huynh trưởng, vừa rồi là ta đứng dậy trước, huynh đừng trách Kính Tông.”

Lần nữa bước vào, vẻ mặt Trần Đình Thực hổ thẹn mà thuyết phục, trách ông ta đứng dậy nghênh đón cháu trai mà làm rối loạn tôn ti, khiến cháu trai nhận về những lời mắng mỏ không hay.

Trần Đình Giám xua tay, không muốn bàn nhiều về sự ương ngạnh của mình.

Trần Đình Thực lại nhìn vào phong thư trên bàn, thấp thỏm hỏi: “Thư của công chúa là gửi cho hoàng thượng sao? Liệu có ghét bỏ căn  nhà đơn sơ của chúng ta không?”

Trần Đình Thực đã làm nông gần hết nửa đời, chưa bao giờ nghĩ tới có ngày sẽ xuất hiện một vị công chúa tới sống trong nhà!

Sau khi công chúa tới đây rất hiếm khi lộ diện, mỗi lần xuất hiện đều luôn đeo mạng che mặt, nhưng chỉ nhìn qua bóng dáng và dung mạo mơ hồ đằng sau lớp mạng che mặt kia, cũng có thể thấy được rằng đó là một mỹ nhân đẹp tựa tiên nữ.

Nghĩ tới việc công chúa có thể sẽ than phiền với hoàng thượng về nhà mình, Mồ hôi trên trán Trần Đình Thực bắt đầu toát ra, nhìn vào hai phong thư như nhìn vào bùa đòi mạng.

Trần Đình Giám nhìn một lúc vào những chữ trên phong thư, vuốt bộ râu dài đến ngực nói: “Đệ lo nghĩ quá rồi, công chúa thấu tình đạt lý, tuyệt đối sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà lãng phí giấy mực.”

Nhìn nét chữ của công chúa, vừa nhẹ nhàng vừa hòa nhã, ông lại nhớ đến chuyện thê tử của ông nói rằng hôm qua công chúa còn kêu bà là nương, điều đó có thể cho thấy rằng công chúa không có bất mãn gì với sự sắp xếp trong nhà, ngoại trừ lão Tứ.

Trần Đình Thực tin tưởng ông rất nhiều, huynh trưởng của ông ta từ nhỏ đã là người như vậy rồi, làm việc gì cũng đều đã có tính toán sẵn trước. 

Ông ta lại lén lút nhìn vài lần vào bộ râu của huynh trưởng. 

Huynh trưởng không chỉ tài giỏi hơn ông ta ngàn vạn lần mà tướng mạo cũng tuấn tú. Hồi còn trẻ thì không cần nói tới, giờ đã năm mươi tuổi rồi mà vẫn phong độ ngời ngời, bộ râu dài còn được chăm sóc mượt mà hơn tóc của nữ nhân, từng sợi từng sợi đều vô cùng rõ ràng, không hề tạo cảm giác lôi thôi thô kệch.

Lẽ nào các quan lại ở kinh thành đều thích để râu như vậy sao?

Trần Đình Giám đột nhiên nói: “Ta cần viết một tờ tấu chương dâng cho hoàng thượng, nhị đệ đệ về trước đi.”

Trần Đình Thực gật đầu, ông ta gọi tiểu đồng đến rồi khiêng hai rương sổ sách về.

Những người sống ở Đông viện của Trần phủ lần lượt là đôi phu thê Trần Đình Thực và Tề thị, một nhà ba người nhi tử Trần Kế Tông.

Tề thị ngồi trong gian nhà chính. 

Giống như Tôn thị, bà ta chỉ mặc tang phục màu trắng, trên mặt cũng không dùng son phấn, chỉ là dung mạo Tề thị vừa diễm lệ lại am hiểu cách giữ gìn nhan sắc nên không thể nào nhìn ra bà ta là người đã bốn mươi tuổi. Cặp mày lá trúc cùng với đôi mắt phượng đã làm toát lên vẻ thông minh tháo vát của một phu nhân quản lý gia đình. Thường ngày khi Trần Đình Thực đứng bên cạnh bà ta, trông không hề giống một cặp phu thê, mà giống như một quản sự ngoan ngoãn tuân theo lời bà ta.

