Sau Khi Thành Góa Phụ, Ta Bỗng Được Trọng Sinh

Chương 4

Trước Sau

break

Ăn xong điểm tâm, Hoa Dương đi dạo ở tiểu viện trong Tứ Nghi Đường.

Đúng là một sân viện vuông vắn, nhìn một cái là thấy các phòng không sót gì.

Giữa sân trồng một gốc cây hòe rõ ràng là mới được dời tới cách đây không lâu, thân cây to cỡ bằng một thùng nước, cách mặt đất khoảng nửa thước là ba thân phụ, uốn lượn phát triển theo từng hướng khác nhau. Cành giăng chéo nhau cao hơn mái nhà, tầng tầng lớp lớp là lá cây màu xanh nhạt, khi trời sang hè, dưới gốc cây là chỗ mát mẻ nhất trong sân viện.

Hoa Dương ngửa đầu, nắng sớm tươi đẹp xuyên qua khe hở lá cây, chiếu thẳng vào khiến nàng nheo mắt lại.

 

Rõ ràng là Trần Kính Tông không có ở đây, nhưng nàng cứ như thấy hắn đang đứng trên cây, nghiêng người dựa vào thân cây, trong tay cầm một dây hoa nhỏ màu trắng, vừa nhét hoa vào miệng nhai tới nhai lui, vừa nhìn từ trên cao xuống hỏi nàng: “Đây là hoa hòe, công chúa có muốn nếm thử không?”

Khi đó Hoa Dương vốn dĩ đã ghét hắn, lại thấy hắn thế mà nhai hoa sống, càng cảm thấy con người này lỗ mãng cùng cực, không hề giống binh sĩ Trần gia.

Nàng không thèm để ý tới Trần Kính Tông, xoay người về phòng.

Bây giờ quay trở lại mới nhớ đến, Hoa Dương tâm bình khí hòa, hắn chết thảm như vậy, khi còn sống bắt gà rừng nhai hoa dại sống thì đã tính là gì?

Chính viện là như thế, hai bên buồng phụ Đông Tây lại còn có hai nhà ngang nhỏ khác nhau, buồng phụ phía Đông và nhà ngang chuyên dùng để giặt giũ treo phơi y phục, buồng phụ phía Tây để cho bốn nha hoàn ở.

Hoa Dương đi tới trước cổng tròn của nhà ngang buồng phụ phía Đông, không có định vào, chỉ là chú ý thấy trung y sũng nước của Trần Kính Đông.

Nàng nhớ tới lời Trân Nhi nói, bộ trung y này là Trần Kính Tông tự giặt tự phơi.

Xem như hắn biết xấu hổ, không có đưa y phục dính thứ kia vứt cho nha hoàn của nàng.

Hoa Dương đang muốn đi ra, chợt dừng bước.

 

Đêm qua tên “quỷ đói” Trần Kính Tông này, ăn nàng ít nhất cũng phải nửa canh giờ.

Thứ kia giống như túi nước bị bịt chặt miệng, cho dù phần lớn được giấu ở bên trong, nhưng ai chắc liệu nó có bị vẩy ra ngoài hay không?

Sắc mặt Hoa Dương thay đổi, vội vàng bước nhanh trở về phòng.

Nàng không gọi Triều Vân theo vào, đóng kỹ cửa nẻo, Hoa Dương đi tới trước hai chiếc rương nhỏ đặt ở giữa giường, ngồi xuống, mở một rương ra.

Trong này chứa trang sức châu báu nàng hay dùng, trừ những cái đó ra còn có một cái bình sứ nhỏ màu xanh, bên trong là ba viên thuốc cỡ hạt đậu.

Trong cung kỳ trân dị bảo cái gì cũng có, bao gồm cả các loại linh đan thần dược.

Phi tần chốn hậu cung, có người hy vọng mang thai long chủng, có người lại không muốn sinh nở.

Cái trước rất dễ hiểu, sinh ra long chủng, dù chỉ là công chúa thì nửa đời sau cũng được an ổn.

Về phần những người không muốn sinh nở, lý do thì không thích Hoàng đế, ghét đến nỗi long chủng cũng chẳng muốn có, hoặc là đã sinh đủ nhiều long tử rồi, chỉ muốn được thị tẩm để duy trì địa vị hoặc là vì giữ dáng. Còn có một loại gan to bằng trời, chính là một vài phi tần không được sủng ái, bởi vì cô đơn mà tư xuân, mạo hiểm vụng trộm với thị vệ, loại người này chỉ muốn cầu hoan, đương nhiên trăm phương ngàn kế phòng ngừa mang thai.

Dần dà, giữa những nữ nhân chốn hậu cung bắt đầu xuất hiện đủ loại thuốc tránh thai.

Chiếc bình trong tay Hoa Duong này là lần này trước khi rời kinh, mẫu hậu đích thân chuẩn bị cho nàng.

Khi ấy, Hoa Dương vào cung tìm gặp mẫu hậu, đúng thật là có phàn nàn tố khổ, chỉ vì nàng không muốn theo Trần gia đến Lăng Châu chịu tang. Nàng đúng là đã gả cho Trần Kính Tông, nhưng nàng là kim chi ngọc diệp, vì sao cứ nhất thiết phải đi chịu tang một lão phụ thôn quê mà nàng còn chưa từng gặp mặt?

Hoa Dương hi vọng mẫu hậu sẽ ủng hộ quyết định của nàng, đồng ý cho nàng ở lại Kinh thành.

Nhưng mẫu hậu lại nói với nàng một đống đạo lý, nói gì mà nàng là công chúa, mặc dù có thể hưởng thụ rất nhiều quyền lực, nhưng trên phương diện “Đạo hiếu” thì tuyệt đối không thể trái đạo, hai vị tẩu tử của Trần Kính Tông đều phải đến Lăng Châu, một công chúa như nàng lại không đi, bá tánh sẽ nghị luận thế nào đây?

Còn vài điều mẫu hậu không nói, nhưng trong lòng Hoa Dương tự biết, đó chính là mẫu hậu cực kỳ tán thưởng tài hoa của cha chồng, tin tưởng cha chồng sẽ là thủ phụ đời tiếp theo, mẫu hậu muốn gả nàng cho Trần Kính Tông chính là có ý muốn lôi kéo cha chồng.

Hai đạo lý to lớn là thanh danh, ích lợi này áp xuống, Hoa Dương đành phải chấp nhận.

Sau đó mẫu hậu mới đưa thuốc tránh thai này cho nàng.

Mẫu hậu lấy thân phận người từng trải nói với nàng, để một gã nam nhân vừa mới tân hôn ở bên cạnh kiều thê mà lại không làm gì được, giống như là người ngốc nói mê. Thực sự không nhịn nổi, tiểu phu thê hai người trốn trong phòng vụng trộm một lần cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng tuyệt đối không thể để có mang, bình thuốc tránh thai này có dược tính nhẹ nhất, cứ ba tháng dùng một lần, là đã có thể ngừa thai, cũng sẽ không làm tổn hại đến sức khỏe.

Trần Kính Tông là tôn tử, chỉ phải chịu tang một năm, ba viên thuốc này để ngừa những khi hắn vụng trộm, còn hơn là không dùng thứ gì.

Hoa Dương hờn dỗi hỏi: “Nếu như hắn muốn nhiều hơn mấy lần thì xử lý thế nào được?”

Mẫu hậu trầm mặt, nói nếu như Trần Kính Tông muốn nhiều hơn, nói nàng thể hiện ra uy phong của công chúa, giữa phu thê với nhau phải có sự cảm thông, mà không phải một bên dung túng một bên lấn lướt.

Hoa Dương nghe thế, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu, biết mẫu hậu mặc dù rằng lấy đại cục làm trọng, nhưng cũng vẫn là quan tâm nữ nhi là nàng.

Thuốc tránh thai có vị hơi đắng, sau khi Hoa Dương nuốt vào, phải uống nửa bát nước mới làm tan được vị thuốc đọng lại trên đầu lưỡi.

Không biết là do thuốc phát huy tác dụng, hay do trong lòng nàng khó chịu, cứ luôn cảm thấy bụng không được dễ chịu.

Hoa Dương hậm hực nằm trên giường.

Đời trước nàng chưa từng uống thuốc tránh thai.

Phương pháp mẫu hậu nói có lẽ thích hợp với đại đa số nam nhân, nhưng Trần Kính Tông là một ngoại lệ.

Hắn là con người thô thiển, có đôi khi đúng với câu nói mặt dày vô sỉ, Hoa Dương chỉ là đùa vui với chúng nha hoàn bên người, hắn nhìn thấy nàng mặt tươi cười, cho rằng tâm trạng nàng tốt, ban đêm liền dám vượt rào.

Nhưng trong khoảng thời gian ở Lăng Châu, ngoại trừ lúc xã giao trước mặt cha chồng mẹ chồng, Hoa Dương hầu như không hề tươi cười, còn len lén ghẻ lạnh Trần Kính Tông, xả hết tất cả những sự ấm ức mình gặp khi ở Trần gia lên người Trần Kính Tông.

Ăn không ngon ngủ không yên, Hoa Dương nào có tâm trạng cùng hắn làm chuyện phu thê, Trần Kính Tông đại khái là cũng nhìn ra, đêm nào cũng đàng hoàng nằm dưới đất giúp nàng đuổi đám rắn rết có thể sẽ bò đến, chưa một lần cầu hoan.

Hoa Dương trở mình.

Nàng đã từng coi tất thảy mọi chuyện này là lẽ đương nhiên, nàng là công chúa, Trần Kính Tông là phò mã, phò mã nên nghe lời công chúa, có gan đụng đến nàng chính là bất kính.

Nàng quen thói hất hàm sai khiến hắn, đối xử với nha hoàn tâm phúc còn tốt hơn đối xử với hắn.

Nhưng giờ nghĩ lại, Trần Kính Tông rõ ràng là một đại nam nhân rất tham lam, có thể kiên trì không ép buộc nàng lâu như vậy, cũng tính là phong thái của một bậc quân tử rồi đi?

Nàng vẫn luôn coi hắn là một tên thô lỗ, giơ tay nhấc chân cũng thô thiển không chịu nổi, thậm chí bắt đầu so sánh hắn với đại ca trạng nguyên lang, tam ca thám hoa lang của hắn, càng so thì lại càng nhìn không vừa mắt.

Trần Kính Tông vậy mà chưa một lần cáu kỉnh với nàng, sự vô liêm sỉ trong mắt nhìn của nàng, phải chăng là một sự rộng lượng?

Nên mới nói, bản thân hắn vẫn có rất nhiều ưu điểm, chẳng qua nàng của đời trước chỉ biết mỗi bản thân, chưa từng nhận ra.

 

Vậy thì, nàng của đời này nên đối xử tốt với hắn một chút.

Mặt trời đã lên cao, Triều Vân, Triều Nguyệt đứng ở cổng nhà chính, nhỏ giọng bàn luận xem bữa trưa nên nấu gì cho công chúa ăn.

Bất thình lình, bên cạnh buồng phụ phía Tây phát ra một tiếng “bịch”.

Mặt mũi Triều Vân tái nhợt, ở nơi thị trấn hoang vắng thế này, thế mà cũng có trộm dám lộng hành?

Chưa nói đến chuyện công chúa ghét bỏ lão trạch này của Trần gia, các nàng cũng ghét mà, viện tử thì nhỏ, tường thì thấp, thi thoảng còn có rắn rết thoắt ẩn thoát hiện, khiến người ta ngày nào cũng nơm nớp lo sợ!

 

Triều Nguyệt dạo này mỗi ngày nấu cơm, luyện ra sức lớn, gan cũng không nhỏ, dặn dò Triều Vân ở lại trông coi, nàng ta nhanh bước chạy vào phòng bếp, muốn đi vào lấy dao phay!

Chờ tới khi nàng ta vác dao chạy đến, đã trông thấy trên tay phò mã gia cầm một con gà rừng có bộ lông rực rỡ, tay khác cầm một con cá còn đang phì phò bọt nước bước ra từ buồng phụ phía Tây, dưới mái nhà cong, Triều Vân trợn mắt há hốc miệng.

Triều Nguyệt cũng ngây ra.

Trần Kính Tông nhìn con dao phay sáng loáng trong tay nàng ta.

Triều Nguyệt vội vàng giấu con dao ra phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, toát ra vẻ xấu hổ.

Trần Kính Tông nhìn thoáng qua là hiểu, trước tiên lia mắt qua trong phòng, hỏi Triều Vân: “Công chúa đâu?”

Triều Vân nhỏ giọng: “Người ăn xong điểm tâm thì đi ngủ rồi ạ.”

Trần Kính Tông cũng không nghĩ gì khác, sức khỏe của nàng yếu ớt, đêm qua lại chịu không ít mệt mỏi.

Hắn cầm theo con mồi đi tới trước mặt Triều Nguyệt, Trần Kính Tông cau mày nói: “Trong vòng mười dặm quanh đây không ai không biết đây là Trần gia, trộm bình thường tuyệt đối không dám bén mảng, nếu dám đến chắc chắn cũng không sợ dao phay của nhà ngươi, lần sau gặp chuyện tương tự thế này, cứ trực tiếp gọi người, hộ vệ có thể nghe được.”

Triều Nguyệt cúi đầu, nghĩ một chút, hỏi: “Nếu là ngài thì sao?”

Trần Kính Tông: “Lần sau khi về, ta sẽ huýt sáo trước.”

Triều Nguyệt nhẹ nhàng thở ra: “Phò mã yên tâm, nô tỳ đã nhớ.”

Trần Kính Tông đưa con mồi trong tay cho nàng ta: “Hôm nay lấy cá để hầm canh, gà thì giữ lại mai ăn, nhớ quấn mỏ nó vào, đừng để nó gáy bậy.”

 

Triều Nguyệt trố mắt nhìn: “Đây, chuyện này không thích hợp cho lắm?”

 

Trần Kính Tông: “Không hầm à, thế cứ để công chúa nhà các ngươi chịu đói đi.”

Nháy mắt Triều Nguyệt thỏa hiệp.

Trần Kính Tông nhìn vào phòng bếp, quay người nói tiếp: “Bưng điểm tâm của ta lên đây.”

Còn nhiều chuyện cần làm, cho nên Triều Vân chạy tới giúp Triều Nguyệt làm việc.

Trần Kính Tông nhanh chân đi tới phòng trên, dừng ở nhà chính một chốc, lại đi vào nhà trong.

Bên trong tĩnh lặng, ngoài giường treo màn lụa.

Trần Kính Tông vén màn lên, đã nhìn thấy nàng ngủ ở giữa giường, vốn dĩ dáng người của nàng mỏng manh tinh tế, nằm giữa gian giường lớn xa hoa này lại càng nổi bật rõ thân hình nhỏ nhắn yếu đuối.

Bỗng dưng Trần Kính Tông hít vào một hơi, có mùi thuốc quẩn quanh.

Chú ý thấy nàng đang nhíu mày, Trần Kính Tông cảm giác nặng lòng, phải chăng do hắn dùng nhiều sức quá, đã khiến nàng bị thương?

Cho dù thắc mắc, nhưng đánh thức nàng lúc này cũng không ổn, Trần Kính Tông yên lặng rời đi.

Ngồi ở nhà chính cỡ một khắc, Triều Vân bưng lên cho hắn một tô mì, vẫn là mì trứng gà rau xanh. 

Nước rất trong vắt, không thấy một giọt dầu nào.

Trần Kính Tông gọi Triều Vân đang chuẩn bị ra ngoài lại, hỏi: “Công chúa đổ bệnh hay sao?”

Triều Vân lắc đầu: “Đâu có ạ.”

Trần Kính Tông: ‘Hình như ta ngửi thấy mùi thuốc.”

Triệu Vân: “Thế thì chắc chắn là ngài ngửi lầm rồi, sáng nay tâm trạng công chúa rất tốt, ăn được cả một bát mì đấy ạ.”

Nghe giọng điệu của nàng ta vui mừng hớn hở như vậy, đủ biết trước đó khẩu vị của Hoa Dương tệ thế nào.

Trần Kính Tông không hỏi được gì, bảo nàng ta lui ra ngoài.

Hắn từ sáng sớm đã lên núi đi săn, tốn cũng kha khá sức lực, đói bụng, lúc ăn mì gắp mỗi đũa là một gắp lớn, thoải mái húp mì vào trong miệng.

Hoa Dương đã ngủ được một canh giờ, cứ thế bị tiếng húp mì thoải mái của hắn đánh thức.

Nàng mơ màng tỉnh giấc, còn lấy làm lạ không biết là tiếng gì, nghe thấy Trần Kính Tông sai Triều Vân mang lên thêm một bát nữa, nàng mới bừng tỉnh, lập tức nhướng mày.

Nàng rất khó chịu cái cách ăn này của Trần Kính Tông.

Đúng là nàng đã quyết định muốn đối xử với Trần Kính Tông tốt một chút, nhưng nếu như Trần Kính Tông vẫn cứ tiếp tục khiêu chiến sức chịu đựng của nàng, nàng sợ bản thân cũng không có cách nào bày ra sắc mặt tốt với hắn được.

Hoa Dương chỉnh trang đơn giản một chút rồi mới bước ra.

Trần Kính Tông đang chuẩn bị bắt đầu ăn bát thứ hai, đũa đã gắp mì lên, nghe thấy tiếng động hắn lập tức nghiêng đầu nhìn, lập tức đối diện với khuôn mặt hồng nhuận kiều diễm lại có chút hơi trầm xuống của Hoa Dương.

Sao lại tức giận rồi?

Trần Kính Tông cụp mắt, cứ làm đũa mì trước rồi tính sau.

Hắn thoải mái húp một miếng lớn, Hoa Dương nhíu mày càng sâu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Triều Vân đi xa một chút, lúc này mới lại gần trước bàn ăn, nhìn Trần Kính Tông nói: “Ngươi có thể ăn từ tốn hơn không, tốt nhất là không ra tạo tiếng động nữa ấy.”

Trần Kính Tông nhìn nàng một cái, không thèm nâng đầu lên nói: “Ta đói.”

Hoa Dương: “Đói cũng có thể ăn từ từ, lát nữa cũng đâu cần làm gì.”

Trần Kính Tông ăn mềm không ăn cứng, mấy loại chuyện vặt này càng quản hắn, hắn càng không phục.

Thế là, hắn làm như không nghe thấy, nên ăn như nào thì cứ tiếp tục ăn như thế.

Hoa Dương tức đến cắn chặt răng.

Nếu như là trước kia, nàng chắc chắn sẽ rời đi, lùi ra xa, cho tới khi không nghe thấy được tiếng nữa thì thôi.

Nhưng nàng đã quyết định đối xử với hắn tốt hơn một chút.

Hoa Dương đồng ý cho hắn thêm một cơ hội, nói thẳng: “Cách ăn của ngươi, làm ta nghe thấy đau đầu, ta càng đau đầu sẽ càng thấy ngươi phiền, sau này còn chung sống kiểu gì nữa?”

Không ngờ Trần Kính Tông ngẩng đầu lên, nuốt hết mì trong miệng, đánh giá Hoa Dương: “Nàng muốn cùng ta chung sống tử tế?”

Ánh mắt hắn vừa sắc bén vừa ngay thẳng, giống như có thể nhìn thấu tận đáy lòng người, lại có chút điên cuồng “Đừng nghĩ lừa gạt được ta”, Hoa Dương vô thức giương cằm lên, ra vẻ kiêu ngạo y hệt ừ một tiếng.

Trần Kính Tông không chắc chắn nàng đang nghĩ cái gì, thử dò xét nói: “Ta ăn cơm nhỏ tiếng, sau này nàng sẽ cho tra ngủ trên giường?”

 

Thay vì so đo những chuyện nhỏ vặt vãnh khác, hắn quan tâm hơn tới lợi ích thực tế có thể đạt được, không thì dù nàng nói hay đến mấy cũng chả để làm gì.

Hoa Dương nhìn hắn, nói: “Được, nhưng mà có một điều kiện.”

Trần Kính Tông nặng nề xùy một tiếng, buồn cười biết bao, bọn họ là phu thê, hắn muốn ngủ trên giường, chuyện lẽ đương nhiên bao nhiêu, tới chỗ nàng thế mà lại còn phải có thêm điều kiện!

Hoa Dương chẳng quan tâm đến sự trào phúng của hắn, trực tiếp đưa ra yêu cầu của nàng: “Vào mùa hè, mỗi ngày trước khi đi ngủ ngươi đều phải tắm rửa, tối thiểu là lau người, xuân thu có thể hai ngày mới tắm một lần, sang đông có thể lên ba ngày một lần. Đương nhiên nếu ra mồ hôi quá nhiều, vậy thì nhất định phải ngày nào cũng sạch sẽ. Còn nữa, cho dù có tắm hay không, phải rửa sạch chân, cũng phải súc miệng cho sạch, không được phép có mùi rượu.”

Trần Kính Tông lặng thinh không lên tiếng.

Thấy dáng vẻ dầu muối không ăn kia, ngực Hoa Dương lại bắt đầu phập phồng.

Trần Kính Tông khẽ lia mắt quét qua nơi đó, cụp mắt nói: “Nếu như chỉ là lên giường đi ngủ, nàng ra nhiều quy tắc như thế ta ngại phiền.”

Hoa Dương: “Ngươi có ý gì?”

Trần Kính Tông cầm đũa xoáy xoáy sợi mì trong bát, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Ý là nếu như đêm nào nàng cũng vui vẻ cho ta ngủ, thì nàng nói cái gì ta làm cái nấy.”

Hoa Dương: …

Ban ngày ban mặt, sao hắn có thể nói ra cái giọng dâm uế vô liêm sỉ như thế!

“Người nằm mơ đi!”

Lúc quay người lại, Hoa Dương chỉ muốn chửi hắn một phát, nhưng do giáo dưỡng được dạy từ nhỏ tới lớn khiến nàng nghẹn họng nhẫn nhịn.

Trần Kính Tông nhìn bóng lưng thẹn quá hóa giận của nàng, cười nói: “Vậy ta nhường một bước, không cần mỗi đêm, chỉ cần lúc ta muốn mà công chúa chịu phối hợp, những điều kiện còn lại ta đều chấp nhận hết.”

Hoa Dương tiếp tục đi về phía trước.

Trần Kính Tông lạnh giọng: “Phu thê phu thê, một tháng mới được một hai lần, thậm chí không có lần nào, lại còn lần nào cũng phải để ta nhìn sắc mặt của nàng dè dặt mà làm, thế mà cũng gọi là chung sống tử tế à?”

Hoa Dương dừng lại, châm chọc nói: “Trước có nhân sau có quả, ngươi đã làm một đống việc khiến ta không thích được, bởi thế ta mới mặt nặng mày nhẹ với ngươi.”

Trần Kính Tông: “Như nhau, như nhau thôi, là nàng chọc ta trước, ta mới không theo ý nàng.”

Hoa Dương tức giận bật cười, quay người trừng hắn: “Ta chọc ngươi khi nào vậy?”

Trần Kính Tông: “Ngày đầu tiên nàng gả tới, ánh mắt nhìn ta giống như đang lựa chọn hàng hóa bỏ đi, căn bản không coi ta là trượng phu.”

Mắt hắn không mù, hôm kính trà đó, nàng nhìn đại ca tam ca đều là ánh mắt tán thưởng, thưởng thức xong lại quay ra nhìn hắn, lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Nếu như muốn gả cho thư sinh nho nhã, tại sao lúc hoàng thượng ban hôn nàng lại đồng ý? 

Người nhà nuông chiều tính cách công chúa của nàng, hắn có cốt khí khái, lười hạ thấp bản thân để làm kẻ theo hầu.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc