Hoa Dương đương nhiên không thể quên được những ngày tháng nàng vừa mới gả cho Trần Kính Tông.
Dung mạo của Trần Kính Tông tuấn tú, Hoa Dương cũng phần nào mang theo niềm mong đợi đẹp đẽ về cuộc sống sau hôn nhân mà gả đến. Thế nhưng, trải nghiệm tồi tệ trong đêm tân hôn khiến nàng hối hận đến mức chỉ muốn thoái hôn và trở về cung.
Đau đến thế, hôm sau nàng còn có thể bày sắc mặt tốt gì với hắn chứ?
Nhìn thấy cánh tay của hắn thô kệch, thấy đôi chân của hắn lại thấy dài quá, chỉ muốn nếu như hắn cũng học được sự nho nhã của Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông, có lẽ sẽ không thô lỗ, vội vã như vậy.
Tật xấu của mình không biết sửa đổi, lại còn bắt bẻ thái độ của nàng, cố tình làm trái ý nàng?
Mắt thấy Trần Kính Tông lại sắp sửa húp một ngụm mì, Hoa Dương tức giận chỉ tay ra ngoài cửa: “Ngươi đi qua sương phòng ăn!”
Phu thê cùng nhau nỗ lực mới có thể sống hòa thuận, Trần Kính Tông không chịu phối hợp, vì sao Hoa Dương phải nhẫn nhịn hắn?
Về vấn đề này, Trần Kính Tông chỉ liếc nhìn nàng một cái, cầm bát đũa rời đi.
Hoa Dương bực bội quay về phòng ngủ.
Triều Vân cũng đi theo vào, nàng ta vừa đỡ công chúa ngồi xuống vừa nhẹ nhàng xoa lưng, xót xa nói: “Công chúa bớt giận, tức giận sẽ có hại cho sức khỏe, không đáng vì chuyện nhỏ nhoi này.”
Hoa Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, từ nơi này có thể thấy được bóng dáng Trần Kính Tông đang bước vào sương phòng phía Đông: “Ta cũng không muốn tức giận, nhưng ngươi có nghe thấy những lời hắn nói không?”
Ban đầu Triều Vân đứng ở phía xa, thấy công chúa nổi giận, nàng ta mới lặng lẽ tiến lại gần, lúc này mới nghe thấy phò mã trơ trẽn nói những lời ngông cuồng như “nếu hắn muốn thì công chúa buộc phải phối hợp”, sau đó công chúa tức giận không thôi.
Đừng nhắc đến công chúa, ngay cả Triều Vân cũng tức đến mức không thể chịu nổi!
Được lắm, phò mã gia muốn ngủ thì công chúa phải phối hợp, xem công chúa như ca kỹ sao?
Công chúa là ngọc thụ lâm phong, phò mã gia không nghĩ cách để khiến cho công chúa vui lòng, chủ động tranh thủ cơ hội hầu hạ, lại còn chê bai công chúa bày ra vẻ mặt khó chịu, có phải cố ý làm công chúa tức giận không?
“Vâng nô tỳ nghe thấy ạ, nô tỳ rất muốn trói phò mã gia xuống ghế, đánh ngài ấy một trận để trút trận thay cho công chúa!”
Triều Vân vừa nói vừa dùng ánh mắt sắc như dao bắn về phía sương phòng phía Đông.
Hoa Dương tưởng tượng ra được khung cảnh đó, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Triều Vân ân cần xoa bóp vai cho công chúa, thấy hơi thở của công chúa đã nhịp nhàng trở lại, nàng ta mới tiếp tục kể lại chuyện phò mã gia đi săn: “Công chúa, phò mã gia có lúc rất đáng giận, nhưng trong lòng ngài ấy vẫn rất quan tâm người, sáng sớm chưa ăn gì đã trèo tường ra ngoài, bắt được một con gà rừng, một con cá béo mập trở về, sai Triều Nguyệt nấu canh bồi bổ cơ thể cho người đấy.”
Nàng ta rất công bằng, phò mã gia đáng trách thì sẽ trách, còn đáng khen thì sẽ khen.
Hoa Dương ngẩn người.
Kiếp trước Trần Kính Tông đi ra ngoài trộm đồ ăn hình như cũng không đi sớm như vậy, dù sao bây giờ tổ mẫu của hắn vừa qua đời, mới mai táng được nửa tháng.
Lẽ nào vì tối qua được lợi, nên mới dùng cách này để báo đáp?
Nhưng nàng có thèm thuồng gì một bát canh cá cơ chứ?
Rõ ràng nàng đã chỉ đường cho hắn, nói rõ nàng muốn gì, thế mà Trần Kính Tông lại không chịu đồng ý!
“Không ăn, ngươi đi nói với Triều Nguyệt, hắn muốn ăn thì tự xuống bếp làm, các ngươi không được giúp, chỉ phục vụ hắn ba bữa một ngày là được.”
Triều Vân do dự một lát, nhưng rất nhanh nàng ta đã đưa ra lựa chọn!
Một bên là bát canh cá bình thường, một bên là uy quyền của công chúa, đương nhiên là cái sau quan trọng hơn!
Phò mã gia đã khiến cho công chúa tức giận như vậy, đừng hòng dùng một bát canh cá là có thể xoa dịu được.
Triều Vân khí thế hùng hổ đi vào bếp.
Triều Nguyệt đang cạo vảy cá, nàng ta cột một miếng vải quanh eo, còn đâu phong thái của đại nha hoàn bên cạnh công chúa như trước.
Nhưng được làm việc cho công chúa, Triều Nguyệt rất vui mừng, nàng ta nghĩ một lát nữa là có thể nấu một nồi canh cá thơm ngon cho công chúa, miệng cứ nở nụ cười.
Triều Vân đến bên cạnh nàng ta, thì thầm vài câu bên tai.
Nụ cười trên mặt Triều Nguyệt lập tức biến mất, nàng ta bảo Triều Vân đi hầu hạ công chúa trước rồi lau tay, ánh mắt luyến tiếc nhìn con cá béo bở mới cạo vảy được một nửa. Nàng ta bước ra khỏi bếp đi đến dưới bệ cửa sổ sương phòng phía Đông, bình tĩnh nói: “Phò mã, công chúa có lệnh, người không muốn ăn canh cá, nếu ngài muốn uống thì tự ngài đi nấu ạ.”
Nàng ta vừa nói xong, Trần Kính Tông bước ra ngoài, một tay cầm bát rỗng, tay kia cầm đũa.
Triều Vân đứng ngay đó, không khiêm tốn cũng không tự ti.
Trần Kính Tông nhìn lên phòng trên, thấy cửa sổ đã đóng, che khuất bóng người bên trong.
Trần Kính Tông nhíu mày.
Cãi vã thì cãi vã, nhưng hắn vốn cũng chẳng tức giận gì, nàng là công chúa, có quyền chán ghét hắn, vô thưởng vô phạt như vậy, hắn cũng không so đo.
Nhưng hắn không thể nhìn nàng cứ ngày càng tiều tụy đi thế kia, suy cho cùng, nàng vì gả cho hắn mà phải chịu khổ.
Trần Kính Tông vào bếp, đóng chặt tất cả cửa sổ lại.
Triều Nguyệt ở bên ngoài nghe ngóng một lúc rồi chạy đi bẩm báo với công chúa.
Hoa Dương hơi hiếu kỳ, nàng biết Trần Kính Tông có thể nướng thịt thú rừng, nhưng không lẽ hắn còn biết nấu cả canh cá? Trên đời này, có mấy nam nhân biết nấu ăn cơ chứ?
Trong nhà bếp.
Trần Kính Tông đã xử lý xong con cá một cách thuần thục.
Phụ thân hắn hơn ba mươi tuổi mới hoàn toàn ổn định ở Kinh thành, sau đó ông đưa cả gia đình đến đấy sinh sống, nhưng tổ mẫu không quen nếp sống ở đấy, nhẫn nhịn suốt một năm thì dẫn theo gia đình nhị thúc trở về quê cũ.
Trần Kính Tông lúc mười tuổi cũng dẫn theo võ sư của mình quay về, mãi đến mười tám tuổi mới bị tổ mẫu thúc giục vào kinh, muốn hắn kiếm chút công danh.
Trong tám năm đó, tổ mẫu xuất thân từ nông thôn nên thích đích thân xuống bếp, Trần Kính Tông thường phụ việc, từ đó học được tài nghệ nấu nướng của bà.
Cá là sản vật của núi rừng, quanh hồ địa thế hiểm trở nên những người đi săn gần đó đều không dám đến. Không có nguy hiểm cận kề, cá trong hồ đều rất tươi và béo bở.
Trần Kính Tông chỉ cắt đầu cá, thân cá tạm thời đem đi ướp muối, chừa lại để bữa trưa bảo nha hoàn kho lên.
Đầu cá to bằng bàn tay của hắn, chiên trước hầm sau, dùng lửa lớn để nấu canh.
Trong lò bếp rất nóng, khi Trần Kính Tông thêm củi vào, một giọt mồ hôi chảy xuống từ trán hắn.
Nếu mở cửa sổ sẽ mát hơn, nhưng mùi hương của canh cá sẽ bay ra ngoài, gió vừa thổi, nhỡ đâu bay vào chủ trạch, lão đầu ngửi thấy lại trách mắng hắn.
Trần Kính Tông không sợ bị trách mắng, chẳng qua thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện, hắn càng không muốn để người nhà đoán già đoán non, bị bàn tán sau lưng rằng có phải nàng đang ăn mặn hay không.
Khoảng một khắc sau, Trần Kính Tông mở nắp nồi, thấy nước canh trong nồi đã chuyển sang màu trắng đục, những miếng đậu phụ nhẵn mịn và từng miếng nấm rừng như những chiếc ô nhỏ đang sôi lên bên trong nồi.
Trần Kính Tông mở tủ bát, tìm được một cái bát canh bằng sứ hình hoa mẫu đơn màu hồng nhạt, sau đó lấy ra một bộ đũa đi kèm.
Hình như nàng rất thích hoa mẫu đơn, dù trong nhà hay ngoài sân, khắp nơi đều có bóng dáng hoa mẫu đơn.
Triều Vân trốn sau cửa sổ gian chính, thấy cửa bếp mở ra, phò mã gia cũng cầm khay đi về phía gian trên, nàng ta lập tức vội vàng đi vào phòng trong báo cho công chúa.
Hoa Dương ngồi bên bàn, trước mặt trải một tờ giấy tuyên*, nàng đang chuẩn bị viết cho mẫu hậu và đệ đệ ở kinh thành mỗi người một bức thư.
*宣纸 giấy Tuyên/ giấy Tuyên Thành: Là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ
Kiếp trước, nàng coi Lăng Châu là vùng xa xôi nghèo khó, cho rằng mình đến đây là để chịu khổ, không có gì để viết, nên chỉ gửi một bức thư vào cuối năm coi như đối phó.
Hiện tại, nàng muốn viết vài điều thú vị, để mẫu hậu và đệ đệ tin rằng nàng sống ở đây rất tốt.
Vừa mới viết được “Mẫu hậu tôn kính”, thì Triều Vân đã đến báo tin.
“Các ngươi lui xuống hết đi.”
Tay phải Hoa Dương cầm bút, tay trái giữ ống tay áo, tiếp tục hành văn.
Trần Kính Tông bê khay gỗ bước vào gian chính, nhìn thấy Triều Vân và Triều Nguyệt lần lượt bước ra.
Sắc mặt hắn vẫn thản nhiên như thường, dường như chẳng để tâm mấy đến chuyện bị nha hoàn phát hiện hắn tự tay nấu canh cá cho công chúa.
Triều Vân và Triều Nguyệt cúi đầu tránh sang một bên nhường đường cho hắn, khi Trần Kính Tông đi lướt qua, cả hai đều ngửi được một mùi hương thơm ngon đầy hấp dẫn.
Triều Vân không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.
Đối với bọn họ, canh cá không phải là món gì quý hiếm, nhưng suốt ba tháng trời không được ăn, một bát canh cá cũng trở thành mỹ vị trần gian.
Cách một tấm rèm.
Trần Kính Tông trực tiếp đến bên cạnh án thư, đặt khay gỗ xuống trước mặt Hoa Dương.
Hoa Dương khẽ ngẩng đầu, chỉ liếc nhìn chén canh một cái, rồi lại tiếp tục tập trung viết chữ.
Trần Kính Tông mở nắp liễn đựng canh, hương thơm nồng nàn lập tức lan khắp phòng.
Mi mắt Hoa Dương khẽ động, lại làm như thể không ngửi thấy gì.
Trần Kính Tông không thể thấy được nàng đang viết gì, hắn múc một bát canh cá để riêng ra, sau đó ngồi xuống, dùng đũa gắp vài miếng thịt không xương ở đầu cá đặt riêng vào một đĩa nhỏ.
“Canh còn hơi nóng, ăn thịt trước đi.”
Sau khi gắp được năm sáu miếng thịt cá, Trần Kính Tông đẩy đĩa về phía nàng.
Sắc mặt Hoa Dương rất lạnh nhạt, nói: “Ta đến đây để chịu tang lão phu nhân, không phải đến để ăn thịt.”
Trần Kính Tông: “Nàng gầy như vậy, lão phu nhân nhìn thấy sẽ đau lòng.”
Hoa Dương: “Làm sao có thể, ta mới vừa gả vào đã coi ngươi như hàng hóa để chọn lựa, ngày nào cũng trưng bộ mặt khó coi, còn không cho ngươi ngủ trên giường, lão phu nhân chỉ sẽ trách ta đã khiến đứa tôn nhi ngoan của bà ấy chịu thiệt thòi mà thôi.”
Trần Kính Tông: “…”
“Yên tâm, tính cách lão phu nhân vốn dĩ nhát gan, dù mỗi đêm ta đều ngủ dưới đất, bà ấy cũng không dám chống đối với công chúa.”
Hắn nhanh chóng đáp trả.
Hoa Dương nhìn đĩa thịt cá, rồi lại ngẩng lên nhìn hắn: “Nếu như trong lòng ngươi tức giận, sao còn đến đây tỏ ra ân cần trước mặt ta?”
Trần Kính Tông: “Nàng sống ở nhà ta lại gầy đến mức này, ta không nuôi cho nàng béo lên, về kinh không biết bẩm lên với hoàng thượng làm sao.”
Hoa Dương tiếp tục viết chữ: “Tâm trạng không tốt, dù nấu có ngon cỡ nào ta cũng không có khẩu vị.”
Trần Kính Tông: “Ta ăn nhỏ tiếng một chút, liệu tâm trạng nàng có tốt hơn không?”
Hoa Dương thầm thừa nhận.
Trần Kính Tông vẫn muốn nhắc nhở về chuyện lên giường ngủ, nhưng sợ hai người lại cãi nhau, đành phải nhượng bộ: “Được rồi, nàng ngoan ngoãn ăn thịt uống canh đi, ta sẽ sửa đổi.”
Trong lòng Hoa Dương vốn cũng muốn đối xử tốt với hắn, thấy hắn nhượng bộ một bước, nàng cũng không còn khó chịu với hắn nữa.
Nàng dời giấy bút sang một bên, cầm lấy dĩa.
Trần Kính Tông lập tức đưa đũa tới.
Cá rất tươi, đậm đà vừa phải, Hoa Dương ăn chậm nhai kỹ, may thay nàng không hề ăn trúng xương cá.
Trần Kính Tông ngồi đối diện, nhìn đôi lông mi dài rủ xuống và gương mặt thanh tú gầy gò trắng trẻo, làm nổi bật đôi môi đỏ mọng của nàng.
Quả thật là công chúa, ăn uống gần như không phát ra âm thanh gì, lại như thể trời sinh đã vậy, không hề làm người khác nghĩ rằng nàng cố tình làm ra vẻ như thế.
“Những tướng sĩ nếu đều ăn uống như nàng, có lẽ kỵ binh đã sớm xông vào doanh trại rồi.”
Trần Kính Tông châm chọc nói.
Hoa Dương không thèm nhìn hắn, đáp: “Ta không phải tướng sĩ.”
Trần Kính Tông: “Nhưng phu quân nàng là võ tướng, dù có đánh chết ta cũng không học được dáng vẻ như nàng.”
Hoa Dương: “Không ai bắt ngươi học ta, ngươi cứ học theo phụ thân và đại ca ngươi là đủ rồi, dĩ nhiên là ở nơi ta không nhìn thấy được thì tùy ngươi muốn ăn thế nào cũng được.”
Trần Kính Tông khẽ khịt mũi dè bỉu, tay vẫn tiếp tục gắp cá cho nàng, luôn đảm bảo trước mặt nàng có năm sáu miếng thịt.
Hoa Dương ăn được bảy tám miếng đã muốn dừng đũa.
Trần Kính Tông tiếp tục tách thịt ở đầu cá, vẫn không ngẩng đầu nhìn, nói: “Ăn thêm chút nữa, gầy đến nỗi không còn ngực rồi đấy.”
Hoa Dương: “…”
Trần Kính Tông không biết nàng đang tức hay ngại đỏ mặt, cười nói: “Nói sự thật cũng không được à? Khi nàng vừa gả sang, trông mập mạp hơn.”
Mập mạp là hắn cố tình chọc nàng, chứ thực ra là đầy đặn.
Hắn thấy nhiều mỹ nhân gầy gò ở Kinh thành, kể cả hai vị tẩu tử cũng mỏng manh đến nỗi một cơn gió có thể thổi bay, nhưng nàng lại không giống vậy, trông eo cũng thon, nhưng khuôn mặt lại tròn trịa, như một trái đào chín căng mọng tỏa ra hương thơm ngọt, khiến người khác muốn cắn thử một miếng.
Lúc đầu, lão đầu ép hắn cưới một công chúa có vẻ khó chiều, Trần Kính Tông còn không bằng lòng, cho đến ngày hôm đó nhìn thấy nàng trên võ đài, hắn đứng từ xa nhìn thấy nàng trắng như phát sáng trong đoàn người đế hậu, chỉ mỗi làn da trắng như tuyết đầu mùa kia cũng đã khiến bụng dưới của hắn căng lên.
Hắn chỉ vì say mê dáng vẻ của nàng, chỉ cần nàng đồng ý cho hắn ngủ cùng, dù ban ngày nàng có chán ghét, thậm chí mắng hắn như con, Trần Kính Tông cũng không để tâm.
Hoa Dương vốn đang tức giận vì những lời lẽ thô tục của hắn, lại thấy ánh mắt Trần Kính Tông dừng trên vạt áo của mình, nàng càng bực hơn.
Chắc chắn là vì tối qua nàng quá nhượng bộ hắn, nên mới dung túng hắn càng vô sỉ hơn.
Nàng đanh mặt bỏ đũa xuống: “Không ăn nữa, ngươi dọn đi đi.”
Trần Kính Tông đẩy bát canh về phía nàng: “Canh mới là món chính, nàng nếm thử đi, nếu thấy ngon thì nàng tha lỗi cho ta vì lời nói thiếu cẩn trọng vừa rồi, nếu thấy không ngon, thì coi như ta tội càng thêm tội, tùy nàng xử phạt.”
Hoa Dương thấy hơi dao động, nàng cầm muỗng múc một ngụm nhỏ, uống xong lập tức nhíu mày, nàng vừa định mở miệng, Trần Kính Tông bỗng lên tiếng: “Nếu nàng nói không ngon, thì phần canh cá còn lại đều chừa cho ta, sau này ta sẽ không vào núi săn thú rừng về nấu cho nàng ăn nữa, trừ khi nàng đồng ý để ta ngủ cùng nàng, ngủ một đêm, mỗi lần ngủ sẽ là một phần canh khác nhau.”
Hoa Dương: “…”
Trần Kính Tông nói tiếp: “Bây giờ nàng thành thật với ta, thì sau này dù nàng có cho phép ta ngủ cùng hay không, mỗi khi ta vào núi đi săn, ta nhất định sẽ mang về một phần cho nàng.”
Mặt Hoa Dương đỏ bừng lên, khẽ trách: “Ngày nào ngươi cũng chỉ nghĩ đến chuyện ngủ thôi sao?”
Trần Kính Tông tựa lưng vào ghế, bày ra bộ dạng mình không có lỗi: “Hiếm lắm nàng mới cho ta một hai lần, sao ta lại không nghĩ đến?”
Hoa Dương không muốn nói về chuyện này với hắn nữa, nàng nghiêm mặt bước đến giường.
Nàng ngồi nghiêng một bên, mặt hướng vào trong, để lộ chiếc cổ thon dài, ửng hồng như sắc đào.
Trần Kính Tông nhìn một lúc rồi bưng bát canh đến gần, ngồi trước mặt nàng.
Hoa Dương không nhìn hắn.
Trần Kính Tông thở dài, nói: “Uống đi, phải giữ gìn sức khỏe của mình.”
Hắn đưa bát đến bên miệng Hoa Dương, nàng nghiêng đầu đi, nhờ vậy, nàng mới thấy được trên ống quần của Trần Kính Tông đã bị ướt vài chỗ, thành giày cũng dính một ít bùn.
Buổi sáng hắn chưa ăn gì đã vội lên núi săn những món thịt rừng này để bồi bổ sức khỏe cho nàng, chỉ nghĩ tới thôi Hoa Dương đã mềm lòng.
Nàng nhận lấy bát canh, cúi đầu, húp từng thìa.
Thật lòng mà nói, tài nghệ nấu nướng của Trần Kính Tông rất tốt, canh cá tươi ngon vừa miệng.
Vì nàng đã chịu uống canh nên bầu không khí giữa phu thê bọn họ cũng trở nên hòa hoãn hơn.
Trần Kính Tông múc cho nàng bát thứ hai.
Uống hết bát này, Hoa Dương cũng không muốn dùng thêm nữa.
Trần Kính Tông vừa định trở về bàn, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, quay người hỏi nàng: “Hình như ta ngửi thấy mùi thuốc, phải chăng nàng có chỗ nào không khỏe?”
Hoa Dương hừ một tiếng, quay mặt đi, nói: “Ta sợ có thai nên đã dùng một viên tránh thai, có hơi đắng.”
Trần Kính Tông nhíu mày: “Thuốc tránh thai?”
Hoa Dương chỉ giải thích đơn giản công dụng của loại thuốc này cho hắn.
Là thuốc thì đều có hại, Trần Kính Tông vẫn cảm thấy không hiểu: “Ta đã nói là chỉ làm bên ngoài thôi, hà cớ gì nàng lại dùng đến cách này?”
Hoa Dương siết chặt cổ tay áo, trừng mắt nhìn hắn: “Chính mắt ngươi thấy thì chắc chắn rằng không một giọt nào lộ ra ngoài? Nếu có thai thì cũng không liên quan đến ngươi, là ta muốn uống thuốc tránh thai, là ta có thể sẽ bị bệnh hoặc thậm chí bỏ mạng, ngươi cứ việc xem như không có chuyện gì xảy ra!”
Thuốc đắng như vậy, chẳng lẽ nàng ngu ngốc đến nỗi phải dùng? Còn chẳng phải là do nàng không gánh vác nổi hậu quả của việc mang thai trong thời gian đang có tang sao!
Trần Kính Tông thấy khóe mắt nàng ửng đỏ, cảm thấy hơi hối hận.
Đây cũng là lần đầu hắn thành thân, lần đầu làm phu quân, theo bản năng cảm thấy chỉ cần làm bên ngoài thì sẽ không có vấn đề gì, hắn nói như vậy cũng chỉ vì không muốn thấy nàng uổng công uống thuốc, lại phải chịu khổ.
“Là lỗi của ta, nàng bớt giận.” Trần Kính Tông đặt bát canh sang một bên, xoay người ngồi xổm trước mặt nàng, rồi hối lỗi nắm lấy tay nàng.
Hoa Dương lạnh lùng hất tay hắn ra, tất cả sự bực tức của sáng nay đều trào dâng lên, khiến những giọt lệ lăn dài trên hàng mi.
Trần Kính Tông chợt nhận ra rằng, hắn không sợ khi nàng bày ra vẻ mặt khó chịu, cũng không sợ những lời châm chọc cay nghiệt, hắn chỉ sợ thấy nàng ấm ức như vậy.
“Được, ta hứa với nàng, trước khi hết tang, ta sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa, cho nên nàng không cần phải uống thêm một viên thuốc nào nữa.”
Hoa Dương không hề bị lay chuyển bởi những lời này.
Trần Kính Tông ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Từ giờ ta sẽ ăn uống đàng hoàng, tắm rửa súc miệng hằng ngày, đảm bảo sẽ không làm nàng đau đầu thêm nữa.”
Hoa Dương cuối cùng cũng rủ mi, nhìn hắn, nói: “Những lời này là do ngươi tự hứa đấy nhé, sau này nếu ngươi thất hứa, ta sẽ không đối tốt với ngươi nữa.
Trần Kính Tông vội vàng gật đầu.
Gật xong mới chợt nhận ra, nàng có lúc nào đối tốt với hắn à?