Trần Hiếu Tông đứng chắp tay sau lưng, chỉ lưu lại cho Trân Nhi một cái bóng lưng, ngăn chặn mọi nghi ngờ rằng hắn có ý định quyến rũ tỳ nữ bên cạnh công chúa.
Trân Nhi lén lút quan sát dáng người cao gầy và thanh thoát ấy, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Nếu như phò mã cũng dịu dàng như ngọc nho nhã lễ độ giống như Tam gia, vậy thì chắc chắn công chúa và phò mã sẽ là một đôi phu thê ân ái quan hệ hoà hợp, chứ không phải ba ngày cãi lớn một trận, hai ngày cãi nhỏ một phen.
Nàng ấy đang miên man suy nghĩ, bỗng từ phía sau vang lên tiếng bước chân, Trân Nhi quay lại, nhìn thấy phò mã, một người tuy rất tuấn tú nhưng lúc nào cũng giữ khuôn mặt lạnh lùng, nàng ấy liền vội cúi đầu.
Phò mã là bậc nam nhân anh tuấn uy vũ với khuôn mặt lạnh như tiền, trên dưới Trần phủ chỉ có Các lão và công chúa nhà mình mới dám lộ vẻ không hài lòng với hắn.
Trần Kính Tông bước thẳng qua nha hoàn.
Hai huynh đệ gặp nhau, Trần Hiếu Tông mỉm cười gọi một tiếng “Tứ đệ” rồi bước lên trước vài bước.
Trần Kính Tông hơi mất kiên nhẫn, hỏi: “Tìm ta có việc gì?”
Bị khí thế của hắn áp đảo, nhưng Trần Hiếu Tông lại không hề e sợ, khẽ cười đùa nói: “Chính sự thì không có, chỉ là ta từ đằng kia ngửi thấy mùi cá bên phía các đệ, nên đặc biệt đến nhắc nhở Tứ đệ. Đệ cũng biết rồi đấy, phụ thân chúng ta là người nghiêm khắc nhất, nếu ông ấy phát hiện đệ ăn mặn trong lúc có tang, e rằng sẽ phạt đệ quỳ trong từ đường đấy.”
Trần Kính Tông cười khẩy một tiếng: “Làm gì có mùi cá, trên bàn vừa nãy, món ngon nhất là trứng xào mộc nhĩ.”
Trần Hiếu Tông vốn không hề ngửi thấy mùi đồ mặn, hắn chỉ nghe thê tử mình nói, thế nên hắn mới thử dò xét đệ đệ mình xem thế nào.
Thấy đệ đệ mình phủ nhận, Trần Hiếu Tông mỉm cười hỏi: “Thật sự không có lên núi bắt cá à?”
Trần Kính Tông chỉ tay về phía sân, không mấy vui vẻ đáp: “Nếu không có tổ tông này ở đây, qua một thời gian nữa có lẽ ta sẽ đi bắt vài con để giải thèm thật, nhưng nàng ấy còn ở đây, ta không muốn tự tìm rắc rối và cho nàng ấy thêm một lý do để ghét ta.”
Trần Hiếu Tông lập tức nở một nụ cười đầy cảm thông.
Thực ra, khi cả nhà tụ họp với nhau, công chúa vẫn cố gắng giữ thể diện cho đệ đệ hắn ta, nàng chưa từng cố ý tỏ vẻ không hài lòng, nhưng tình cảm phu thê không tốt sẽ luôn lộ ra những dấu vết nhỏ, và sự thật thì không thể nào giấu giếm được.
“Được rồi, nếu bên đệ không còn chuyện gì nữa thì ta cũng về nghỉ ngơi một chút đây, buổi chiều còn phải tiếp tục giảng bài cho bọn chúng, đau đầu thật đấy.”
Trần Hiếu Tông cũng không hỏi thêm, chỉ mỉm cười rồi rời đi.
Tại Phù Thúy Đường, La Ngọc Yến đang nằm nghiêng trên giường, nàng ta vẫn chưa ngủ, thấy phu quân mình trở về, nàng ta tức khắc hứng khởi hỏi: “Thế nào?”
Trần Hiếu Tông lắc đầu, đáp: “Tứ đệ bảo chúng nó không ăn mặn, thứ mà nàng ngửi thấy có lẽ là mùi của món trứng xào mộc nhĩ.”
La Ngọc Yến trợn trừng mắt, chất vấn: “Lẽ nào ta không ngửi ra được sự khác biệt giữa mùi trứng xào và cá chiên sao? Chàng vẫn không tin ta à? Chàng đừng quên rằng, mũi ta luôn rất nhạy đấy, năm chàng vừa đỗ Thám hoa rồi chạy đến uống hoa tửu*, chàng cố tình thay bào phục khác, nhưng ta đều ngửi ra được mùi son phấn trên tóc chàng đấy!”
(Hoa tửu: dạng uống rượu có kỹ nữ hầu hạ, hay gọi là bia ôm)
Trần Hiếu Tông lập tức cảm thấy đau đầu: “Làm gì có uống hoa tửu, chỉ là các đồng môn một hai muốn mở tiệc chiêu đãi, còn tự ý gọi ca kỹ đến, ca kỹ vung tay làm phấn son vương vãi, vậy là dính một ít lên người ta. Thay bào phục là vì sợ nàng hiểu lầm, tức giận vô cớ, nào ngờ lại bị nàng xem như chứng cớ để buộc tội ta.”
Trời đất chứng giám, cả đời này hắn ta chỉ có một thê tử, chưa từng mơ tưởng đến ai khác, càng không bao giờ dính dáng đến ai.
La Ngọc Yến nhắc lại chuyện cũ chỉ để chứng minh mũi của nàng ta nhạy bén, chứ nàng ta cũng không nghi ngờ gì phu quân mình.
Cha chồng dạy bảo ba huynh đệ hắn ta rất nghiêm khắc, nghiêm cấm rượu chè ca hát và dính dáng đến nữ sắc, trong nhà ngay cả thông phòng* cũng không chuẩn bị.
*通房 thông phòng, chỉ phòng của các nha hoàn có địa vị tương đối cao và được thông với phòng của chủ tử, từ thông phòng có thể nhìn thấy chủ tử đang làm gì, nếu chủ tử cần thì sẽ có mặt ngay lập tức.
Nghe nói, trước khi nhị thiếu gia Trần Diễn Tông qua đời vào năm mười tám tuổi, từng có người đề nghị để hắn lập thê nhằm giải hạn, hoặc chí ít để lại con cháu kế thừa, nhưng Trần Diễn Tông từ chối với lý do không muốn làm lỡ đời một người phụ nữ đáng thương, may thay cha chồng và mẹ chồng cũng không cưỡng ép, nếu là nhà khác, phụ mẫu có lẽ dù phải dùng đến thuốc cũng phải ép con trai họ lưu lại hậu duệ.
Chỉ những điều như thế cũng đủ để thấy được sự chính trực của gia phong Trần gia.
“Tứ đệ bảo không ăn, chàng cứ vậy mà tin sao?”
La Ngọc Yến dịch người vào trong, để phu quân nằm xuống nói chuyện.
Trần Hiếu Tông đáp: “Nếu chỉ có một mình nó, ta tám phần không tin, nhưng có công chúa ở đó, nó làm sao dám làm càn trước mặt công chúa?”
La Ngọc Yến hừ một tiếng: “Nhỡ đâu công chúa cũng muốn ăn thì sao, cả hai há chẳng phải sẽ hợp tác với nhau à.”
Trần Hiếu Tông nhớ đến dáng vẻ kiêu căng của công chúa Hoa Dương, bèn phủ nhận: “Công chúa không giống người dễ bị cám dỗ bởi sự thèm ăn vậy đâu.”
Người xuất thân càng cao quý càng coi trọng mặt mũi, công chúa thường ngày ghét bỏ Tứ đệ, để không cho Tứ đệ có cớ chế giễu, Trần Hiếu Tông đoán rằng, dù Tứ đệ có đem món ngon đến trước mặt công chúa, công chúa cũng sẽ không ăn.
Dường như cũng có lý, thêm nữa công chúa đã dùng bữa trưa cũng không còn muốn ăn nữa, Lạc Ngọc Yến cũng không bận tâm thêm, nhích sát vào phu quân và đổi chủ đề khác trò chuyện.
Ngay lúc này tại Tứ Nghi Đường, bởi vì những lời châm biếm không thương tiếc của Trần Hiếu Tông, Hoa Dương lại tặng cho Trần Kính Tông một trận lạnh nhạt, bảo hắn về sương phòng phía Đông mà nghỉ ngơi.
Trần Kính Tông không bận tâm đến lời của nàng.
Tính khí của nàng như thế này mới là bình thường, hắn đã sớm quen.
Ban ngày có Triều Vân đi cùng, Hoa Dương không lo quanh mình có kẻ xấu xuất hiện, nhưng ban đêm thì không được, nhất định phải có Trần Kính Tông ở bên, nàng mới có thể yên giấc.
Vậy nên sau khi dùng bữa tối, Trần Kính Tông không chút e dè nằm ở thứ thất, Hoa Dương cũng không đuổi hắn đi.
“Công chúa, nước đã pha xong rồi ạ.”
Hoa Dương liền chuẩn bị đi tắm.
Trần Kính Tông một tay nâng đầu, nằm nghiêng trên sạp cạnh cửa sổ, nhìn nàng nói: “Sáng nay mới tắm, giờ lại tắm tiếp, nàng không sợ mình tắm kĩ đến mức lột cả da ra sao?”
Hoa Dương biết rõ cái miệng chó của hắn chẳng bao giờ thốt ra được lời tử tế, vậy nên cũng không để ý đến.
Trần Kính Tông đổi tư thế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng hai khắc sau, người đã trở lại, Trần Kính Tông nghiêng đầu, thấy nàng đã thay sang bộ y phục trắng thêu lá sen xanh, mái tóc đen dùng trâm ngọc búi cao, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần cùng đôi gò má ửng hồng chỉ hiện lên sau khi tắm.
Hắn nhìn sững không rời mắt, nhưng mỹ nhân đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn, nàng lạnh nhạt lướt qua, chớp mắt đã bước vào phòng ngủ.
Trần Kính Tông vừa định đi theo vào, bỗng nhớ ra sáng nay đã hứa với nàng, từ nay mỗi tối đều phải tắm rửa.
Thế là Trần Kính Tông liền đến thứ thất phía Tây, dùng phần nước còn lại của nàng trực tiếp dội lên người.
Sau khi tắm xong mới nhớ ra mình quên lấy trung y* để thay, nhưng Trần Kính Tông cũng lười biếng gọi nha hoàn giúp, hắn chỉ lau khô người rồi khoác áo choàng ngoài vừa cởi ra khi nãy vào, điềm nhiên bước vào phòng.
* áo mặc bên trong.
Triều Vân vừa giúp công chúa chải tóc xong, thấy không còn việc gì cần đến nàng ấy, liền hành lễ với Phò mã gia đang bước vào rồi cúi đầu lui xuống.
Hoa Dương rời khỏi bàn trang điểm, liếc mắt nhìn ra ngoài giường bạt bộ, thấy Trần Kính Tông vẫn mặc áo choàng bên ngoài như khi sáng, nàng vô thức nhíu mày.
Trần Kính Tông lên tiếng: “Đã tắm rồi, quên lấy trung y.”
Dứt lời, hắn cởi áo choàng bên ngoài ra.
Hoa Dương: …
Khi hắn vừa lộ ra một chút phần ngực, Hoa Dương vội vàng quay người đi, đồng thời kéo màn che xuống.
Trần Kính Tông thay xong trung y, thổi tắt đèn, sau đó bước vào trong rèm.
Đôi mắt hắn đã quen với bóng tối, thấy nàng nằm ngay giữa giường và quay mặt ra bên ngoài, chiếc chăn mỏng phủ lên người, phác thảo nên một vóc dáng dịu dàng mảnh mai.
Trần Kính Tông rất tự giác, hắn lấy gối và chăn đặt ở mép giường rồi tiếp tục chọn ngủ trên sàn đất.
Hoa Dương lặng lẽ nhìn mặt giường.
Trong hai năm ở Lăng Châu vào kiếp trước, nàng và Trần Kính Tông dường như chưa bao giờ trò chuyện hòa nhã được với nhau câu nào, ban đầu hắn ngủ trên sàn đất, sau đó cứ tiếp tục mãi như vậy, như thể đó chính là điều vốn dĩ của phu thê bọn họ.
Sau khi hết tang, cả hai đương nhiên vẫn có sinh hoạt phu thê với nhau, chỉ là số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại thêm trong lòng nàng mang sự kháng cự, Trần Kính Tông cũng không dịu dàng với nàng, thế nên việc đó đối với nàng chẳng mấy vui vẻ gì, có cũng được mà không có cũng được.
Trái lại, vào đêm qua, vì sau khi trải qua cảm giác mất đi chợt có lại được, vậy nên nàng rất chiều theo hắn, thậm chí…
Hoa Dương lắc đầu, cắt đứt những hồi ức không nên xuất hiện vào lúc này.
“Ngủ rồi sao?”
Âm thanh từ dưới đất truyền lên, không lớn không nhỏ, hơi khàn.
Hoa Dương: “Có chuyện gì?”
Nếu hắn muốn lên giường ngủ, chỉ cần không động tay động chân thì nàng cũng sẽ chấp thuận.
Hai tay Trần Kính Tông đặt sau đầu, nhìn lên đầu giường tối đen như mực: “Không có gì, chỉ là sáng nay ta có mang về một con gà, nàng muốn dùng vào bữa trưa hay tối mai?”
Hoa Dương vốn cũng chẳng nghĩ đến chuyện này, nhưng không hiểu tại sao, nghe Trần Kính Tông vừa nhắc, miệng nàng đã ứa nước miếng.
“Bữa tối đi, khó bị người khác phát hiện.”
“Ừ, cá trên núi béo ngậy, nhưng gà hoang thì chẳng có nhiêu thịt, một con chỉ đủ để chúng ta húp chút canh nhét kẽ răng.”
Hoa Dương: “Ngủ đi, đừng nghĩ nữa.” Càng nghĩ càng đói.
Trần Kính Tông: “Không nhịn được.”
Hoa Dương chửi thầm, chỉ là một bữa gà mà thôi, hắn cớ gì lại lưu luyến đến vậy?
“Vậy ngươi cứ nghĩ tiếp đi, ta ngủ đây.”
Hoa Dương khẽ nhích vào bên trong, điều chỉnh tốt tư thế chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Trần Kính Tông bỗng lên tiếng: “Nàng không lưu luyến sao? Ta thấy nàng có vẻ cũng khá hưởng thụ đấy chứ.”
Trước đây nàng ấy đúng là không thích làm chuyện đó, hắn cũng nhận ra, lần nào cũng không dám kéo dài quá lâu, sợ nàng ấy càng phản kháng hơn, nhưng nàng ấy của đêm qua, lại hoàn toàn khác trước đây.
Hưởng thụ?
Hoa Dương cuối cùng cũng nhận ra “lưu luyến” mà hắn đang nói là gì, nàng nghiến răng, chỉ đành coi như không nghe thấy.
Trần Kính Tông lại ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng nói: “Sáng nay lúc ta dùng mì, nàng đã đưa ra ba điều kiện, bảo nếu ta làm được thì sẽ cho ta lên giường ngủ, vừa nãy tắm rửa súc miệng ta cũng đã làm xong, có thể lên được rồi đúng không?”
Hoa Dương: “Có thể, nhưng không được chạm vào ta.”
Liều thuốc đó ba tháng mới được dùng một lần, Hoa Dương không muốn vì lòng tham của hắn mà tự hại thân mình.
Trần Kính Tông không nói gì, hắn trực tiếp ném gối lên giường, sau đó ôm chăn và nặng nề nằm xuống.
Một luồng hơi nóng phả vào gáy Hoa Dương, đủ thấy hắn nằm gần nàng đến mức nào, Hoa Dương thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nam nhân từ phía hắn truyền tới.
Chiếc giường dường như trở nên nhỏ hẳn đi.
Những hình ảnh không muốn nhớ lại trong đầu nàng cũng hiện lên ngày càng rõ, thậm chí còn có cả thân hình vạm vỡ của hai thị vệ trong phủ của cô mẫu.
Hoa Dương lặng lẽ nhích người vào trong.
Vừa mới ổn định, phía sau liền có động tĩnh, Trần Kính Tông lại nhích theo vào.
Trước mặt Hoa Dương đã là mép giường rồi, nàng không cử động thêm nữa, nhưng Trần Kính Tông giống như con sói nhắm được mồi, không che giấu cơn thèm thuồng của mình, hơi thở hắn phả ra cũng ngày càng nặng nề, nóng rực.
Cứ như thế này, Hoa Dương làm sao ngủ được?
“Ngươi quay mặt đi đi, hơi thở nặng nề quá, ồn ào làm ta khó chịu.” Nàng giả vờ không vui nói.
Trần Kính Tông lại phả hơi thở vào nàng thêm vài lần, sau đó mới xoay người đi, hắn cũng nhích thân mình ra phía ngoài hai tấc, để nàng dễ trở mình.
Phu thê họ đều nằm im bất động, phía trong rèm nhanh chóng lấy lại được sự yên tĩnh.
Hoa Dương vẫn mở mắt.
Nàng nghĩ đến việc mình được trùng sinh.
Sự việc xảy ra đột ngột như vậy, liệu sáng mai sau khi thức dậy, nàng có trở lại phủ Trưởng công chúa ở kinh thành, trở lại khoảng thời gian không có Trần Kính Tông và người trong Trần gia đều bị đày đi biên cương?
Nếu đúng như vậy, nàng cũng không thể thay đổi được gì, nhưng ít nhất nàng nên để Trần Kính Tông hiểu rằng, nàng không còn chán ghét hắn như trước nữa.
Hoa Dương chậm rãi quay người lại, đối mặt với một nửa bóng lưng của Trần Kính Tông, tư thế này khiến bờ vai của hắn trông rộng hơn.
Tâm trí Hoa Dương lại bay xa.
Trước khi xuất giá, nàng thường ngủ một mình, khi Trần Kính Tông qua đời, nàng trở thành góa phụ và vẫn ngủ một mình.
Dù đều là một mình, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác.
Bởi vì trước khi xuất giá, nàng sống trong cung, hoàng cung chính là nhà của nàng, có phụ hoàng, mẫu hậu và đệ đệ của nàng.
Khi thành góa phụ, nàng sống đơn độc trong phủ Trưởng công chúa, không thể trở về sống trong cung, cũng không thể đón mẫu hậu đến sống cùng, dù có đón thì mẫu hậu cũng sẽ không rời cung, ngộ nhỡ kích động sự hoài nghi của triều thần và dân chúng.
Phủ Trưởng công chúa là nhà của nàng, nhưng lại lạnh lẽo không giống một mái ấm.
Nếu Trần Kính Tông còn sống, dù cho phu thê bọn họ thường xuyên cãi vã thì cũng có sự náo nhiệt.
Ba năm dài đằng đẵng, nàng dù sao vẫn nhớ hắn.
“Ngươi không được động đậy.”
Ngay khi nàng quay người, Trần Kính Tông đã biết, tưởng rằng nàng chỉ đổi tư thế ngủ, bất ngờ nghe thấy nàng nói vậy.
Trần Kính Tông giữ nguyên tư thế không động đậy.
Hoa Dương dán sát vào người hắn, tay nàng đặt lên chiếc eo vững chắc của hắn.
Nếu không phải vì ban ngày hắn hay chọc giận người khác, có lẽ nàng đã muốn ôm hắn như thế từ lâu.
Cả người Trần Kính Tông cứng đơ.
Hoa Dương véo vào bắp tay cứng ngắc của hắn, sờ lên bờ vai rộng lớn, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn, chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, đang nằm sờ sờ bên cạnh nàng.
Nàng cảm thấy tâm mình an ổn, nhưng trong người Trần Kính Tông lại như lửa đốt.
Phải chăng đây là kế muốn làm hắn khổ sở mới của nàng?
Vì thấy nàng mới uống thuốc vào sáng nay, Trần Kính Tông nhắm mắt, tiếp tục nằm im như khúc gỗ.
Giấc ngủ này của Hoa Dương vô cùng an ổn.
Nàng nhớ rằng mình đã ôm Trần Kính Tông ngủ, nhưng không ngờ sáng sớm thức dậy, lại thấy chính Trần Kính Tông ôm nàng.
Toàn thân nàng bị Trần Kính Tông ôm chặt lấy, phía sau là lồng ngực nhấp nhô đều đặn của hắn, vòng tay ôm quanh eo nàng.
Hoa Dương vừa vui mừng vì mình vẫn còn ở đây, vừa ghét bỏ tay hắn quá nặng, đè lên khiến nàng không thoải mái.
Nàng thử nhấc cánh tay hắn lên.
Ngay lúc này, tay hắn bỗng nhiên vươn lên phía trước, vòng tay rộng lớn chuẩn xác bao lấy nàng.
Hoa Dương: …
“Đúng là có gầy đi thật.”
Trước khi nàng kịp nổi giận, Trần Kính Tông đã thu tay lại, khẽ chê bai.
Mặt Hoa Dương đanh lại, nàng ngồi dậy.
Trần Kính Tông nhướn mày: “Làm sao, chỉ nàng mới được vô lễ với ta, còn ta lại không được à?”
Hoa Dương cầm gối đánh hắn.
Trần Kính Tông nhảy xuống giường, lao nhanh về phòng tắm.
Dù tức giận, Hoa Dương vẫn cần tới hắn, sau khi dùng bữa sáng, nàng đưa hai bức thư nhà viết từ hôm qua cho hắn: “Ngươi đi hỏi phụ thân xem, nếu phụ thân cần gửi tấu chương đến kinh thành, thì gửi cùng với thư của ta.”
Phụ hoàng rất trọng dụng cha chồng, vì cha chồng đã lo liệu tốt tang lễ, theo lý mà nói cũng nên viết một bức tấu thư báo bình an cho phụ hoàng.
Trần Kính Tông cố ý hỏi: “Nếu ông ấy không có tấu chương thì sao?”
Hoa Dương: “Vậy thì ngươi chỉ còn cách đến trạm dịch một chuyến.”
Tổ trạch của Trần gia quá nhỏ, nàng chỉ đem theo bốn nha hoàn giống hai vị tẩu tử, không có tiểu đầy tớ nào để dùng.
Trần Kính Tông hiểu ý: “Ta chính là tiểu đầy tớ theo cạnh nàng.”
Hoa Dương liếc hắn một cái, lấy ra một thỏi bạc từ trong phòng đưa cho hắn: “Tiền thưởng, giờ có thể đi được rồi chứ?”
Trần Kính Tông lắc lắc thỏi bạc, nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu, sau đó rời đi.
Tại chủ trạch.
Các lão Trần Đình Giám đang tiếp đãi nhị đệ Trần Đình Thực của mình.
Ông đỗ trạng nguyên lúc mười chín tuổi, sau đó hoặc là ở lại kinh thành hoặc làm quan ở vùng ngoài, ba mươi năm qua toàn bộ đều dựa vào nhị đệ lo liệu gia sản và chăm sóc mẫu thân, đến nay hai huynh đệ đã đoàn tụ, tự nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói.
“Huynh trưởng, đây là sổ sách của gia tộc chúng ta, trước đây huynh không ở nhà, giờ huynh và tẩu tử đã về, gia sản tốt hơn vẫn nên giao cho huynh và tẩu tử quản.”
Trần Đình Thực chỉ vào hai rương sổ sách được tiểu đầy tớ khiêng vào, cung kính nói.
Trần Đình Giám phẩy tay: “Đệ nói gì thế, bọn ta sớm muộn gì cũng phải trở về, chuyện này vẫn để cho đệ và đệ muội tiếp tục quản lý đi.”
Trần Đình Thực: “Dù sao thì huynh cũng phải kiểm tra…”
Trần Đình Giám: “Có phải đệ muốn xa cách với ta đúng không!”
Ông nhíu mày, sự uy nghiêm bao năm làm quan của ông khiến Trần Đình Thực không dám khuyên thêm.
Lúc này Trần Kính Tông đi vào.
Mặc dù Trần Đình Thực là nhị thúc, nhưng khi thấy đứa cháu trai anh dũng oai nghiêm này, ông ta vẫn lo lắng đứng dậy.
Trần Đình Giám liếc nhi tử của mình: “Sao không hành lễ với nhị thúc của con? Không biết trên biết dưới, như vậy còn ra thể thống gì!”
Trần Kính Tông lạnh nhạt đáp trả: “Thúc điệt* một nhà với nhau, cần gì phải khách sáo.”
*Thúc Điệt: Chú cháu
Thế mà lại dám dùng chính lời của phụ thân mà hắn vừa nghe để đáp lại.
Trần Đình Giám nhướng mày, lão tứ này, học hành thì chẳng ra gì, nhưng tài cãi nhau lại phải hơn người khác!
Trần Kính Tông không nói gì thêm, đặt hai bức thư lên bàn bên cạnh lão phụ của mình: “Thư của công chúa, khi nào người có thời gian thì chuyển lên kinh thành.”
Trần Đình Giám lại nhíu mày, ra hiệu cho nhị đệ ra ngoài trước, sau đó hỏi nhi tử: “Ngươi có biết trong thư viết gì không?”
Trần Kính Tông đáp: “Yên tâm, đều là khen ngợi gia tộc chúng ta cả.”
Trần Đình Giám thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt ông vẫn nghiêm khắc, lên tiếng giáo huấn nhi tử của mình: “Ta và mẫu thân ngươi không có gì phải hổ thẹn với công chúa, thứ duy nhất làm công chúa cảm thấy tủi thân chính là ngươi, ngu ngốc cứng đầu, biết rõ công chúa chê ngươi thô lỗ, vậy mà vẫn không biết hối cải!”
Trần Kính Tông cười nhạt, chưa nghe hết đã bỏ đi.