Sau Khi Thành Góa Phụ, Ta Bỗng Được Trọng Sinh

Chương 6

Trước Sau

break

Phần canh cá còn lại cũng không lãng phí, bao gồm thịt đầu cá, đều vào bụng Trần Kính Tông.

Vừa khiến nàng tức giận rơi lệ, hắn ăn uống có hơi dè dặt, cầm chiếc muỗng nhỏ của nàng chậm rãi múc từng muỗng canh, không còn dám bưng cả chén húp như trước nữa.

Hoa Dương ngồi đối diện, tiếp tục viết thư cho nhà.

Nàng không che giấu gì cả, Trần Kính Tông cũng quang minh chính đại nhìn nàng viết, thấy trên trang giấy đầu tiên nàng toàn viết về chuyện người nhà mình suốt dọc đường chăm sóc nàng chu đáo ra sao, từng câu từng chữ đều tràn đầy sự hài lòng với họ, Trần Kính Tông bất cẩn va muỗng vào khóe miệng, làm đổ ít canh xuống, hắn lập tức vội né ra sau, may là không rơi lên áo, nhưng động tác lại khá lóng ngóng, trông rất vụng về.

Hoa Dương liếc mắt nhìn hắn một cái.

Ánh mắt mặc dù vẫn mang vẻ chán ghét, nhưng không còn căm ghét như trước, mà giống như đang quở trách hơn.

 

Trần Kính Tông bị cái liếc mắt đó khiến cho trong lòng ngứa ngáy, nhưng vì hắn vừa hứa với nàng không động đến sắc dục, nên đành giả vờ như tâm lặng như nước.

 

“Nàng đây là, báo hỷ không báo sầu sao?” (viết thư để báo chuyện vui không báo chuyện buồn)

 

Trần Kính Tông đặt muỗng canh xuống, bắt đầu suy đoán, chỉ có cách này mới có thể giải thích được tại sao dọc đường nàng lại đầy oán khí, giờ đây nét bút lại như thay thành một người khác.

 

Hoa Dương: “Chỉ là sự thật thôi, trừ ngươi ra, gia đình ngươi quả thật rất chu đáo với ta, còn điều kiện sơ sài của trạm dịch và việc ngồi xe ngựa mệt nhọc, đều là chuyện không thể tránh khỏi.”

 

Trần Kính Tông: “Tại sao lại trừ ta ra? Ta có chỗ nào đối xử với nàng không tốt?”

Không đợi Hoa Dương lật lại chuyện cũ, tiếng của Triều Vân vang lên: “Công chúa, phò mã, lão phu nhân đến rồi!”

Phu thê hai người nhìn nhau, Hoa Dương đứng dậy thu dọn án thư, còn Trần Kính Tông thì nhanh chóng giấu bát canh và đồ đựng vào… phòng vệ sinh.

 

Hoa Dương: “...”

 

Có lẽ nàng sẽ không bao giờ dùng lại bộ bát đũa đó nữa.

 

Đợi đến khi Trần Kính Tông bước ra, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới bước ra ngoài.

 

Tôn thị đang theo Trân Nhi bước vào sân, theo sau là đại nha hoàn Tịch Mai của bà.

 

Tôn thị là chính thê của Các lão Trần Đình Giám.

 

Bà sinh ra ở nội thành Lăng Châu, phụ thân là thầy giáo tại lớp học của triều đình, học thức uyên bác, năm đó Trần Đình Giám thường xuyên đến thăm hỏi sư thầy nên mới quen biết và xin cưới bà về làm thê.

 

Khi mẹ chồng qua đời, Tôn thị là tẩu tử phải mặc một thân vải trắng, tóc cài trâm gỗ đàn hương, ăn vận giản dị như một phụ nhân nông hộ trong trấn, nhưng nhờ dung mạo xinh đẹp từ thuở xuân thì, sau này luôn theo Trần Đình Giám làm phu nhân quan triều, được sống trong nhung lụa, đương nhiên vẫn toát lên được khí chất không tầm thường, vừa nhìn đã có thể nhận ra là một phu nhân giàu có.

 

Tứ Nghi Đường cách chủ trạch chỉ một hành lang, hôm qua lúc hoàng hôn, Hoa Dương bị một con rắn dọa đến hét lên, Trần Đình Giám và Tôn thị đều nghe thấy, lúc đó Tôn thị đã vội vàng chạy đến an ủi một phen, hôm nay lại đến thăm, lo lắng tức phụ công chúa mỏng manh của mình bị hoảng sợ mà sinh bệnh.

 

Vừa nghe ngóng được từ chỗ Trân Nhi, Tôn thị đã thấy Hoa Dương đi ra từ trong phòng, theo sau là lão tứ nhà mình.

 

Ánh mắt bà lướt qua hai gương mặt của đôi phu thê, bỗng khẽ híp mắt.

 

Cảm giác có gì đó không đúng!

 

Công chúa thường chán ghét vì lão tứ thô lỗ, lão tứ cũng không thích vẻ kiêu ngạo của công chúa, bình thường cả hai ở cạnh đều không vừa mắt nhau, vậy mà lúc này lại rất hòa thuận!

 

Chẳng lẽ công chúa cuối cùng cũng đã phát hiện ra được vài ưu điểm của lão tứ, chẳng hạn như lúc sợ rắn rết, có thể nhờ lão tứ che chắn?

 

Trong lúc Tôn thị âm thầm suy nghĩ, Hoa Dương sau khi trùng sinh lại được nhìn thấy mẹ chồng của mình, lòng nàng không khỏi chua xót.

 

Khắp Trần gia hầu như ai cũng kính trọng nàng, nhưng trong số đó, người đối xử tốt với nàng nhất chính là mẹ chồng.

 

Cha chồng và hai ca ca của phu quân mình đều là nam nhân, dù muốn chăm sóc nàng cũng hiếm khi trò chuyện riêng, hai vị tẩu tử thì lại kính sợ nàng hơn, hoặc không muốn làm ra vẻ nịnh bợ cho người khác thấy, vậy nên hiếm khi chủ động gần gũi với nàng, chỉ có mẹ chồng là thường xuyên đến thăm hỏi, ân cần quan tâm, chăm sóc nàng từng li từng tí.

 

Hoặc có lẽ cũng hơi lo sợ nàng, nhưng Hoa Dương vẫn có thể phân biệt được đâu là thật lòng và đâu là lấy lệ, mẹ chồng thật sự quý mến nàng.

 

Mẹ chồng tốt như thế, kiếp trước lại bị ba cú sốc lớn - cái chết của cha chồng, cả phủ bị giam vào ngục và cái chết oan của đại ca, khiến bà đau đớn mà qua đời.

 

“Nương, người đến rồi.”

 

Hoa Dương bước nhanh vài bước, đỡ lấy cánh tay trái của mẹ chồng.

 

Tôn thị sững sờ!

 

Đại tẩu tử và tam tẩu tử từ lúc gả sang đây đều luôn gọi bà là ‘nương’ giống như các nhi tử của bà, chỉ có công chúa mang thân phận tôn quý luôn khách sáo gọi bà là mẫu thân.

 

Gọi mẫu thân cũng tốt, bà vốn xuất thân từ gia đình thường dân, may mắn rước được một vị công chúa về làm tức phụ, đã là phúc đức tổ tiên rồi!

 

Giờ đây nghe thấy công chúa gọi một tiếng “nương”, Tôn thị cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui mừng.

 

Hoa Dương nhìn thấy mẹ chồng kinh ngạc nhưng không giải thích được.

 

Đời trước, nàng không thực sự hòa nhập vào gia đình này, nhưng lần này thì khác, nàng muốn sống một cuộc sống bình yên với Trần Kính Tông, cho nên có những chỗ cần phải thay đổi.

Trần Kính Tông liếc nhìn nàng vài lần.

 

Hoa Dương vờ như không thấy, toàn tâm toàn ý tiếp đón mẹ chồng.

Tôn thị hoàn hồn lại về thực tại, quan tâm hỏi: “Tối qua sau khi rắc thuốc, con có thấy con trùng nào nữa không?”

Hoa Dương mỉm cười lắc đầu.

Tôn thị nhìn về dãy núi phía Bắc, bất đắc dĩ nói: “Vì nơi này gần núi nên rắn rết nhiều hơn một chút, chúng ta đã quen rồi, nhưng đáng thương cho công chúa con vốn cành vàng lá ngọc, lần đầu gặp chuyện này chắc chắn đã bị dọa sợ.”

Hoa Dương không phủ nhận.

Đời trước, nàng thực sự không ít lần bị những con trùng thỉnh thoảng xuất hiện tra tấn, nàng hoảng sợ xong bèn tức giận với Trần Kính Tông, bắt hắn phải đi rắc thuốc khắp nơi, nhờ vậy lượng trùng mới ngày càng ít đi.

Nàng vốn nhát gan, không hiểu sao lại không thấy sợ khi nhìn nhầm Trần Kính Tông thành ma vào đêm qua.

Hoa Dương lén liếc nhìn Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông tưởng nàng đang oán trách hắn về chuyện mình không làm tốt việc phòng vệ, cũng không nghĩ nhiều, hắn có thể phòng trộm, nhưng một con rắn nhỏ cỡ đôi đũa, hắn còn đang ở sương phòng phía Đông, làm sao mà phòng?

Nói gì thì nói, hắn còn phải cảm ơn con rắn nhỏ đó, nếu không, hắn sẽ phải ngủ một mình trong sương phòng, làm sao có được sự thoải mái như tối qua.

Ba người bước vào gian chính.

Tôn thị đột nhiên khịt mũi vài cái.

Hoa Dương có tật giật mình, dù có lén lút ăn vụng thì nàng cũng không muốn để mẹ chồng phát hiện.

Trần Kính Tông giải thích: “Vì con rắn đó, tối qua con đã kiểm tra khắp nơi đến nửa đêm mới ngủ, sáng nay dậy muộn, mới dùng xong bữa sáng.”

Tôn thị cũng hiểu, hỏi tức phụ: “Sáng nay công chúa có cảm thấy ngon miệng không?”

Hoa Dương: “Có lẽ là đã dần quen với khí hậu ở đây nên khẩu vị cũng tốt hơn nhiều, con đã ăn một bát mì.”

Tôn thị rất vui mừng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: “Vậy thì tốt quá, gần đây công chúa gầy đi nhiều, phải nhanh chóng bồi bổ lại.”

Hoa Dương gật đầu, trong lòng nghĩ nếu mỗi ngày đều được lén lút ăn vụng với Trần Kính Tông, việc bồi bổ sức khỏe sẽ chỉ là vấn đề thời gian.

Chuyện trò một lúc, Tôn thị chuẩn bị rời đi.

Bà biết mình xuất thân thấp kém, khó có thể trò chuyện thoải mái với công chúa, ở lâu thì không thoải mái cho lắm.

Hoa Dương và Trần Kính Tông cùng tiễn bà ra ngoài.

Lúc trở về, Trần Kính Tông hỏi nàng: “Sao nàng bỗng nhiên lại thay đổi cách xưng hô?”

Hoa Dương: “Ta muốn gọi thế nào thì gọi, có gì đâu mà phải hỏi.”

Trần Kính Tông bước lên một bước chặn trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng: “Thay đổi cách xưng hô là một chuyện, tối qua nàng cũng bất thường, đang ngủ tại sao lại khóc?”

Hoa Dương nói dối: “Mơ thấy ác mộng.”

Trần Kính Tông: “Nhưng lúc đó nàng nói không có mơ, lại còn hiếm hoi lắm mới ôm lấy ta.”

Mặt Hoa Dương hơi đỏ, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi không thích sao?”

Sắc mặt của Trần Kính Tông phức tạp: “Thích thì thích, nhưng dù sao vẫn phá vỡ quy củ.” 

Ý tại ngôn ngoại, nếu không phải Hoa Dương chủ động quyến rũ hắn, hắn vẫn sẽ tiếp tục nghiêm túc giữ lễ nghĩa.

Hoa Dương tin hắn mới lạ, nàng đẩy hắn ra, nhanh chóng trở về phòng, đóng cửa lại để tránh hắn theo vào quấy rầy nàng viết thư nhà.

Trần Kính Tông không đẩy cửa được, đành đứng một lúc rồi tự đi ra sân. 

Sau này phải thường xuyên lên núi, hắn phải làm một vài cung tên và lưới đánh cá càng sớm càng tốt.

Trong phòng, Hoa Dương viết thư một lúc, bỗng nghe thấy tiếng cọ xát của gỗ ngoài cửa, nàng hiếu kỳ đi đến trước cửa sổ, chỉ thấy dưới mái hiên sương phòng phía Đông, Trần Kính Tông đang ngồi trên một cái ghế xổm nhỏ, một tay cầm một khúc gỗ gồ ghề, tay kia cầm dao rựa, chăm chú mài cho nhọn.

Hai tay áo đều xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay dài và chắc khỏe.

Hắn cúi đầu, một bên mặt anh tuấn sắc sảo, đẹp hơn nhiều so với các thị vệ trong phủ của cô mẫu.

Đây chính là phò mã của nàng, người mà nàng đã nhìn trúng, dù chỉ là vì vẻ bề ngoài, nhưng đó vẫn là người mà nàng chọn.

Thô lỗ thì làm sao, nàng không muốn hắn bỏ mạng, lần này, không ai có thể cướp đi mạng sống của hắn nữa.

Trước Tứ Nghi Đường là Phù Thúy Đường, đây là viện của Tam ca của Trần Kính Tông.

Trần Hiếu Tông là thám hoa lang, kiến thức phong phú, đầy văn chương, nay về quê chịu tang, không có việc gì thì không tiện ra ngoài, hắn ta chỉ có thể nghe theo sự phân công của phụ thân, chỉ dạy chất nữ chất tử và hai đứa con của hắn ta ở học đường trong phủ của mình.

Trần Hiếu Tông không thích quanh quẩn bên bọn trẻ, khi phụ thân vừa giao phó, hắn ta lập tức vô thức đẩy đại ca ra đỡ cho mình: “Phụ thân, học vấn của đại ca tốt hơn con, tính tình cũng giống phụ thân nhất trong các huynh đệ bọn con, điềm đạm kiên định, có thể quản được đám nhỏ nhị lang, sao phụ thân không để đại ca dạy?”

Khuôn mặt của Trần Đình Giám không cảm xúc: “Để con dạy học là để rèn luyện tính tình của con, đại ca của ngươi đã đủ kiên định rồi, nên không cần nó đến dạy.”

 

Trần Hiếu Tông: “...”

Dạy học cả buổi sáng trong học đường của chủ trạch, Trần Hiếu Tông chỉ cảm thấy mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác.

Nhìn chất nữ Đại Lang đã trở về phòng ở Quan Hạc Đường, hắn ta tiếp tục dẫn Nhị Lang và Tam Lang về Phù Thúy Đường.

Vừa vào sân, Trần Hiếu Tông đã thấy thê tử của mình đứng dưới mái hiên, một tay đặt lên chiếc bụng đã rất lớn, ngoái đầu ra sau như đang ngửi cái gì đó.

Trần Hiếu Tông thấy lạ, hỏi: “Nàng đang làm gì thế?”

La Ngọc Yến gọi nha hoàn dẫn con trai mình đi rửa tay, rồi mới bước đến cạnh Trần Hiếu Tông, thì thầm bên tai: “Hình như ta ngửi thấy mùi cá, chàng ngửi thử xem.”

Trần Hiếu Tông không thử mà nở nụ cười: “Làm sao có thể chứ, trong nhà chúng ta không được ăn thịt cá, đằng sau cũng không có nhà nào khác, cho dù là nhà nào ở phía trước có ăn cá thì hôm nay có gió Bắc, mùi hương không thể bay đến đây được.”

La Ngọc Yến bĩu môi: “Ai nói phía sau nhà chúng ta không có ai? Tứ đệ và công chúa đang sống ở đó, bọn họ còn có một cái bếp nhỏ! Hứ, người ta là công chúa, không chịu khổ được, nói không chừng nương đã cố tình gửi thịt cá đến đó! Ta không quan tâm, trong bụng ta đang mang thai con của nhà các người, gần ba tháng nay không được ăn thịt rồi, ta không thèm nhưng đứa bé thì thèm, Nhị Lang và Tam Lang thông minh lanh lợi, chàng không sợ đứa này đói đến ngốc luôn sao?”

Công chúa thảm, chẳng lẽ nàng ta không thảm sao? Nàng ta cũng là thiên kim của Hầu phủ ở Kinh thành, từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, có bao giờ phải khó khăn vì một bữa thịt cá?

Trần Hiếu Tông: “Không thể nào, phụ thân rất coi trọng quy tắc, mẫu thân cũng rất nghe theo phụ thân. Bọn họ có thể chăm sóc công chúa về thứ khác, nhưng việc này tuyệt đối không thể xảy ra, càng không thể để quản sự đi mua đồ mặn, như vậy là tự tạo cơ hội cho kẻ khác nắm được đuôi của mình.”

La Ngọc Yến: “Nhưng ta ngửi thấy mùi cá!”

 

Trần Hiếu Tông thấy nàng ta vẫn kiên quyết như vậy, đành ngửi thử, nhưng không biết là do không có thật, hay là do mũi của hắn ta không nhạy bằng La Ngọc Yến, Trần Hiếu Tông không ngửi được gì cả.

Lúc này, nha hoàn từ chủ trạch mang bữa trưa đến, cơm trắng kèm ba món một canh, tất nhiên, dù là đồ ăn hay canh, món nào cũng đều là đồ chay.

Trần Hiếu Tông dìu thê tử của mình vào căn viện ngoài cùng trước, Nhị Lang và Tam Lang sau khi rửa tay xong cũng đến.

Nhị Lang năm tuổi, hiểu được cả nhà đang chịu tang tổ mẫu, Tam Lang ba tuổi, chưa hiểu những đạo lý lớn lao kia, thấy trên bàn ăn không có món thịt yêu thích của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đầy thất vọng, nhìn phụ mẫu mình với vẻ mặt tủi thân. Cậu bé muốn về Kinh thành, ở đó mỗi ngày đều có thịt ăn, quê tổ phụ nghèo quá, mỗi bữa chỉ có rau xanh và cháo trắng.

 

Nếu La Ngọc Yến không ngửi thấy mùi cá, nàng ta có thể nhịn, nhưng nàng ta đã ngửi thấy, nghĩ đến cha chồng thiên vị Tứ Nghi Đường, nàng ta cảm thấy tủi thân, không nuốt nổi cơm!

Không khí trên bàn ăn ảm đạm, Trần Hiếu Tông nhìn thấy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

 

Nhất là thê tử của hắn ta, đường đường là thiên kim của Hầu phủ, giờ đây lại đang mang thai, chỉ có thể ăn những thứ này, hắn ta làm sao có thể nhịn được?

“Ăn trước đi, ta sẽ nghĩ cách.”

Trần Hiếu Tông dịu dàng nói.

Cái danh thám hoa lang của hắn ta không phải là tự nhiên mà có, khuôn mặt hắn ta như ngọc trên mũ, phong thái nhã nhặn, giọng nói lại mềm mại dễ chịu, có nữ tử nào có thể chống lại được sự mê hoặc ấy?

La Ngọc Yến nhìn gương mặt tuấn tú của phu quân mình, nàng ta quyết định nhẫn nhịn thêm một chút.

Nàng ta cũng không phải là người vô lý, mọi người đều nghiêm túc chịu tang, nàng ta không có ý kiến, nhưng nếu cha chồng cho phép tứ phòng xây bếp phụ, nàng ta cũng muốn được đãi ngộ giống như vậy!

Sau khi dùng bữa, Trần Hiếu Tông ngồi trong gian chính một hồi lâu, sau đó mới đến Tứ Nghi Đường.

 

Trân Nhi ngồi trên một cái ghế nhỏ trước cổng viện, tay cầm kim chỉ, bên chân đặt một cái rổ đựng kim chỉ.

Nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, Trân Nhi thò đầu ra, thấy thám hoa lang Tam gia mặc một thân vải trắng, đầu đội khăn quấn, ngọc thụ lâm phong.

Trân Nhi hơi đỏ mặt, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc bên cạnh, đứng dậy.

 

“Tam gia.”

“Ừ, ta có việc tìm phò mã của các ngươi, ngươi đi chuyển lời đi.”

Viện của ba huynh đệ đều là viện nằm ở ngoài cùng, vào trong dễ gặp phải nữ quyến, hắn ta kính trọng đại tẩu, càng không dám thất lễ với công chúa, đệ muội của mình, thế nên muốn gặp tứ đệ đều phải nói chuyện ở ngoài hành lang.

Trân Nhi nhận lệnh, chạy đi báo cho Triều Vân.

 

Trong phòng, Hoa Dương và Trần Kính Tông vừa mới dùng xong bữa, trên chiếc dĩa trước mặt Trần Kính Tông còn thừa lại một khúc xương cá dài và vô số những chiếc xương nhỏ.

Phía Hoa Dương lại không có lấy một chiếc xương, vì thịt đều đã được Trần Kính Tông tách sạch trước khi gắp cho nàng.

“Công chúa, Tam gia đến tìm Phò mã ạ.”

Triều Nguyệt đã dặn dò Trân Nhi không được lỡ lời, rồi mới vào báo cáo.

Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông: “Chẳng lẽ đã ngửi thấy mùi rồi?”

Mùi thơm của cá nướng thường đậm đà hơn mùi của canh cá hầm, mặc dù Triều Nguyệt cũng đã học theo Trần Kính Tông đóng chặt cửa sổ, nhưng mùi thơm vẫn len lỏi ra một chút.

Trần Kính Tông đáp: “Dù có ngửi thấy cũng chẳng để làm gì, miễn là chúng ta không thừa nhận, bọn họ sẽ không có cớ gì để nói.”

Hắn gọi Triều Nguyệt rót trà, ăn xong cả miệng đều đầy dầu mỡ, trước khi gặp Tam gia trước tiên phải súc miệng, không thì chứng cứ quá rõ ràng.

Hoa Dương nhìn hắn bận rộn, nghĩ một chút rồi nói: “Tam gia không phải là người tham ăn, chắc là đến vì Tam tẩu, Tam tẩu đang mang thai, mỗi bữa đều chỉ có đồ chay cũng thật đáng thương.”

 

Nghe nói nhiều tẩu tử đệ muội dễ so bì cãi vã, nhưng chuyện đó sẽ không thể xảy ra đối với Hoa Dương   

Ở kiếp trước, hai vị tẩu tử đều tỏ ra tôn kính khi đứng trước mặt nàng. Trái lại, Hoa Dương thì tự cao, thà ở một mình cũng không thèm tìm đến hai vị tẩu tử để tán gẫu. 

Tất cả gấm vóc hoa lệ và trang sức quý báu nàng dùng đều là đồ được ban tặng, nàng không cần phải ngưỡng mộ người khác.

Hơn nữa nàng từng chứng kiến cảnh tượng Trần Hiếu Tông và những người khác tay chân đeo xích bước từng bước thảm hại trong tuyết, khi trùng sinh trở lại, Hoa Dương càng dễ mềm lòng hơn.

Trần Kính Tông nhổ ngụm trà trong miệng ra, ánh mắt ngờ nghệch nhìn Hoa Dương.

Hoa Dương nhíu mày: “Làm gì thế?”

Trần Kính Tông: “Nàng có phải là công chúa đâu, rõ ràng là tiên nữ giáng trần, chưa từng thấy nỗi khổ trần gian, thấy ai đáng thương cũng muốn giúp đỡ.”

Hoa Dương bị lời nói châm chọc của hắn làm đỏ mặt, từ đỏ rồi thành xanh.

Trần Kính Tông mở miệng nói thay nàng: “Có phải nàng nghĩ ta keo kiệt, chỉ một con cá thôi mà cũng không muốn chia sẻ với ca ca và tẩu tử của mình?”

Hoa Dương không nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy nếu như Tam phòng đã biết được bí mật của họ, thì Trần Kính Tông thỉnh thoảng gửi một con cá hay con gà sang cũng chẳng sao, dù sao bên đó cũng đang có thai phụ.

Trần Kính Tông hừ một tiếng: “Ta đi bắt cá là vì thấy nàng gầy đến nỗi không ra dạng gì, muốn bồi bổ cho nàng, nếu Tam gia thật sự thương Tam tẩu, huynh ấy hoàn toàn có thể tự đi. Nàng đừng nhìn bộ dạng huynh ấy như thư sinh nho nhã, huynh ấy sống ở đây đến bảy, tám tuổi mới vào kinh, thuở nhỏ cũng từng chạy khắp núi, dù giờ không bắt được gà hay thỏ, muốn ăn cá cũng biết nên đến đâu tìm.”

“Huynh ấy không đi, là vì sợ bị lão phụ phát hiện, sợ làm hỏng cái danh quân tử và hiếu tử của mình. Nếu như chia thịt từ nhà chúng ta sang cho huynh ấy, phu thê bọn họ có thể yên tâm, nghĩ rằng chúng ta đã phá vỡ quy tắc trước, nhỡ một hôm bị lão phụ phát hiện, bọn họ có thể viện cớ nhà có người đang mang thai, còn chúng ta thì không viện được cái cớ nào cả, chẳng lẽ bảo rằng công chúa không chịu khổ được?”

“Đừng bảo không bị phát hiện, bên bọn họ có Nhị Lang, Tam Lang, Tam ca lại khôn khéo, hai đứa trẻ có thể qua mắt được lão phụ sao?”

Hoa Dương: “...”

Trần Kính Tông: “May mà nàng là công chúa, nếu nàng là nữ nhi thường dân, sau khi xuất giá vào gia đình có nhiều tẩu tử đệ muội, cả đời này sẽ bị bắt nạt.”

Nói xong, hắn phủi tay áo rồi quay người rời đi.

Hoa Dương nghiến răng nghiến lợi.

Triều Vân nhỏ giọng khuyên nhủ: “Công chúa bớt giận, lời của phò mã cũng có lý.”

Hoa Dương hiểu chứ, nhưng nàng tức giận là vì thái độ của Trần Kính Tông, nói đạo lý thì nên nói một cách nghiêm túc, cần gì phải châm biếm như vậy?

Nàng thường nghe nói, phò mã lúc nào cũng rất cung kính trước mặt công chúa, tại sao Trần Kính Tông lại không như vậy, ngay cả phụ hoàng cũng chưa bao giờ nói với nàng như thế!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc