Lăng Châu, Trấn Thạch Kiều, Trần trạch.
Đêm lạnh như nước, Trần Kính Tông đột nhiên mở mắt.
Trong sự tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi trong chiếc giường bạt bộ, quả nhiên có tiếng khóc nức nở yếu ớt từ trên giường truyền đến.
Trần Kính Tông cau chặt mày phiền muộn.
Hắn thừa nhận, việc để một công chúa kim tôn ngọc quý phải đi cả nghìn dặm xa xôi theo họ về quê nhà để chịu tang thật sự là thiệt thòi, thậm chí ngay cả một võ phu thô lỗ như hắn cũng thấy có lỗi, nhưng kể từ khi rời khỏi kinh thành, nàng đã đã bắt đầu tỏ thái độ khó chịu, cho đến nay đã hơn hai tháng trôi qua, giày vò lâu vậy rồi, dù có yếu đuối đến đâu cũng nên chấp nhận rồi, ấm ức đến mức phải khóc lén giữa đêm khuya?
Trần Kính Tông không thể hiểu nổi.
Ban đầu hoàng đế tứ hôn, Trần gia đâu có giấu giếm nàng điều gì, hắn cũng là người mà nàng đã thấy tận mắt.
Lần này về quê chịu tang, lão đầu có đề nghị để nàng ở lại kinh thành, nhưng không hiểu sao nàng lại chủ động xin đi theo.
Vừa muốn đến lại vừa thấy tủi thân…
Trần Kính Tông ngồi dậy.
Nàng là Công chúa, cả Trần gia ai cũng hận không thể cung phụng nàng, trước khi về, mẫu thân đã viết thư cho nhị tẩu, chuẩn bị trước một chiếc giường bạt bộ xa hoa danh quý cho bên này.
Bên trong chiếc giường bạt bộ là một chiếc giường khung, rộng rãi đủ để bốn người trưởng thành nằm lên.
Bên ngoài giường là mặt đất bằng phẳng, cũng khá rộng, một đầu đặt bàn trang điểm nhỏ của nàng, một đầu xếp hai chiếc rương làm bằng gỗ nam tần vàng, chứa đầy kim ngân châu báu mà nàng mang theo.
Theo lý mà nói, hắn là phò mã, có thể cùng nàng tận hưởng chiếc giường này.
Nhưng nàng không để ý đến hắn, đã về hơn hai mươi ngày rồi mà phần lớn thời gian Trần Kính Tông vẫn phải ngủ trên sàn.
May là mùa hè sắp đến, thân thể hắn khỏe mạnh, không sợ lạnh.
“Khóc cái gì?”
Trong phòng cũng tối đen như mực, Trần Kính Tông không nhìn rõ mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mờ mờ.
Nàng không đáp lại, không biết là do lười để ý hắn, hay là cố tình muốn khóc để hắn nghe.
Tiếng khóc yếu ớt, mỗi tiếng đều chạm vào tim hắn.
Như những làn sóng nhẹ nhàng trên mặt hồ vào ngày lặng gió, từng vòng từng vòng vỗ vào những rễ cây đen sạm lộ ra ngoài của cây cổ thụ bên bờ.
Không biết vì sao, Trần Kính Tông chợt nhớ lại hình ảnh hoa lê đái vũ của nàng lúc thân mật trước đây.
Tính cách của nàng thật không dễ thương chút nào, nhưng vào thời điểm đó lại khiến hắn yêu nàng đến điên cuồng.
Thở dài một hơi, Trần Kính Tông rời khỏi giường bạt bộ, tìm chỗ để que lửa, thắp sáng một ngọn đèn.
Ánh đèn lập lòe, vàng mờ, ngay cả bóng tối bên cửa sổ cũng không thể xua tan.
Bên giá rửa mặt có đặt sẵn một chậu nước, Trần Kính Tông vốn định dùng nước lạnh để làm ướt khăn, nhưng nhớ đến tính cách mỏng manh của nàng, hắn cầm chiếc ấm đồng giữ ấm lên, đổ một nửa ấm nước nóng vào nước lạnh.
Chuẩn bị xong, một tay Trần Kính Tông cầm đèn, tay kia cầm chiếc khăn đã vắt khô, quay lại giường bạt bộ.
Chiếc giường bạt bộ giống như một căn phòng nhỏ, giam cầm ánh sáng ấm áp của ngọn đèn bên trong.
Trần Kính Tông đặt đèn xuống, quay lại nhìn lên giường.
Hắn nghĩ rằng mình sẽ thấy một khuôn mặt viết đầy nỗi oán giận, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện nàng vẫn ngủ say, tiếng khóc đã ngừng, khuôn mặt trắng trẻo yêu kiều của nàng vẫn còn vương một giọt nước mắt chưa rơi hết.
Vậy ra nàng chỉ là đã mơ thấy một giấc mơ làm nàng đau thương buồn bã?
Hắn lặng lẽ đứng một lúc, xác nhận nàng đã ngủ say, Trần Kính Tông nhìn chiếc khăn trong tay, không muốn làm không công vô ích, hắn lặng lẽ ngồi xuống bên giường, cúi xuống giúp nàng lau đi giọt nước mắt.
Không ai hiểu làn da mịn màng như tiên nữ của nàng mềm mại như thế nào hơn hắn, Trần Kính Tông vô thức nhẹ lại động tác.
Hoa Dương cảm nhận có người đang chạm vào mình, chỉ là đầu óc nàng mê man, cơ thể không còn sức lực.
Nàng biết mình bệnh rồi.
Ngày thứ hai sau khi Trần gia bị áp giải khỏi kinh thành, nàng đã sinh bệnh.
Ngự y nói nàng bị nhiễm hàn khí do ra ngoài trời tuyết, nhưng Hoa Dương cảm thấy, nàng mắc là tâm bệnh.
Nàng muốn cứu Trần gia, ngay từ khi nghe tin đệ đệ muốn khám xét Trần gia, Hoa Dương đã vào cung một chuyến.
Nhưng kết quả là gì?
Người đệ đệ vừa mới trưởng thành, cánh mới cứng cáp ấy lại lạnh lùng nói đây là quốc sự, bảo nàng đừng can thiệp.
Hoa Dương đã đi cầu xin mẫu hậu, nhưng mẫu hậu cũng như nàng, đều thất bại ở chỗ đệ đệ.
Hai người họ huyết thân cầu tình cũng không có tác dụng, những đại thần có ý muốn giúp đỡ Trần gia, cũng trực tiếp bị đệ đệ trách mắng.
Công bà đại ca xương cốt chưa lạnh, tẩu tử chất nhi thân thể đơn bạc, làm sao có thể chịu nổi sự gian khổ của cuộc áp giải này?
Nghĩ đến đây, khóe mắt Hoa Dương lại rơi lệ.
Về tình cảm, Hoa Dương và họ không quá sâu đậm, chỉ là nàng cảm thấy họ vô tội, trong lòng không nỡ.
Trần Kính Tông nhìn thấy đôi mi dài ướt đẫm của nàng, quên cả động tác của mình.
Thực ra ngoài lần đó ra, hắn chưa bao giờ thấy nàng khóc.
Dù nàng có chịu bao nhiêu ấm ức ở Trần gia, thì nàng vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo khinh miệt với hắn, như thể chỉ cần nhìn hắn thêm một cái cũng sẽ làm bẩn mắt nàng.
Khóc, dù ít hay nhiều cũng là một sự yếu đuối, kiêu ngạo như nàng, chỉ biết bắt bẻ khuyết điểm của người khác, sao có thể yếu đuối trước người khác?
Nhìn thấy những giọt nước mắt không ngừng rơi, lau mãi không lau hết được, Trần Kính Tông thử gọi: "Công chúa?"
Gọi ba lần, mỹ nhân trong giấc mộng cuối cùng cũng tỉnh lại, đôi mắt thẫm lệ mơ màng nhìn hắn.
Trần Kính Tông dù có lạnh lùng đến đâu, cũng cảm thấy trái tim mình mềm đi vài phần, khẽ hỏi: "Mơ thấy gì vậy?"
Hoa Dương ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Dù đã sinh ly tử biệt ba năm, nàng tất nhiên vẫn nhận ra trượng phu mình.
Hắn mặc một bộ trung y màu trắng, có lẽ người đã chết ở âm phủ đều mặc như thế?
Khi hắn còn sống luôn mang vẻ mặt nghiêm nghị, như thể mọi người đều mắc nợ hắn, nhưng lúc này lại nhìn có vẻ ôn hòa hơn nhiều.
Dù sao cũng là người đã chết một lần, những giận dữ lớn đến mấy cũng đã tiêu tan rồi.
Cặp vợ chồng họ, trước đây chỉ có ghét nhau, giờ đây, Hoa Dương lại tìm thấy cảm giác đáng được dựa dẫm từ trên người hắn.
Nàng đã từng dựa dẫm vào phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại bận rộn với các phi tần tìm hoan thác lạc.
Nàng đã từng dựa dẫm vào mẫu hậu, nhưng mẫu hậu lại lao tâm khổ tứ quan tâm đệ đệ có ngồi vững được ở Đông Cung, ngai vàng hay không.
Kể từ giây phút nàng xuất giá, nàng, một phụ nhân đã thành hôn, dường như nên phải trường thành rồi, đến cả việc làm nũng với mẫu hậu cũng trở nên hiểu chuyện.
Hoa Dương không thích điều này chút nào, nàng muốn tiếp tục là một tiểu công chúa vô lo vô nghĩ, được phụ hoàng mẫu hậu yêu thương chiều chuộng.
Nếu Trần Kính Tông còn sống, Hoa Dương sẽ không để lộ vẻ mặt này trước mặt hắn, nhưng hắn đã chết rồi, có lẽ sẽ rời đi khi trời sáng, nàng còn bận tâm gì nữa?
Nàng lao vào lòng Trần Kính Tông, mặt áp vào ngực hắn, hai tay siết chặt vòng eo hắn.
Trần Kính Tông cứng người lại.
Chưa bao giờ có một nữ nhân nào ôm hắn như thế, kết hôn nửa năm này, nàng ngoài tỏ thái độ khó chịu ra, điều nàng làm nhiều nhất là đẩy hắn ra.
Nước mắt nóng hổi thấm ướt bộ trung y mỏng mảnh, vùng ngực đó đã lạnh buốt.
Trần Kính Tông tạm thời kìm nén cảm giác kỳ lạ, vừa ôm chặt nàng, vừa nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Rốt cuộc mơ thấy gì vậy?"
Hoa Dương không chú tâm trả lời: "Ta không mơ gì cả."
Trần Kính Tông: "Vậy tại sao nàng lại khóc?"
Hoa Dương ngây người, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hắn hỏi: "Chàng không biết sao?"
Trần Kính Tông lộ vẻ hoang mang: "Biết gì?"
Hoa Dương nhìn vào đôi mắt nghi hoặc nhưng lại bình tĩnh của hắn, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào.
Dù hắn luôn đối chọi với cha chồng, hai phụ tử như nước với lửa, đối xử với những người trong gia đình cũng lạnh nhạt, nhưng là người thân máu mủ, nếu để hắn thật sự biết đại biến của Trần gia, hắn sẽ đau đớn và giận dữ thế nào?
Đã làm một hồn ma yên ổn bao nhiêu năm rồi, hà tất lại để hắn chịu đựng thêm những nỗi đau vô ích?
Hoa Dương lắc đầu, lại ôm chặt hắn, chuyển chủ đề: "Sao chàng lại đến đây?"
Vì thấy người căn bản không thể gặp được, Hoa Dương nghĩ mình vẫn đang trong giấc mơ.
Trần Kính Tông còn đang mơ hồ, chuẩn bị hỏi rõ, nàng đột nhiên giơ tay lên, hơi run rẩy vuốt lên mặt hắn.
Trần Kính Tông hít sâu một hơi.
Hoa Dương trong mắt hắn, tóc đen xõa rối, mặt ướt lệ như đóa hoa mẫu đơn trắng đọng sương, đôi con ngươi lấp lánh như nước, muốn nói nhưng lại thôi.
Trần Kính Tông mơ hồ nhận thấy một tia tình ý, trân quý hiếm có như giọt cam lộ mà Quan Âm nương nương phải nghiêng bình Ngọc Tịnh một lúc lâu mới ban phát ra.
Trong lòng bỗng chốc bùng lên một ngọn lửa.
Lý trí nói với hắn không nên có suy nghĩ đó, nhưng hắn chỉ là một nam nhân trẻ tuổi mới thành thân ba tháng đã phải chịu tang, huyết khí hừng hực.
Cơ thể đã quen như vậy lâu rồi nay lại có phản ứng.
Cánh tay kéo eo nàng về phía mình, Trần Kính Tông cúi đầu.
Ngay khi hắn vừa áp vào, người Hoa Dương liền mềm nhũn.
Có những chuyện, khi đã nếm thử thì khó lòng mà dứt ra, huống chi nàng đã sống cảnh góa bụa ba năm.
Trong nhiều đêm dài, Hoa Dương cô đơn gối chiếc sẽ chìm đắm trong những ký ức có Trần Kính Tông.
Giờ đây phu thê đoàn tụ, Hoa Dương chỉ hận không thể giữ hắn ở lại mãi mãi.
Nàng như một nhành dây leo yếu ớt, dùng hết sức có thể quấn chặt lấy hắn, dù hắn có rong ruổi nơi sa trường thế nào cũng không được tách ra dù chỉ một chút.
Nàng quên hết mọi thứ, cho đến khi Trần Kính Tông đột nhiên bịt miệng nàng lại.
Hoa Dương ngơ ngác nhìn qua.
Trần Kính Tông thở gấp, những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt anh tuấn sắc sảo, đôi mắt đen của hắn sâu thẳm, trong đó đang cháy lên ngọn lửa cuồng nhiệt.
"Đừng phát ra tiếng, truyền ra ngoài lão đầu biết thì lại mắng ta."
Trong thời gian chịu tang cấm cưới gả, cấm ăn mặn, cấm uống rượu, còn cấm phu thê động phòng.
Có những việc hắn dám làm dám chịu, nhưng chuyện này chỉ có phu thê biết thì mới tốt.
Hoa Dương ngơ ngác nhìn hắn.
Lão đầu?
Trần Kính Tông chỉ gọi cha chồng là lão đầu.
Nhưng phu thê tương phùng trong giấc mơ, Trần Kính Tông e dè cha chồng điều gì?
Nghi hoặc vừa xuất hiện, ngay lập tức đã bị Trần Kính Tông mạnh mẽ đập vỡ, nghiền nát.
Ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, chiếu bóng hình của hai người lên tấm ván giường bên trong.
Hoa Dương nằm đó, bóng không rõ ràng, nhưng Trần Kính Tông thì giống như một con báo đang lao nhanh không ngừng.
Hoa Dương xấu hổ nhắm mắt lại.
Nhưng rất nhanh, nàng lại mở mắt ra, không thể tin nổi khi nhìn vào bóng hình của Trần Kính Tông.
Ma quỷ cũng có bóng sao?
Thân thể của ma quỷ cũng nóng rực như lửa sao?
Và, mọi thứ trong giấc mơ lại có thể chân thật đến vậy?
Nỗi nghi hoặc ngày càng nhiều, Hoa Dương lại nhìn về phía người đàn ông trên đầu.
Ánh mắt chạm nhau, Trần Kính Tông buông tay, gương mặt tuấn tú nhanh chóng tiến lại gần, thô bạo bịt chặt môi nàng, giống như mọi khi như bò nhai hoa mẫu đơn .
Hoa Dương không thích nụ hôn như vậy, nhưng hắn khỏe như trâu, Hoa Dương không thể đẩy hắn ra, đành bất lực tiếp tục quan sát xung quanh.
Rèm giường màu trắng, không phải là giường trong phủ công chúa của nàng.
Bộ trung y bị Trần Kính Tông ném sang một bên cũng màu trắng, không phải bộ nàng đã mặc tối qua.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Lòng Hoa Dương rối như tơ vò, chỉ là không có thời gian để suy nghĩ kỹ, cho đến khi trời ngoài cửa sổ dần sáng, Trần Kính Tông cuối cùng mới dừng lại.
Hắn cuộn trung y lại thành một cục ném ra ngoài, rồi quay lại ôm Hoa Dương, vẫn còn lưu luyến hôn lên cổ nàng.
Hoa Dương cứng đờ một lúc, đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn, móng tay cắm sâu vào.
Trần Kính Tông hít sâu một hơi, vừa định chất vấn nàng tại sao lại cấu người, chợt nhớ lại việc tốt mình đã làm, cười khẽ một tiếng, ôm chặt nàng xin lỗi: "Chỉ có một lần này thôi, lần sau không tái phạm."
Hoa Dương càng cứng đờ hơn, lại tự véo mình một cái, rất đau.
Hai người đều đau, còn có thể là mơ sao?
Trần Kính Tông vẫn tự an ủi nàng: "Nàng yên tâm, ta đã ra bên ngoài rồi, đảm bảo sẽ không có thai."
Hoa Dương: ...
Nàng đẩy nam nhân toàn thân dính nhớp ra, tiện tay cầm lấy chăn mỏng quấn quanh người, chân trần bước xuống giường.
Bước ra khỏi giường bạt bộ, Hoa Dương phát hiện đây là một căn phòng được bày biện khá đơn giản, có phần quen thuộc.
Đến bên cửa sổ, Hoa Dương nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa sổ ra.
Một tòa đình viện nhỏ hiện ra trước mắt, trong bồn hoa dưới cửa sổ, trồng một hàng hoa mẫu đơn đang chuẩn bị nở.
"Sao không ngủ thêm một chút?"
Giọng nói trầm thấp của Trần Kính Tông vang lên từ phía sau, Hoa Dương từ từ quay đầu lại.
Tia nắng sớm đầu tiên đi qua bên cạnh nàng, chiếu lên người Trần Kính Tông.
Hắn chỉ mặc một chiếc trung khố, lộ ra bộ ngực săn chắc khỏe mạnh, vai rộng, eo thon.
Vừa mới "ăn uống" no nê, thần sắc hắn thỏa mãn, đứng phơi phới trong ánh sáng, không biết xấu hổ.
Hoa Dương đánh giá hắn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu ba lần, đều không nhìn ra một chút dáng vẻ ma quỷ nào.