Thấy trượng phu mang sổ sách trở về, Tề thị khẽ nhếch môi cười: “Huynh trưởng chưa xem phải không?”

Trần Đình Thực cảm thán: “Huynh trưởng tin tưởng chúng ta, bảo chúng ta tiếp tục lo liệu.”

Tề thị chậm rãi uống trà, đợi tới khi hạ nhân đều đã rời đi, bà ta mới thì thầm châm biếm: “Gì mà tin với không tin chứ, huynh trưởng ở kinh thành, quan to lộc hậu, được hoàng thượng ban thưởng, lại có các quan viên dưới quyền hiếu thuận, căn bản không thèm để ý đến chút đất cùng sạp hàng của chúng ta. Nếu như lần này không phải vì có đại tang, mà là bị hoàng thượng chán ghét rồi mất chức quan thì việc đầu tiên khi huynh ấy trở về sẽ là tranh giành gia sản với chúng ta.” 

Trần Đình Thực không thích nghe những lời này, nói lý với bà ta: “Cơ nghiệp tổ tiên nhà chúng ta chỉ có năm mươi mẫu đất, giờ đất đai đã nhiều hơn, cửa tiệm cũng mở được thêm mấy gian,  tất cả đều dựa vào bạc mà mỗi năm huynh trưởng đã gửi về nhà. Cho dù một ngày nào đó huynh trưởng thực sự muốn quay về, vậy thì đó cũng là điều ông ta nên làm.”

Tề thị: “Hừ! Huynh ấy gửi bạc về, nhưng đó là bổn phận của huynh ấy phải làm để hiếu thảo với mẫu thân, hơn nữa chỉ có chút bạc đó, nếu không phải ta tính toán tỉ mỉ từng đồng từng cắc, hôm nay chọn đất, ngày mai tìm kiếm khắp nơi khoảng đất thích hợp để mua cửa tiệm, dốc hết tâm lực để bạc sinh thêm bạc thì e rằng đến thuốc thang cho mẫu thân cũng chẳng đủ tiền chi trả!”

Trần Đình Thực: “Nàng đây là đang nói năng xằng bậy, ba mươi năm qua, huynh trưởng gửi về nhà cộng lại cũng phải ba bốn ngàn lượng bạc rồi, lần này trước khi hồi kinh lại gửi thêm năm ngàn lượng về…”

“Rầm” một tiếng, Tề thị đập mạnh chén trà xuống bàn.

Vai Trần Đình Thực run rẩy, đem theo ba phần sợ sệt nhìn về phía bà ta.

Tề thị trừng mắt nhìn ông ta: “Đừng nói tới số bạc gửi về trước đây, chăm sóc mẫu thân rồi sửa chữa phủ cộng thêm đủ thứ tiêu tốn gia sản, đây đều là việc chung, gần như không còn thừa lại gì. Nói riêng lần gửi về năm ngàn lượng này, đã dùng hơn nửa để sửa chữa Tứ Nghi Đường cho lão Tứ và công chúa, chỉ riêng giường bạt bộ trong phòng công chúa đã tốn một ngàn năm trăm lượng, giường còn là do chàng trông chừng người mang tới, điều này chàng không quên chứ? Ta có bớt xén gì không?”

Trần Đình Thực cúi đầu, biết rằng việc xây dựng Tứ Nghi Đường vô cùng tốn kém, đến cả những cây hòe trong sân, hoa mẫu đơn trong bồn, toàn bộ đều là những món đồ giá trị, ông ta không biết thưởng thức chúng, nhưng cũng hiểu rằng chúng rất quý giá.

Tề thị: “Năm ngàn lượng, hơn một nửa đã dành cho Tứ Nghi Đường, số còn lại đều dùng cho bài trí đại tang của mẫu thân. Vì để chờ huynh trưởng bọn họ đến an táng, chỉ riêng tiền mua đá lạnh đã tốn bao nhiêu, rồi còn một ngàn lượng mà chúng ta đã bù thêm vào công quỹ. Chút sổ sách này một người làm các lão như huynh ấy lại không rõ ư? Rõ ràng là hai nhà chúng ta cùng góp bạc, vậy mà chàng lại cho rằng đều do huynh trưởng chu cấp, ngu xuẩn tới mức này, chẳng trách đến cái danh tú tài chàng cũng thi không nổi!”

“Đây, sổ sách ở đây, từng khoản đã chi đều được ghi rõ ràng, chàng tự xem đi!”

Tề thị mở một cái rương, lấy cuốn sổ đang được đặt ở trên cùng, trực tiếp ném vào tay Trần Đình Thực. 

Trần Đình Thực theo bản năng cầm lấy sổ sách, nhưng không mở ra xem.

Xem cái gì nữa đây, thê tử mỗi lần tiêu một khoản tiền lớn đều lải nhải bên tai ông ta, ông ta cũng gần như thuộc lòng rồi.

Ông ta là người thô kệch, những năm qua quả thật là thê tử quản lý mọi thứ trong nhà, bao gồm cả việc trông coi cửa tiệm, sửa chữa phủ viện, tiếp đãi khách khứa.

Huynh trưởng góp bạc, thê tử ông ta thì góp sức, chỉ có mỗi ông ta là vô dụng.

“Thôi, không nói nữa. Dù sao huynh trưởng bọn họ hiếm khi quay về ở hai năm, chúng ta đừng vì tiền bạc mà cãi vã, truyền ra ngoài cũng không hay.”

Tề thị cười lạnh: “Ta không hề muốn cãi vã, là do trong mắt chàng chỉ có huynh đệ, không coi ta ra gì.”

Trần Đình Thực bất lực thở dài, sau đó bất luận Tề thị nói gì, ông ta cũng không phản bác lại.

Trần Đình Giám viết tấu chương trong thư phòng, Trần Bá Tông nghiên cứu học thuật, còn Trần Hiếu Tông phụ trách dạy con cháu các môn học, ba người phụ tử bọn họ đều có việc để làm.

Chỉ có Trần Kính Tông bị giam trong một cái viện nhỏ, bí bách không chỉu nổi.

Cung tên hôm qua đã làm xong, hắn đang muốn vào núi.

“Chuyến này ta đi có thể phải đến lúc hoàng hôn mới trở về, nếu phụ thân tìm ta, nàng giúp ta viện một cái cớ để lừa ông ấy cho qua chuyện.” 

Cầm theo cung tên, Trần Kính Tông tới gian phụ tìm Hoa Dương thương lượng.

Hắn mặc một bộ y phục màu xám, nếu chỉ nhìn dáng vóc không nhìn mặt thì rất giống một thợ săn trên núi.

Trước đây Hoa Dương không thích việc hắn ngày ngày chạy vào núi, vừa trái với nghi thức tang lễ, lại vừa không phải là việc chính đáng gì.

 

Hiện giờ nàng không còn so đo đến những chuyện đó nữa, ngược lại, nàng cảm thấy việc hắn vào núi cũng tốt, chuyên tâm vào luyện tập dù sao cũng tốt hơn là chỉ biết đắm chìm vào thú vui, đi săn chẳng phải cũng là một dạng luyện võ hay sao.

Hắn chỉ có chút bản lĩnh này đem đi khoe khoang, nếu thực sự phế đi võ nghệ, sẽ chẳng còn gì để người ta xem nữa.

“Đi đi, cẩn thận đừng để bị người khác nhận ra.” Hoa Dương vừa lật sách vừa dặn dò.

Trần Kính Tông nhìn dáng vẻ tự mãn của nàng, thần sắc hắn bỗng trở nên kỳ lạ. 

Khi mới chuyển đến đây, nàng giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, dù không cố gắng vùng vẫy, nhưng trên mặt đều hiện rõ vẻ không cam lòng khi bị giam cầm.

Sao chỉ qua một đêm đã thay đổi rồi?

“Nàng suốt ngày ở đây, không thấy chán ghét sao?” Trần Kính Tông không vội đi, ngồi đối diện nàng hỏi.

Hoa Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản đáp: “Ta quen rồi.”

Hoàng cung là một cái lồng lớn, Trần phủ là một cái lồng nhỏ, phủ trưởng công chúa không lớn không nhỏ, nhưng cũng là một cái lồng.

Công chúa thì đã sao, còn không bằng nữ tử thiên hạ, chỉ có thể bị giam cầm trong nội phủ, nhiều lắm cũng chỉ đi dạo phố, tới phủ người ta dự tiệc làm khách.

Điểm khác biệt duy nhất đó là cái danh phận công chúa này, ăn mặc và sinh hoạt đều là đồ tốt nhất thiên hạ, không cần phải lo lắng ưu sầu vì tiền bạc.

Trần Kính Tông không hiểu nàng đang nghĩ gì, chỉ nghe ra rằng nếu như được lựa chọn, nàng cũng không nguyện ở nhà cả ngày.

Nghĩ ngợi một chút, Trần Kính Tông hỏi: “Hay là, nàng có muốn vào núi cùng ta không? Cách vài ngày đi một lần, cũng coi như là để giải sầu đi.”

Trong lòng Hoa Dương khẽ động, nhưng trong phút chốc lại từ bỏ.

Khu vực quanh kinh thành cũng có vài ngọn núi, khi ấy nàng xuất hành, phía trước có thị vệ mở đường, phía sau có cung nữ và ma ma hầu hạ, hơn nữa phong cảnh núi non ở ngoại ô kinh thành vô cùng mỹ lệ, các bậc đá lên núi cũng được lát rất ngay ngắn, còn phía sau trấn Thạch Kiều nhìn từ xa chỉ thấy ngoại trừ cây dại thì là rừng rậm, nhìn mỗi lần Trần Kính Tông trở về, gấu quần và giày đều lấm lem bùn đất, chứng tỏ bên trong đó đều là những con đường đất bình thường.

Thêm vào đó, trong núi có thể còn có cả rắn rết…

“Ta không muốn đi.”

Trần Kính Tông cũng không miễn cưỡng, trước khi đi nói: “Nếu ngày nào đó nàng cảm thấy hứng thú, cứ việc nói với ta.”

Hoa Dương ngẩng đầu, nhưng bóng dáng hắn đã biến mất.

Thiếu đi Trần Kính Tông, Tứ Nghi Đường càng lộ rõ vẻ thanh tĩnh. Một lúc sau, bên gian chính của học đường truyền đến tiếng đọc sách trong trẻo và đồng đều của bọn trẻ.

Hoa Dương ngồi dưới bóng cây trong sân, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của các cháu trai và cháu gái mình.

Tính cả đứa con trong bụng của nhị tẩu La Ngọc Yến, Trần Kính Tông tổng cộng có ba cháu trai và hai cháu gái.

Hoa Dương không phải là người quá thích trẻ con, nhưng cô cháu gái Uyển Nghi nhà huynh trưởng của Trần Kính Tông lại vô cùng ngoan ngoãn và lanh lợi, rất hợp mắt nàng. 

Cô bé năm nay tám tuổi, đang ở độ tuổi bắt đầu học nữ công.

Đại tẩu Du Tú xuất thân hàn môn, có lẽ không có gì đáng giá trong tay.

Hoa Dương gọi Châu Nhi lại: “Ngươi đến Quan Hạc Đường nói với đại phu nhân một tiếng, bảo rằng ta nhớ đại tiểu thư, nếu như đại tiểu thư đồng ý, trưa nay có thể đến đây dùng bữa.”

Châu Nhi lập tức đến Quan Hạc Đường.

Du Tú đang may đồ mùa hạ cho bọn trẻ, thấy đệ muội phái nha hoàn tới, vội vàng bỏ việc ra đón tiếp.

Châu Nhi mỉm cười truyền đạt lại lời của chủ tử.

Du Tú được sủng ái mà lo sợ, bối rối đáp: “Được, ngươi quay về nói với công chúa, Uyển Nghi mà về ta sẽ kêu con bé qua đó thỉnh an.” 

Châu Nhi hành lễ cáo lui.

Du Tú vẫn đứng ngẩn người dưới mái hiên.

Trần Bá Tông từ thư phòng bước ra.

 

Du Tú nhìn thấy phu quân, nhanh chóng bước đến bên hắn ta, lo lắng nói: “Công chúa sao lại muốn gọi Uyển Nghi qua đó? Uyển Nghi tay chân vụng về, lỡ chẳng may không cẩn thận làm hỏng đồ đạc ở đó, thiếp nghe nói đồ công chúa sử dụng đều là vật được ban tặng…”

 

Trần Bá Tông nhíu mày nói: “Uyển Nghi đã tám tuổi rồi, sao có thể tay chân vụng về được, nàng đừng tự mình lo lắng mà mở miệng hạ thấp đứa trẻ.”

 

Ông ta giống nhất Trần Đình Giám về ngoại hình và tính cách, luôn nghiêm nghị và chỉnh tề. Du Tú bị khiển trách, sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng ta cúi thấp đầu.

Trần Bá Tông thấy vậy, nhíu mày càng chặt, biết cái tính cẩn thận dè dặt của nàng ta sợ là không sửa nổi, hắn ta không nói thêm gì nữa, về phòng tiếp tục đọc sách.

Du Tú u sầu một hồi, rồi nhớ tới công chúa, nàng ta liền tự mình đi chuẩn bị, lấy ra bộ y phục đẹp nhất mà nàng ta mang theo cho nữ nhi khi tới Lăng Châu.

Gần trưa, bọn trẻ quay trở về.

 

Du Tú dẫn con gái vào phòng thay y phục trước, Trần Bá Tông thấy vậy, cho dù không đồng tình nhưng cũng không nói thêm gì, tránh phá hỏng tâm trạng thê tử, kẻo lát nữa đến cơm cũng nuốt không trôi.

 

“Phụ thân, mẫu thân, con qua đó đây.” Uyển Nghi cười nói.

 

Du Tú: “Đi đi, tới bên công chúa thì đừng nói lung tung.”

Uyển Nghi mỉm cười, bàn chân nhỏ nhanh nhẹn bước đi.

 

Du Tú nhìn theo bóng lưng của nữ nhi, vậy mà lại cảm thấy có chút ngưỡng mộ: “Con bé vậy mà gan dạ thật, ta gặp công chúa mà còn không biết phải đặt tay ở đâu cho đúng.”

Trần Bá Tông cụp mắt uống trà.

Đại Lang năm tuổi chỉ biết ngây ngô quan sát và tự đưa ra cảm nhận, cậu bé cũng không sợ công chúa tứ thẩm, chỉ là tứ thẩm hình như chỉ thích tỷ tỷ, chưa bao giờ gọi đám cháu trai giống như cậu bé tới.

Tại Tứ Nghi Đường.

Hoa Dương đoán Uyển Nghi sắp đến, nàng liền đứng đợi ở cửa gian chính. Khi tiểu cô nương tám tuổi đem theo nụ cười ngọt ngào bước vào trong sân, ánh mắt Hoa Dương cũng dịu lại.

Khi Trần gia bị lưu đày, Uyển Nghi mới mười bốn tuổi, ở độ tuổi e ấp như hoa mới nở, Hoa Dương không cách nào hình dung được cô bé sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực ở nơi biên cương lạnh lẽo.

 

“Tứ thẩm, người gầy đi nhiều quá.”

Kể từ khi lão thái thái được an táng, Hoa Dương chưa từng rời khỏi Tứ Nghi Đường, qua đoạn thời gian lâu như vậy, Uyển Nghi ngay lập tức nhận ra sự thay đổi trên người nàng.

 

Hoa Dương cười nói: “Lần đầu tiên ta đến Lăng Châu, có chút lạ nước lạ cái, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi, còn con, học hành có mệt không?”

Uyển Nghi lắc đầu: “Con không mệt, chỉ là tam thúc hình như khá vất vả, à đúng rồi, sao con không thấy tứ thúc?”

Hoa Dương chỉ vào nội thất, bịa ra một lý do: “Tứ thúc đang ngủ nướng trong đó, chúng ta ăn trước đi, không cần bận tâm đến thúc ấy.”

Uyển nghi hơi giật mình, Tứ thúc cũng quá lười biếng rồi, đã trưa trời trưa trật thế mà còn đang ngủ, thúc ấy đúng thật là xấu hổ mà!

Uyển Nghi liếc mắt nhìn về phía nội thất xa xăm, trước mặt công chúa, cô bé còn thấy xấu hổ thay tứ thúc!

Hoa Dương thấy vậy, âm thầm cười trộm. 

Còn trách được ai đây, nếu Trần Kính Tông không chịu ngoan ngoãn ở nhà thì đừng trách nàng viện ra cái cớ như vậy.

Có thêm một tiểu cô nương dễ thương bên cạnh, bữa trưa Hoa Dương say sưa ăn, vô cùng ngon miệng. Sau bữa ăn, nàng gọi Triều Vân mang ra chiếc khăn tay lụa mà nàng sớm đã chuẩn bị, tặng cho Uyển Nghi.

Chiếc khăn tay thêu một đóa mẫu đơn vô cùng sống động cùng một chú bướm đầy màu sắc đang bay tới như thể sắp đáp xuống.

Đây là sản phẩm của thợ thêu trong cung, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh xảo, có sự chỉ điểm của Du Tú bên cạnh, Uyển Nghi theo học có thể sẽ thu được rất nhiều lợi ích.

“Chiếc khăn tay thật đẹp, cảm ơn tứ thẩm!” 

Uyển Nghi rất thích món quà này, hai tay nâng niu chiếc khăn, trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời kia đầy vẻ vui sướng.

Hoa Dương cười rồi xoa đầu cô bé: “Về đi, nghỉ ngơi sớm nhé.”

 

Uyển Nghi nũng nịu ôm nàng một cái rồi mới hành lễ và lui xuống.

Tại Quan Hạc Đường.

Đôi phu thê Trần Bá Tông và Du Tú đều đang đợi nữ nhi. Khi biết công chúa tặng nữ nhi một chiếc khăn tay tinh xảo, Du Tú thở phào nhẹ nhõm.

Trần Bá Tông không nhìn vào chiếc khăn tay kia, thuận miệng hỏi: “Tứ thúc của con và công chúa sống chung thế nào?”

 

Hắn ta muốn biết tứ đệ của mình có thu lại những tật xấu trước đây hay không.

Nhắc đến tứ thúc, Uyển Nghi làm ra bộ dáng vô cùng thất vọng: “Con còn chưa thấy tứ thúc đâu, tứ thẩm nói thúc ấy vẫn đang ngủ nướng.”

“Phụt” một tiếng, Trần Bá Tông suýt chút nữa phun ra ngụm trà vừa nuốt xuống.

Du Tú cũng một mặt khó tin, trẻ con còn không dám ngủ nướng lâu như vậy, tứ đệ vậy mà lại…

“Còn ra thể thống gì nữa!” Trần Bá Tông đặt chén trà xuống, không giấu nổi tức giận.

Hai mẹ con Du Tú liếc nhìn nhau, ăn ý lặng lẽ lui xuống.

 

Trần Bá Tông quyết định sẽ quản giáo đệ đệ ngày càng hồ đồ của mình.

Buổi chiều, hắn ta cử một nha hoàn đến Tứ Nghi Đường mời tứ đệ qua.

Tiểu nha hoàn chạy đi một chuyến, khi trở về thần sắc phức tạp: “Công chúa nói, đêm qua có chuột ở Tứ Nghi Đường, Tứ gia đã bắt chuột suốt đêm, giờ vẫn còn đang ngủ, nếu người có việc gì, xin hãy đợi đến lúc ngài ấy dậy rồi sẽ tới gặp người.” 

 

Trần Bá Tông: …

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc