Trần Kính Tông đi thẳng đến trước mặt Dương Hoa.
Vì chênh lệch chiều cao, đối mặt Hoa Dương là lồng ngực đang tỏa ra luồng khí nóng bỏng của hắn.
Dù cho thân hình cân đối khỏe đẹp này là của trượng phu nàng, Hoa Dương vẫn không quen nhìn thẳng, giống như lúc nhìn thị vệ trong phủ của cô mẫu, cần phải có màn che mới được.
Nàng nhìn qua chỗ khác, một tay vẫn ôm lấy chăn mỏng khoác trên người.
Tấm chăn màu trắng, mặt trên thêu họa tiết hoa mẫu đơn sẫm màu tinh xảo, được nàng tùy ý khoác lên mình tựa như tiên nữ hạ phàm không nhuốm bụi trần.
Chỉ là trên gương mặt nàng vẫn vương nét đỏ, bên tóc mai cũng dính mồ hôi ướt nhẹp, hơi cuộn dán lên gò má.
Trần Kính Tông nghĩ, lúc này là lúc nàng điềm đạm hòa nhã nhất, giống như một cô nương bình thường mà không phải là công chúa kiêu ngạo hống hách.
“Sao lại chạy xuống? Không sợ lạnh hay sao.”
Ánh mắt của hắn liếc qua đôi chân nhỏ nhắn trắng như ngọc của nàng, Trần Kính Tông bỗng dưng xoay người, ôm cả chỗ ngồi của nàng vào ngực.
Phu thê ở chung nhưng Trần Kính Tông vẫn luôn phải nhìn sắc mặt của nàng mới dám hành động, nếu nàng không muốn thấy mình, Trần Kính Tông sẽ không tiếp xúc thân cận, thái độ nàng hòa nhã, Trần Kính Tông lập tức dám dụ nàng lên giường, tóm lại hắn sẽ không ép nàng trong chuyện chăn gối, nhưng khi có thể trục lợi, Trần Kính Tông cũng sẽ không nhịn.
Hắn là người thường, không phải hòa thượng.
Tối qua trước lúc đi ngủ, bởi vì gặp phải một con rắn nhỏ nên nàng giận dỗi, Trần Kính Tông hiểu chuyện tự giác nằm dưới đất.
Giữa đêm nàng chủ động ôm ấp âu yếm, hết sờ mặt hắn rồi lại ngoan ngoãn phối hợp, Trần Kính Tông đã thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần, sao chịu nổi để người bên gối của mình nhiễm cảm lạnh.
Lúc Hoa Dương thấy hoang mang trong lòng, nhận thấy Trần Kính Tông muốn ôm mình về giường, nàng giãy nhẹ, một tay chống ở trước ngực hắn, một tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Trời sáng rồi.”
Trần Kính Tống nghiêng đầu, toàn bộ khuôn mặt tuấn tú bị ánh nắng chiếu vào.
Trần Kính Tông hiểu lầm ý nàng, cười nhẹ nói: “Ta chỉ ôm nàng về thôi, không phải là muốn làm nữa.”
Hoa Dương cố gắng không để bị hắn dẫn dắt suy nghĩ lệch lạc, chăm chú quan sát nhìn hắn: “Ngươi không sợ sao?”
Trần Kính Tông: “Sợ cái gì?”
Hoa Dương đang muốn chọc thủng thân phận “hồn ma” của hắn, trong viện đột nhiên vang lên một tiếng “hắt xì”, Hoa Dương quay đầu nhìn sang, đã thấy tiểu nha hoàn Trân Nhi đang đứng ở ngoài phòng bếp vội vàng che miệng, đại nha hoàn Triều Nguyệt quay lưng về phía nàng, chắc là đang dạy dỗ Trân Nhi.
Nhân lúc bọn họ chưa chú ý bên này, Hoa Dương nhanh chóng nâng đùi phải lên, mũi chân nhón đỡ đóng hai cửa lại, tránh cho bản thân và Trần Kính Tông bị lộ khoảnh khắc bất nhã này.
Bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn chợt vụt qua ở trước mắt, ánh mắt của Trần Kính Tông tối sầm lại.
Đáng tiếc là không được làm gì nữa.
Bế nàng về giữa gian giường, hắn chú ý động tác nhỏ nhanh chóng cho hai chân vào trong chăn của nàng, cứ như là không muốn cho hắn nhìn thấy nữa, Trần Kính Tông cười cười hỏi: “Để ta hầu hạ nàng thay y phục hay là gọi bọn nha hoàn tới?”
Hoa Dương yên lặng nhìn hắn: “Bọn nha hoàn tới thì ngươi sẽ rời đi sao?”
Vẻ mặt Trần Kính Tông kỳ quái: “Nàng muốn ta ở lại?”
Trước kia hắn đều ra ngoài, vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của nàng.
Hoa Dương vừa định gật đầu, chợt nhớ tới y phục bẩn bị hắn vứt dưới đất.
“Ở lại đi, nhưng không được để cho bọn nha hoàn nhìn thấy, còn nữa, cầm y phục của ngươi đi.”
Gan nàng lớn, bọn nha hoàn chắc chắn là sợ ma.
Trần Kính Tông chỉ cho rằng nếu như để bọn nha hoàn biết được chuyện thân mật đêm qua thì nàng sẽ xấu hổ, cho nên không suy nghĩ gì nhiều đã đồng ý.
Chờ tới khi không còn thấy dấu vết của hắn trong tầm mắt, Hoa Dương mới mặc trung y(*) bị vứt lung tung bên giường, ra vẻ vừa tỉnh giấc, tay lắc lắc chiếc chuông vàng luôn được đặt cạnh gối.
*Trung y: lớp trang phục lót giữa nội y và ngoại y, thường có màu trắng
Triều Vân phụ trách gác đêm đi tới, vén màn lụa lên.
Hoa Dương phát hiện nàng ta ăn mặc cực kỳ giản dị, áo xanh váy xanh, trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ.
Hoa Dương cực kỳ thích chưng diện, không cho phép trên lớp trang điểm của mình có lỗi, cũng có yêu cầu khá cao đối với nha hoàn bên người, như Triều Vân, Triều Nguyệt, cách ăn mặc thường ngày so với tiểu thư khuê các cũng không khác là bao.
Nàng yên lặng nhìn Triều Vân, trong trí nhớ, Triều Vân hình như cũng chưa từng có cách ăn mặc như thế, vì sao…
“Công chúa, sao không thấy phò mã ạ?”
Triều Vân lia mắt liếc nhìn về phía phòng vệ sinh, cảnh giác hỏi.
Phò mã là người thô thiển, công chúa lại là kiểu người chú ý đến từng chi tiết, vẫn luôn rất ghét việc phò mã dùng phòng vệ sinh trước mình.
Hoa Dương ngạc nhiên nhìn nàng ta: “Phò mã?”
Triều Vân hạ giọng: “Thưa vâng ạ, nô tỳ vẫn luôn ở bên ngoài, không nhìn thấy phò mã đi ra.”
Hoa Dương cảm thấy trong đầu “bùm” một cái, bao hoài nghi cuối cùng lúc này đã có đáp án.
Thân thể ấm áp của Trần Kính Tông, sân viện đơn sơ như đã từng quen biết, cách ăn mặc giản dị của đại nha hoàn…
Thì ra không phải là hồn ma Trần Kính Tông từ cõi âm về dương thế để gặp nàng mà là nàng đã quay về mấy năm trước!
Triều Vân vẫn đang bị chuyện “Phò mã chiếm phòng vệ sinh của công chúa” làm cho hãi hùng, một suy nghĩ lóe lên, nàng ta cổ ý hô to về phía phòng vệ: “Phò mã ngài mau ra đây, công chúa có chuyện muốn hỏi ngài.”
Trần Kính Tông không nghi ngờ gì, chỉ bỏ trung y “bằng chứng” vào thùng nước có sẵn trong phòng vệ sinh trước, vò lung tung mấy cái rồi vắt khô.
Cuối cùng khi hắn đi ra, chủ tớ Hoa Dương cùng quay đầu nhìn sang.
Trần Kính Tông còn để trần hai tay, trong tay cầm y phục trong bị vắt như dây gai.
Chủ tớ hai người cụp mắt.
Trần Kính Tông nhìn Hoa Dương thêm mấy lần, đi đến trước tủ y phục lấy ra một bộ trung y, nhanh chóng mặc vào.
“Gọi ta có chuyện gi?”
Đến bên cạnh giường, Trần Kính Tông thắc mắc hỏi, rõ ràng một khắc trước nàng còn dặn mình ngàn vạn lần phải giấu cho kỹ.
Triều Vân lén nháy mắt với chủ nhân của mình.
Hoa Dương ngây ra một chút, nói: “Ta muốn tắm rửa, ngươi ra ngoài trước đi.”
Trần Kính Tông: “...”
Sao lại có cái cảm giác nàng xuống giường là trở mặt nhỉ?
Nhưng hắn vẫn nghe lời nhanh chóng đi ra ngoài.
Hai phu thê ở lại Tứ Nghi Đường.
Mặc dù chỉ là căn viện ngoài cùng, song đây lại là căn viện lớn nhất trong Trần phủ, là chỗ ở được xây riêng cho nàng.
Hai nhà đại ca, tam ca đều ở phía trước viện của họ, cũng là căn viện ngay lối vào có sương phòng phía Đông và Tây, nhưng không có buồng phụ*, phòng bếp nhỏ riêng như của họ, việc cơm nước ăn uống hàng ngày đều phải phái nha hoan đi tới chủ trạch để lấy, mà nơi gọi là chủ trạch cũng chỉ là một gian gồm ba nhà nhỏ mà thôi, so ra vẫn kém đại trạch của Trần gia được ban cho ở kinh thành.
(*buồng phòng phụ.)
Sương phòng bên phía huynh tẩu đã bị bọn nhỏ dùng, sương phòng phía Tây của bọn họ bên này được công chúa đổi thành thư phòng, nhà kho, sương phòng phía Đông,...
Khóe miệng Trần Kính Tông co giật.
Nàng ghét hắn, vừa chuyển vào lão trạch, nàng đã nói — Nếu như phu thê phải chịu tang, vì tránh hiềm nghi thì hắn cứ ở sương phòng là tốt nhất.
Cho nên, đêm đầu tiên Trần Kính Tông ngủ ở sương phòng một mình.
Ngày thứ hai, nàng phát hiện ra một con sâu lớn đen sì, bị dọa đến nỗi mặt mũi tái mét, bởi vì Triều Vân, Triều Nguyệt cũng sợ cho nên nàng mới gọi hắn về.
Nhưng mà cũng chỉ giới hạn vào ban đêm, hai phu thê cơ bản là chia phòng ở, đồ đạc của hắn cũng đặt ở sương phòng phía Đông là nhiều.
Không sai sử các nha hoàn đi theo nàng, Trần Kính Tông tự mình đến phòng tắm xách một thùng nước.
Súc miệng, rửa mặt xong, Trần Kính Tông ngồi xổm trên đất, dùng đậu tắm giặt lại trung y, loại bỏ hoàn toàn mùi của “hạt giống”.
Lúc hắn ra ngoài phơi đồ, nhìn thấy Trân Nhi, Châu Nhi đang hì hục đi tới xách nước nóng.
Chỗ ở nhỏ, nàng lại không thích hạ nhân Trần gia đi vào địa bàn của nàng, cho nên Tứ Nghi Đường chỉ có bốn nha hoàn Triều Vân, Triều Nguyệt, Trân Nhi, Châu Nhi.
Thật ra cũng đủ dùng, chỉ là bốn nha hoàn phải làm thêm nhiều việc nặng hơn so với khi ở Kinh thành.
Phơi xong đồ, Trần Kính Tông xoay người, trông thấy ống khói chỗ phòng bếp nhỏ đang bốc lên từng luồng khói.
Trần Kính Tông lại nghĩ tới đêm hôm qua.
Không trách nàng phàn nàn, quãng đường từ Kinh thành về đây, một đại nam nhân như hắn còn ngại khổ, công chúa yểu điệu ăn không ngon ngủ không yên, người cũng gầy đi.
Vất vả về tới nơi, lại phải vì chịu tang cho nên không thể đụng vào thức ăn mặn, mỗi ngày đều chỉ húp cháo qua bữa, tâm trạng không tốt, đến chừng nào mới có thể nuôi lại thịt trên người?
Vì nàng cũng vì mình, Trần Kính Tông không thể ngồi yên không để ý.
Nhân lúc trời còn sớm, Trần Kính Tông luẩn quẩn phía buồng phụ phía Tây, thuần thục trèo qua tường, nhảy xuống.
Trấn Thạch Kiều lưng dựa vào núi, nằm cạnh sông, khéo sao Trần phủ nằm ở phía Tây Bắc của thị trấn, từ đây xuôi về nửa dặm là đầu của một khe suối nhỏ, băng qua khe suối đi thêm nửa dặm nữa là đến một dãy núi thấp nhưng dài liên miên.
Đổi xong nước ấm, Hoa Dương tắm trước, cố ý không để cho nha hoàn theo vào hầu hạ.
Đêm hôm qua Trần Kính Tông giống như một con sói bị bỏ đói lâu ngày, chỉ là nàng lúc ấy bị ngốc, cho rằng hắn làm ma quỷ suốt ba năm, vất vả lắm mới quay lại dương thế để được gặp nàng, nàng không buông nổi lời trách móc.
Hai vết vòng đỏ trên cổ tay, đều do bị hắn nắm chặt tay tạo nên.
Trên người…
Hoa Dương thậm chí cũng không nhìn.
Tắm rửa xong, Hoa Dương mặc y phục, gọi Triều Vân vào lau đầu giúp nàng.
Nàng nhắm mắt lại tựa trên ghế nằm, mặt mũi đỏ bừng, trông sắc mặt rất tốt.
Triệu Vân nhớ tới tiếng động nghe được ngày hôm qua, sức lực của phò mã gia khỏe, ngay cả cái giường lớn như thế cũng kêu thành tiếng được.
Thế nhưng công chúa có lòng muốn giấu, nàng ta đương nhiên phải vờ như không biết cái gì cả.
“Chúng ta ở đây bao lâu rồi?”
Giọng điệu của Hoa Dương tùy ý hỏi.
Trần Vân tính toán, đáp: “Đến từ mồng ba, hôm nay là hai mươi lăm, mới có hai mươi ngày thôi ạ.”
Hoa Dương đã hiểu, năm nay là năm Cảnh Thuận thứ hai mươi, là năm đầu tiên nàng theo Trần gia về Lăng Châu chịu tang.
Sao lại quay về được?
Hoa Dương không biết, nhưng nếu như thật sự có thể sống lại một lần nữa, nàng rất vui.
Cha chồng có công với đất nước, sau khi chết không nên bị người đời chửi bới, thê tử tôn nhi của ông cũng không đáng chịu kết cục như vậy.
Bao gồm cả đệ đệ của nàng, khi còn nhỏ vừa thông minh, hiểu chuyện vừa đáng yêu, lúc trưởng thành sao có thể biến thành hôn quân? Nàng nhất định sẽ kéo đệ đệ lầm đường lạc lối trở về đúng đường!
Còn cả Trần Kính Tông nữa.
Cho dù hắn tật xấu đầy mình, nhưng cũng là bậc tướng quân anh dũng yêu nước thương dân, Hoa Dương sẽ cố bảo vệ tính mạng của hắn.
Chải xong tóc, đúng lúc một đại nha hoàn khác cũng mới làm xong điểm tâm.
Hoa Dương nhìn về phía trong sân: “Phò mã đâu?”
Triều Nguyệt lắc đầu, nàng ta một mực bận bịu trong phòng bếp, không có chú ý chuyện bên ngoài.
Triều Vân ở bên hầu hạ chủ nhân, cũng không biết.
Trân Nhi: “Lúc xách nước tụi nô tỳ lúc có thấy phò mã, hình như định đi phơi y phục, sau đó thì không thấy tăm hơi đâu ạ.”
Hoa Dương nhíu mày.
Cũng may nàng nhanh chóng nhớ ra, đời trước trong thời gian chịu tang Trần Kính Tông không được nghiêm túc cho lắm, thường xuyên vụng trộm leo tường ra ngoài đi săn, có mấy lần còn cố ý mang gà nướng, cá nướng về cho nàng. Hoa Dương có ý thèm, nhưng lại không muốn trở thành trò cười cho hắn, thà không ăn, cũng muốn kiên trì giữ sự uy nghiêm của thân phận công chúa, tiện thể châm chọc hắn bất hiếu bất kính tổ mẫu một phen.
Trần Kính Tông không thèm để ý, vừa ngồi cạnh nàng ngoạm một miếng to vừa cười nói: “Tổ mẫu thương ta, lúc ta còn nhỏ thích nhất là nhìn ta ăn cơm, ta ăn càng nhiều người càng vui vẻ. Tổ mẫu trên trời có linh, nếu để bà ấy thấy ta đói vì phải chịu tang, tổ mẫu là người đầu tiên đau lòng.”
Hoa Dương nghe hắn nói xằng nói bậy, bèn đuổi người ra ngoài, chỉ còn lại đầy phòng mùi thịt nướng mãi không tan.
“Công chúa ăn trước đi ạ, còn chờ nữa, mì cũng sắp bở hết cả rồi.”
Triều Nguyệt phụ trách phòng bếp nhẹ giọng khuyên nhủ.
Hoa Dương gật đầu, cầm đũa lên, nhìn vào bát mì trên bàn.
Sáng nay Triều Nguyệt nấu mì trứng gà và rau xanh, rau xanh là chủ trạch đưa tới, được hái lúc sáng sớm tại vườn rau nhà họ Trần, rất tươi.
Sợi mì nhẵn nhụi bóng bẩy, vừa nhìn đã thấy ngon.
Tài nấu nướng của Triều Nguyệt không phải tầm thường, chỉ là đời trước tâm trạng của Hoa Dương không tốt, ăn cái gì cũng không thấy ngon, lúc hồi kinh mặt mày thì tiều tụy thân thể gầy gò, mẫu hậu trông thấy đã rơi lệ, đệ đệ cũng rất tức giận, cho rằng Trần gia khắt khe, làm khó nàng...
Hoa Dương đột nhiên giật mình, chẳng nhẽ đệ đệ oán hận Trần gia, một phần cũng là do nàng?
Đừng nha, nàng chưa từng phàn nàn chuyện gì với đệ đệ, mỗi lần đệ đệ hỏi tới người Trần gia thế nào, nàng đều là nên khen thì khen, còn bất mãn thì tự giấu trong lòng hết.
Thôi, nếu như chẳng còn cách nào sửa chuyện đời trước nữa, lần này nàng muốn phòng ngừa tất cả những chuyện sẽ khiến đệ đệ oán hận Trần gia xảy ra.
Trước là có công trạng của Trần gia, sau lại thêm sự cố gắng của nàng, nàng không tin đệ đệ còn có thể là một hôn quân trời sinh?
Tâm thái thay đổi, Hoa Dương cảm thấy bát mì này rất ngon, không nói ăn hết mì mà nàng còn uống được nửa bát canh.
Triều Nguyệt đứng bên cạnh nhìn thấy, vui muốn khóc, ba tháng nay khẩu vị của công chúa không tốt, nàng ta cả ngày lẫn đêm đều nghĩ cách làm các loại đồ ăn ngon, quả thật sầu tới nỗi sắp trọc cả đầu!
Triều Vân cũng đỏ mắt, lão trạch Trần gia đơn sơ bủn xỉn, công chúa ở không vui nổi, lại cứ luôn ăn không ngon, hai năm tiếp theo phải chịu thế nào?
May mắn thay, may mắn thay!